Hồng Kiệt đương nhiên sẽ không mặc như vậy đuổi theo một con cá có tốc độ vượt xa người thường.
Lúc lặn xuống nước, cậu đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Tào Mộc kéo theo Tần Vũ đâu nữa, cho dù cậu biết tốc độ bơi của Tào Mộc so sánh với những con cá khác, như là Dư Tiểu Giai chẳng hạn, thực sự nhanh hơn nhiều, nhưng dù sao cậu ấy cũng kéo theo một người…
Điều này khiến cậu hơi bất ngờ, Tào Mộc rút cuộc nhanh tới mức nào?
Hồng Kiệt không nghĩ nhiều, cậu không có thị lực vượt xa người thường, ở dưới nước, cùng lắm là nhìn được hơi xa hơn so với người thường một chút thôi, cậu cởi khuy áo trên áo mình ra.
Áo trên người cậu, theo tốc độ bơi về phía trước, trôi tuột khỏi người, nằm lại nước biển phía sau.
Lúc cởi quần, Hồng Kiệt hơi do dự, cậu không có đam mê bơi trần, đã vậy vũ khí của cậu đều đặt trên đùi, nếu như không còn quần yểm trợ, ai cũng nhìn thấy được trên đùi cậu có cột vỏ đao.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn đạp rơi quần đi.
Cậu không biết Mồ chôn đáy biển ở nơi nào, chỉ có một phương hướng chung chung, nếu như giờ cậu không đuổi kịp Tào Mộc, vậy thì cậu cũng không thể nào khống chế được chuyện sau đó, cả người có giấu đầy dao cũng đếch dùng được làm gì cả.
Hồng Kiệt chưa từng so tốc độ bơi với Tào Mộc, chủ yếu là do cậu từ trước tới nay đều quấn nguyên một bộ quần áo, nói thật, xuống nước một cái là như thể túi bột mì bị ném xuống nước.
Nhưng, không bị quần áo trói buộc thì lại khác.
Hồng Kiệt bơi dưới nước thật nhanh về phía trước, bịt mắt cũng vứt đi, để tiện nhìn rõ xem bốn phía có cái bóng của Tào Tiểu Ngư không.
Cũng không cần rướn người lên mặt nước lấy hơi, cũng có tốc độ vượt xa người thường, chỗ thiệt thòi duy nhất của Hồng Kiệt có lẽ chính là áp lực, Tào Tiểu Ngư không bị chịu ảnh hưởng của áp lực nước, nhưng giờ cậu đang phải nhịn lại đau đớn nơi màng nhĩ, cùng với hai mắt đang sưng lên.
Xung quanh Mồ chôn đáy biển có ba hòn đảo không người, cách nhau rất xa, tạo thành một tam giác bất quy tắc, một nơi nào đó bên dưới hình tam giác khổng lồ này, chính là đích đến của người cá.
Hồng Kiệt chưa đến bao giờ, cậu thậm chí còn chưa từng thử tìm đến, diện tích quá lớn, đã vậy còn rất sâu, với diện tích và độ sâu như vậy, cậu còn chưa kịp tìm đến, có khi thất khiếu đã chảy máu.
Cậu cũng chẳng có hứng thú gì với nơi đó, một vùng đất chết chóc không có thực vật hải sinh, cũng không có động vật, chất đầy xương trắng của loài người, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, cậu tuyệt đối sẽ không lại gần.
Hồng Kiệt nếm được vị máu tanh, cậu biết đây là máu của mình, nhưng không biết là từ lỗ nào chảy ra.
Nhưng điều khiến cậu trở nên kích động là, cậu đã thấy xa xa có một bóng đen nhanh chóng di chuyển về phía đáy biển.
Là Tào Mộc! Kéo theo một người quả nhiên đã khiến tốc độ của Tào Mộc rớt giá rất nhiều.
Hồng Kiệt không hề tăng tốc bám theo, mà chỉ duy trì một khoảng cách có thể thấy rõ Tào Mộc, cũng không để cho Tào Mộc phát hiện ra.
