Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 22: Đoản mạch và đứt cầu dao



Thẩm Đông nói xong câu này, liền nhìn gắt gao vào Hồng Kiệt, muốn nhìn xem cậu ta có phản ứng gì.

Nói thật, suy xét đến chuyện trí nhớ của Tào Mộc không đáng tin cho lắm, năm sáu năm này rốt cuộc có thể dùng làm chứng cứ cho bảy tám năm kia của Hồng Kiệt hay không, trong lòng hắn cũng không chắc, huống hồ là bảy tám năm này của Hồng Kiệt, cậu ta cũng chỉ nói là chắc vậy.

Nhưng ít ra có một điều đáng ngờ, chính là lúc Hồng Kiệt nhìn thấy bức ảnh Dư Tiểu Giai nửa người nửa cá, lại hoàn toàn không hề giật mình, trước đó, chuyện Hồng Kiệt không hề cảm thấy một người quanh năm sinh sống trong một cái động ngập nửa nước trên biển như Tào Mộc kỳ lạ, Thẩm Đông đã thấy kỳ quái lắm rồi, tuy rằng lúc đó hắn giải thích rằng đầu óc Hồng Kiệt không được linh hoạt cho lắm, thế nhưng giờ mới nghĩ lại, một người có thể đi máy bay đuổi theo bọn họ chạy tới đây, đầu óc sao có thể không linh hoạt được?

Hồng Kiệt không nói năng gì, vẫn dựa vào bàn, vẻ mặt cũng chưa từng thay đổi, Thẩm Đông đợi mấy giây: “Cậu nói đi.”

“Nói gì?” Hồng Kiệt mờ mịt nhìn hắn.

“Đừng giả vờ nữa!” Thẩm Đông quát một câu, đứng lên.

“Tôi có gì mà không biết,” Hồng Kiệt lườm hắn một cái, “Anh biết làm một thuyền trưởng, đức tính cơ bản nhất là gì không?”

“Là…gì?” Thẩm Đông nhíu mày.

“Gặp loạn không kinh ngạc!” Hồng Kiệt phất tay, “Tôi chưa từng nhìn thấy chị gái Tào Tiểu Ngư, cũng không biết cậu ta có chị gái, từ trước tới nay cậu ta vẫn luôn chỉ có một mình, nhưng mà!”

Giọng Hồng Kiệt rất to, Thẩm Đông lùi ra sau một bước, bảo vệ màng nhĩ.

“Nhưng mà cậu ta có chị gái cũng có gì lạ đâu, cậu ta còn có cả bố mẹ, ông bà.” Hồng Kiệt chỉ vào Tào Mộc nói.

“Tớ không có.” Tào Mộc đáp một câu, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh.

“Không thể nào,” Hồng Kiệt không hề suy nghĩ đã bác bỏ lời cậu nói, tiếp tục quay đầu sang nhìn Thẩm Đông, “Tôi không thèm giật mình…”

“Vậy cái đuôi thì sao?” Thẩm Đông gõ lên cái đuôi bàng bạc trong hình.

“Nhìn khẩu hình tôi đây này,” Hồng Kiệt chỉ vào miệng mình, “P, S, hiểu không? PS, xịn lắm, anh ném cho tôi một bức ảnh nude tôi cũng làm ra cho anh được cái đuôi.”

Thẩm Đông khoanh tay cười, không nói gì.

Phản ứng của Hồng Kiệt, nếu suy nghĩ theo dòng suy nghĩ của người thần kinh, thì không có vấn đề gì, theo tư duy người bình thường, vấn đề cũng không lớn, nếu như Hồng Kiệt nói chắc chắn rằng trí nhớ của Tào Mộc không tốt, năm sáu năm kia là nhớ nhầm, vậy thì Thẩm Đông có thể khẳng định cậu ta chắc chắn có vấn đề, thế nhưng cậu ta không làm vậy, cậu ta chỉ nhấn mạnh lúc quen biết Tào Mộc, Tào Mộc chỉ có một mình, kết luận “Tào Mộc nhớ nhầm” này, lại để cho Thẩm Đông tự mình hạ xuống.

Nếu như Hồng Kiệt không phải người ngu ngốc, vậy thì là một người rất thông minh.

“Chúng ta có đi không? Ngày kia?” Tào Mộc không hứng thú lắm với nội dung hai người họ đang nói, vẫn luôn nhìn chăm chú vào bức ảnh, “Giờ chúng ta đi được không? Tôi muốn gặp chị tôi.”

Thẩm Đông vẫn đang im lặng, có thể nhận ra được, Tào Mộc có cảm xúc đặc biệt với người ở trong ảnh, từ lúc lấy được bức ảnh, cậu vẫn chưa từng dời tầm mắt đi lần nào, lần đầu tiên Thẩm Đông nhìn thấy Tào Mộc có thể tập trung lực chú ý lên một thứ trong thời gian dài đến vậy, cho dù người này có phải là Dư Tiểu Giai hay không đi nữa, cũng đều chắc chắn có liên quan đến Dư Tiểu Giai.

Nhưng hắn không lên tiếng, tuy Tào Mộc đúng là hỏi hắn, nhưng hắn muốn chờ Hồng Kiệt mở lời, có đi hay không đi, hắn muốn nghe lý do của Hồng Kiệt.

“Không đi.” Hồng Kiệt nói.

“Có hỏi cậu đâu,” Tào Mộc trả lời, cuối cùng cũng quay đầu nhìn Thẩm Đông, “Lúc nào đi?”

“Tớ nói với cậu, Tào Tiểu Ngư,” Hồng Kiệt nằm nhoài xuống trước mặt Tào Mộc, “Đây là người giả thôi, cậu đi làm cái gì!”

“Người giả?”

“Cậu là cá à? Chị cậu là cá à? Như thế này mà là chị cậu à?”

“Là chị tớ mà,” Tào Mộc rất đinh ninh, “Nhưng chị tớ không có đuôi.”

“Vậy thì không phải chị cậu rồi, không đi.” Hồng Kiệt đập lên bàn.

“Tớ cũng có bảo cậu đi đâu, cậu cứ xen mồm vào làm gì?” Tào Mộc không vui lắm, đứng lên, cầm bức ảnh đi tới bên cạnh Thẩm Đông, “Có đi không?”

Theo lý, Thẩm Đông cảm thấy không thể đi được, bọn họ tới đây, không hề nói với bất cứ ai, nhưng Hồng Kiệt lại không hiểu sao mang theo một đống điểm đáng ngờ đến, rồi gặp phải cái người Tần Vũ càng khó hiểu hơn này, giờ thậm chí ngay cả bức ảnh cũng có người đưa tới, nghĩ thế nào cũng không thể đi được.

Thế nhưng…

Mong đợi trên khuôn mặt cùng với ánh mắt nửa khát cầu nửa kiên định của Tào Mộc đều khiến Thẩm Đông cảm thấy, nếu như mình không đi, Tào Mộc sẽ không đồng ý, có khi sẽ chẳng thèm để ý gì mà tự mình đi.

“Chúng ta…chưa đi vội.” Thẩm Đông cắn răng trả lời, không dám nhìn mặt Tào Mộc.

“Tại sao?” Tào Mộc khó tin nhìn hắn, giọng nói mang theo run rẩy.

“Tôi nghĩ đã.” Thẩm Đông liếc mắt nhìn Hồng Kiệt, ngồi lại trên ghế sofa.

“Chúng ta không phải đến đây để tìm chị tôi à?” Tào Mộc vẫn chưa nghĩ ra được, cậu tâm tâm niệm niệm muốn tìm được chị gái, Thẩm Đông chịu đến cùng cậu, chịu tìm cùng cậu, cậu vẫn luôn cảm thấy Thẩm Đông có thể tin tưởng và dựa dẫm vô điều kiện, nhưng giờ chị ở một nơi đưa tay ra là có thể chạm tới, Thẩm Đông lại không đi.

“Chuyện này, có, có vấn đề.” Thẩm Đông sắp đổ mồ hôi hột, hắn không biết nên giải thích cho Tào Mộc thế nào, Tào Mộc không hiểu được những thứ vòng vo uẩn khúc như vậy, cậu không có lòng dạ đen tối, cũng không hiểu được rằng người khác lại có, “Chúng ta…”

“Tôi muốn tìm chị, tôi đã không tìm được ông nội rồi, tìm được chị cũng tốt mà,” Tào Mộc ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Đông, cầu xin, “Anh không muốn đi đúng không, vậy thì anh nói cho tôi xem đi thế nào, tự tôi đi được không?”

“A ——” Thẩm Đông ôm đầu nhắm mắt lại, làm sao bây giờ!

“Không đi được!” Hồng Kiệt mở miệng, “Tào Tiểu Ngư, cậu không hiểu, không đi được.”

“Sao lại không đi được! Vốn cứ nghĩ là không tìm được, giờ tìm được rồi sao lại không đi được!” Tào Mộc nói to, “Hai người đều có người nhà, tại sao chỉ tôi là không được có!”

“Đây có thể không phải là chị cậu mà!” Hồng Kiệt cũng nói to, “Trí nhớ tệ hại của cậu còn nhớ được chị cậu ra sao chắc!”

“Tớ nhớ được!” Tào Mộc tiếp tục nói, “Tớ vừa nhìn đã biết là chị tớ, tớ chỉ cần nhìn vảy chị ấy thôi cũng đã nhớ được rồi!”

“Vảy đâu!”

“Không có!” Tào Mộc ngơ ngác, “Ý của tớ là tớ không cần nhìn dáng dấp của chị ấy, chỉ cần nhìn vảy thôi cũng nhớ ra được đó là chị tớ!”

“Tào Tiểu Ngư, cậu đừng cố chấp như thế nữa, cả đời này cậu mới gặp được bao nhiêu người, cậu biết được ai có thể tin ai không thể…” Hồng Kiệt hơi sốt ruột, mà còn chưa nói hết đã bị Tào Mộc ngắt lời.

“Người tớ đã gặp đều là người tốt! Cậu và Thẩm Đông đều là người tốt!”

“…Bọn tớ đương nhiên là người tốt.” Hồng Kiệt há hốc miệng, sau đó dường như không biết nên nói gì nữa.

“Đi,” Thẩm Đông ôm đầu nằm trên ghế sofa nói một câu, giọng không lớn, nhưng rất kiên định, “Tôi đi với cậu.”

“Này!” Hồng Kiệt nhìn Thẩm Đông, “Anh bị lây bệnh rồi đấy à? Cứ thế mà đi?”

“Không thể đi à?” Thẩm Đông cùng cậu ta nhìn nhau, “Tào Mộc…nói không sai, đúng là đến để tìm chị gái cậu ấy, giờ biết được chị cậu ấy ở đâu rồi, sao, sao lại không đi.”

“Trong đầu anh mọc búi trĩ đấy à?” Hồng Kiệt nhìn hắn chằm chằm, “Nghe tôi đi, thật sự không đi được.”

“Sao lại phải nghe lời cậu.”

“Tôi là người con của biển cả! Biết nhiều hơn hai người.”

“Cứ giả vờ tiếp đi.” Thẩm Đông cười, rồi nhắm chặt mắt lại.

“Anh cứ kệ tôi giả vờ hay không giả vờ đi đã,” Hồng Kiệt ngồi xuống sàn nhà bên cạnh ghế sofa, “Tôi cảm thấy tư duy của anh vẫn khá bình thường, bình thường hơn Tào Tiểu Ngư, có lẽ…cũng bình thường hơn cả tôi, ngay cả tôi cũng biết không thể nào cứ đến như vậy được, sao anh lại không nghĩ ra được kia chứ?”

“Thuyền trưởng,” Thẩm Đông mở mắt ra nhìn trần nhà, “Cậu biết không, tôi đến đảo Bình Sơn bảy năm rồi.”

“Ừ, đầu óc nghẹn sắp chết.” Hồng Kiệt thở dài.

“Bảy năm nay tôi vẫn luôn không biết mình đang làm gì, ngày nào cũng chỉ có đi ngủ, trực ban, nuôi san hô đếm gà….”

“Gà của anh gầy quá, chẳng có thịt gì cả, ăn không ngon.”

Thẩm Đông liếc mắt nhìn Hồng Kiệt, thì ra gà đã biến mất như vậy, thế nhưng giờ hắn chẳng có hơi sức đâu mà truy cứu chuyện này nữa, hắn tiếp tục nhìn lên trần nhà: “Tôi không có mục tiêu gì, cũng không có lý tưởng gì, nói nghe mới mẻ một chút thì, tôi không biết tôi sống để làm gì, dù sao thì cứ ngây người trên đảo đến lúc không còn động đậy được nữa là xong.”

“Có lẽ là lâu quá rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa, tôi không nhớ rõ giữa tôi và bố mẹ đã xảy ra chuyện gì, nói chung là tôi chỉ có một mình, mãi cho tới lúc tôi gặp được Tào Mộc,” Thẩm Đông cười, “Người này chẳng khác gì người rừng, cái gì cũng không biết, ngày ngày lắc lư theo tôi, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy cậu ấy, rất phiền, có điều càng lâu lại càng cảm thấy rất thú vị.”

“Tôi không phải người rừng.” Tào Mộc ngồi bên bàn cầm bức ảnh nhìn.

“Có một người trong suốt như làn nước biển nói với cậu, tôi cảm thấy anh là người tốt, cho nên tôi nói bí mật của tôi với anh, cảm giác đó…. được người khác cần đến, được người khác tin tưởng, tôi chưa từng có bao giờ, thế nên tôi quyết định cùng cậu ấy đi tìm chị,” Thẩm Đông nhắm mắt lại, chậm rãi nói, “Tôi biết chuyện này có vấn đề, nhưng cậu cũng thấy đấy, giờ mà ngăn Tào Mộc lại, cậu ấy sẽ không hiểu được, tôi thật sự…không muốn kéo cậu ấy về đảo Bình Sơn như vậy, về rồi, cậu ấy có lẽ sẽ không sao, nhưng cả đời cậu ấy vẫn sẽ nhớ chuyện cậu ấy không tìm được chị, bởi vì tôi không giúp cậu ấy, bởi vì tôi đã ngăn cậu ấy.”

“Cậu ấy không nhớ đâu.” Hồng Kiệt nhỏ giọng nói.

“Nhưng tôi nhớ được, tôi nói thế này cho cậu đi, thuyền trưởng.” Thẩm Đông ngồi dậy trên ghế sofa, “Có lẽ đây là chuyện duy nhất tôi làm trong bao năm nay có thể chứng minh tôi sống không uổng phí, đối với Tào Mộc, cậu ấy muốn tìm chị, đối với tôi, tôi sống cuối cùng cũng đã có ý nghĩa gì đó, kể cả có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, nói hơi khó nghe thì, coi như chết đi, cũng đỡ hơn so với cậu ấy cả đời nhớ chuyện không tìm được chị, còn tôi cứ hoang phế cả đời như vậy ở nơi đó.”

Trong phòng rất yên tĩnh, Tào Mộc nhìn chăm chú bức ảnh, Thẩm Đông nhìn chằm chằm gáy Hồng Kiệt, Hồng Kiệt nhìn sàn nhà, rất lâu sau cậu ta mới quay đầu lại nói một câu với Thẩm Đông: “Anh nói một mạch nhiều như thế mà lại không nói lắp?”

“Ồ…” Thẩm Đông ngỡ ngàng, thở dài đổ người xuống ghế sofa, trở mình quay mặt về lưng ghế, bảy năm gộp lại cũng chẳng nói nhiều bằng vừa nãy, “Thật, thật, thật, thật…thật…”

“Nói lắp dồn hết vào đây rồi.” Hồng Kiệt nở nụ cười.

Thẩm Đông không nghĩ ngợi gì, trở tay đập một cái lên lưng Hồng Kiệt.

Hồng Kiệt còn đang cười, bị một cái đập này đập cho cắn phải lưỡi, chống tay lên đất ho khan nửa ngày mới nói to: “Đi đi đi đi, hai người đúng là đoản mạch xứng với đứt cầu dao.”

“Còn cả cậu nữa,” Thẩm Đông quay đầu lại chỉ cậu ta, “Tôi còn, còn chưa nghĩ được rõ chuyện, chuyện của cậu nữa.”

“Đừng nghĩ nữa, nếu tôi muốn hại Tào Mộc thì đã sớm ra tay rồi, mục tiêu cuộc đời tôi chính là bay lượn trong lồng ngực biển rộng!” Hồng Kiệt rất có khí thế đứng lên vung tay.

“Cũng chưa, chưa chắc.” Thẩm Đông hơi híp mắt lại, “Cậu không hại cậu ấy trước đó, e rằng chỉ là bởi vì cậu ấy không ra ngoài đi tìm chị gái thôi cũng nên.”

“Cái anh này, sao lại nghĩ đen tối thế!”

“Bởi vì cậu không nói thật.”

“Dù tôi là cướp biển thật đấy, nhưng mà từ trước tới giờ tôi chưa hại ai lần nào!”

“Vậy kia.”

“Nhưng thân phận thật sự của tôi anh cũng biết mà, bí mật của tôi thì chỉ có biển cả biết được!”

“Thân phận thật sự, của cậu là gì?”

Thẩm Đông suy nghĩ, Hồng Kiệt đã từng nói thân phận gì đó ngoài thuyền trưởng của cậu ta rồi sao?

“Nói rồi mà,” Hồng Kiệt vỗ lên ngực mình, “Tôi chính là người con trai thuộc về biển rộng, người con của biển cả!”

“Đệt!” Thẩm Đông sắp bực bội đến buồn cười rồi, đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt.

Bức ảnh kia từ lúc xuất hiện ngoài cửa, vẫn luôn được Tào Mộc cầm trong tay, ngoài nửa tiếng ngâm mình trong bồn tắm, đều không rời tay Tào Mộc.

Một ngày hai đêm, ngoài mấy lần Hồng Kiệt ra ngoài mua đồ ăn, Thẩm Đông và Tào Mộc đều không rời khỏi nhà, Thẩm Đông là đang suy nghĩ tình huống có khả năng xuất hiện sau khi đến nơi, Tào Mộc là luôn luôn nhìn bức ảnh.

Nghĩ kỹ ra thì, Thẩm Đông bắt đầu hơi lo lắng về chuyện Tào Mộc đến ngay cả lúc ngủ cũng cầm bức ảnh, hắn chưa thấy Tào Mộc như vậy bao giờ, Tào Mộc từng nói rất nhớ ông nội, nhưng lúc cậu nhắc tới ông nội sớm chiều ở chung có lẽ đã chết rồi, giọng nói lại bình tĩnh khiến người ta bất ngờ, so với bộ dạng đang ngắm nhìn bức ảnh bây giờ, Thẩm Đông cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

“Tào Mộc!” Thẩm Đông nghĩ tới đây lại không nỡ ngủ, trở mình sờ lên cánh tay Tào Mộc.

“Sao?” Tào Mộc nhanh chóng tiến tới bên cạnh hắn, ôm lấy hắn.

“Cậu nhớ chị lắm à?”

“Không biết,” Tào Mộc suy nghĩ, “Thế nhưng rất muốn đến gặp chị, muốn vô cùng.”

“Trời sáng rồi chúng ta sẽ đi,” Thẩm Đông nói khẽ, “Nhưng chúng ta phải hứa trước, phải nghe lời tôi, phải ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, ở nơi tôi có thể nhìn thấy được.”

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu.

“Nhất định phải.”

“Nhất định.”

Thẩm Đông gần như là mở to mắt đến rạng sáng, hắn nghe thấy tiếng Tào Mộc dậy khỏi giường, sau đó Hồng Kiệt ngủ trên ghế sofa cũng đứng dậy.

“Tớ đi mua đồ ăn sáng.” Hồng Kiệt nói nhỏ.

“Cậu là ai?” Tào Mộc cũng nói nhỏ theo.

“Thuyền trưởng.”

“Thuyền trưởng là ai?”

“Là người sắp bị chọc giận thành người bệnh thần kinh rồi.”

“Không nhớ ra được.”

“Cậu xem đi,” Hồng Kiệt cầm lấy khăn bông che nghiêng trên mặt mình, che lại một con mắt.

“Cái này có gì hay để nhìn?” Tào Mộc nhìn cậu ta.

“Này!”

“Nói nhỏ thôi, Thẩm Đông vẫn đang ngủ.”

“Không thèm nghe cậu nói nữa, tớ đi mua đồ ăn đây.”

“Đi đi, tôi đi tìm chị.”

“Sao cậu lại vẫn nhớ?”

“Sao lại không nhớ?”

“Vậy sao cậu lại không nhớ ra tớ?”

“Cậu là ai?”

“Thuyền trưởng chứ ai!”

“Thuyền trưởng là ai?”

“Hồng Kiệt!” Thẩm Đông cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, đập một cái lên giường, “Đi mua nhanh đi!”

“Cậu đánh thức Thẩm Đông rồi!” Tào Mộc nói to.

“Còn không phải vì cậu không nhớ ra được tớ là ai à!” Hồng Kiệt bực bội mở cửa ra ngoài.

Tào Mộc không để ý tới cậu ta nữa, nhảy lên giường ôm Thẩm Đông hôn một cái: “Giờ đi à?”

“Ừ, ăn sáng xong thì đi.” Lòng dạ Thẩm Đông như nhũn ra, quay đầu lại cũng hôn một cái lên mặt Tào Mộc.

“Thuyền trưởng đâu rồi?” Tào Mộc vui vẻ nhảy xuống giường, nhìn qua trong phòng, hỏi một câu.

“…Bị cậu chọc tức bỏ chạy rồi.” Thẩm Đông thở dài.

Địa chỉ trên mặt trái bức ảnh rất xa chỗ bọn họ ở, Thẩm Đông xem qua bản đồ, cũng không có xe buýt đến được, chỉ có thể bắt xe taxi.

“Cậu đi không?” Thẩm Đông hỏi Hồng Kiệt, trong đầu còn đang nghĩ ngợi xem nếu gặp phải chuyện gì bất ngờ thì phải làm thế nào.

“Đi.” Hồng Kiệt trả lời rất kiên quyết.

“Giúp tôi trông Tào Mộc,” Thẩm Đông cắn môi, “Giờ tôi tạm thời cho cậu về lại, trong ngăn người tốt.”

“Yên tâm, bao năm tôi làm cướp biển cũng không phải lăn lộn vô ích.” Hồng Kiệt vỗ ngực.

Thẩm Đông lại bắt đầu nghi ngờ Hồng Kiệt thật sự có vấn đề về đầu óc.

Tài xế taxi cũng không lạ lẫm gì với địa chỉ bọn họ đưa cho, nói là ở đó có không ít biệt thự và câu lạc bộ tư nhân: “Nhưng cũng ít người gọi xe tới lắm.”

“Tại sao?” Hồng Kiệt sau khi lên xe liền hỏi.

“Đều là người giàu có mà, nhà giàu ai lại gọi xe.”

“Anh không hiểu,” Hồng Kiệt chép miệng, “Người giàu có ai cũng đi thuyền hết, thuyền của bọn tôi đậu ở…”

“Lái xe đi.” Thẩm Đông kiềm chế kích động muốn tìm thứ gì đó bịt kín miệng Hồng Kiệt lại.

Lúc lái xe ra khỏi nội thành rồi, có một đoạn đường rất âm u, nhìn thấy rồi, trong lòng Thẩm Đông ngày càng không yên tâm, nhưng chưa qua bao lâu, đã bắt đầu nhìn thấy từng ngôi biệt thự đơn lập xây dựng rất đẹp, trông không giống như là kiến trúc xây dựng tổng thể, không hề giống nhau.

Phóng tầm mắt nhìn sang, gần như không thấy ai, thi thoảng có vài chiếc xe lái qua người đều lái rất nhanh.

Thẩm Đông không nhận ra được xe, chỉ cảm thấy mấy con xe này trông cũng rất xịn.

“Ở đây,” Tài xế dừng xe ven đường, “Các cậu cũng không biết cụ thể là nhà nào, chỉ có thể xuống xe ở đây, phía trước rất nhiều đều là nhà riêng, nếu không biết rõ đường mà lái vào thì phiền lắm, đều có bảo vệ riêng cả.”

“Được.” Thẩm Đông cũng không nói gì thêm, đưa tiền xong liền xuống xe.

Xe taxi lái đi rồi, mấy người họ đứng ở ven đường sững sờ.

“Chị tôi ở đâu?” Tào Mộc ngó hết đông lại tây xong liền hỏi Thẩm Đông.

“Không, không biết.” Thẩm Đông cau mày, địa chỉ viết đúng là không rõ, chỉ viết tên đường phố, nhưng con phố này trông rất tiêu chuẩn, hai bên đường, ngoại trừ mấy thứ không biết là biệt thự hay là câu lạc bộ tư nhân có thể nhìn thấy ở đằng xa, ngay cả cửa hàng cũng không có, muốn hỏi ai đó cũng chẳng biết đi đâu hỏi.

Cho dù có chỗ để hỏi, hắn cũng không biết nên hỏi gì.

Có nhìn thấy một nàng tiên cá không?

Đứng được mấy phút, Thẩm Đông nhìn thấy từ phía xa bên kia đường có một chiếc ô tô den lái tới, hắn lập tức hơi căng thẳng, con xe này khác những xe khác, con đường này không có ai, những chiếc xe khác đều lái xe như thể xe đua, chiếc xe này lại lái chầm chậm tới đây.

“Tào Mộc, nhớ lời tôi nói không?” Thẩm Đông nhìn chằm chằm xe, nắm lấy tay Tào Mộc.

“Ừ, ở chỗ anh nhìn thấy được, không đi nơi nào hết.” Tào Mộc trả lời.

Xe chậm rãi lái tới, dừng ngay trước mặt ba người bọn họ.

Cửa kính xe có dán film, không nhìn thấy bên trong thế nào, chỉ có thể nhìn thấy chỗ ngồi tài xế là một người đàn ông mặc áo sơ mi.

Thẩm Đông nhìn kỹ người này, không phải người hắn từng gặp.

“Xe ngon đấy.” Hồng Kiệt quan sát xe.

Tài xế mở cửa xuống xe, hơi cúi mình về phía bọn họ chào hỏi: “Ngài Thẩm phải không?”

“Đúng.” Thẩm Đông ngây người rồi mới trả lời, lần đầu tiên có người gọi hắn là “Ngài Thẩm,” hắn suýt nữa không phản ứng lại được.

“Ngại quá, để anh đợi lâu rồi, mời anh lên xe.” Tài xế mở cửa ghế sau ra, “Lương tiên sinh bảo tôi đến đón mọi người.”

“Lương tiên sinh?” Thẩm Đông kéo Hồng Kiệt đang cúi đầu muốn lên xe lại, Lương tiên sinh là ai?

“Đúng, Lương tiên sinh, chính là ngài ấy mời các anh tới,” Tài xế khom người, “Những chuyện khác, tới lúc mọi người gặp mặt sẽ biết.’”

Thẩm Đông hơi do dự mấy giây, hạ quyết tâm, cúi đầu chui vào trong xe, cứ như vậy đi, đụng phải chuyện gì rồi hẵng tính!