Tào Mộc hiện giờ, nhất định đã có thay đổi gì đó, nếu như phán đoán của cậu không sai, vậy thì Tào Mộc hiện giờ chính là một con cá nguy hiểm, cậu không muốn kích động một người cá đang kề cận bờ vực bùng nổ.
Bám theo một lúc, tốc độ của Tào Mộc chậm lại, Hồng Kiệt cũng giảm tốc độ lại, giờ cậu cuối cùng cũng biết được, cả lỗ mũi lẫn tai mình đều bị áp lực nước làm chảy máu, có điều vẫn khá tốt, không trào ra.
Tào Mộc không phát hiện ra sau lưng mình có người, cậu kéo Tần Vũ chìm xuống dưới đáy biển.
Hồng Kiệt không thể không cắn răng lặn xuống theo, dù sao cũng đã bị ép thành thế rồi, thêm chút cũng không sao, không ép cho nát là được.
Tào Mộc lặn xuống rồi, không bơi tiếp về phía trước nữa, mà chỉ đứng ở đáy biển không động đậy.
Hồng Kiệt bám theo cậu cũng đã đến đáy biển, thế nhưng không dám đứng, mà là nửa quỳ, nấp sau một tảng đá ngầm.
Hiện giờ, cậu không chỉ phải nhìn chăm chú vào Tào Mộc, cậu còn phải đề phòng những kẻ khác trong bóng tối.
Thẩm Đông vẫn chưa hề xuất hiện, theo như hiểu biết của Hồng Kiệt với anh ta, chỉ cần là chuyện liên quan tới Tào Mộc, anh ta không thể nào không tới được, nếu như không tới, vậy là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Hồng Kiệt nhìn qua bốn phía, vùng biển này đều là đáy đá ngầm, muốn trốn rất dễ, cậu trốn đi rất dễ, người khác trốn cũng rất dễ.
Tào Mộc kéo Tần Vũ, bắt đầu từ từ đi về đáy biển phía trước.
Phía trước Tào Mộc là thứ gì, Hồng Kiệt không nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy một mảng vô số những bóng đen mơ hồ, không giống như là đá ngầm, không di chuyển theo dòng nước, cũng không phải thực vật.
Hồng Kiệt cẩn thận, đi theo lại gần phía trước.
Mấy phút sau, cậu đã nhìn ra được những bóng đen này là gì.
Đây là cọc bị đóng xuống đáy biển.
Chất liệu trông có vẻ là kim loại, tất cả đều thẳng tắp, có vài cọc trông còn bóng loáng, từng cọc dựng thẳng đứng dưới đáy biển, có cọc cắm thẳng tắp, có cọc lại xiên, cọc cũng không lớn, nhỏ hơn một cánh tay người bình thường, trông như thể một rừng cây khô héo tăm tối.
Phía dưới cọc còn có vài bóng đen trôi nổi không ổn định, không giống như là đá ngầm dưới đáy biển, chẳng nhìn ra được là thứ gì.
Những cây cọc bị cắm xuống đáy biển này, không biết trải rộng trong diện tích lớn chừng nào, trước mắt Hồng Kiệt chỉ có thể nhìn rõ, to chừng một sân bóng đá, chỗ xa hơn chỉ là một mảng tăm tối.
Tào Mộc cúi người xuống, dùng một cánh tay cắp Tần Vũ đi vào mảng rừng cọc khô héo này, Hồng Kiệt nấp mình chậm rãi đi theo, nhìn rõ được những cây cọc này đều làm bằng sắt, không ít cây còn bị rỉ sắt phủ kín, ngay lúc cậu nhìn rõ được những bóng đen bên dưới cọc sắt này, cả người cũng cứng đờ tại chỗ, qua nửa ngày vẫn chẳng thể động đậy.
Đều là người.
Người bị cọc sắt đóng đinh xuống đáy biển.
Đương nhiên, không ai sống cả.
Những người bị đóng xuống đáy biển này, đều là xác chết, có vài bộ vẫn có thể nhìn ra được là người, vài bộ đã mục nát, càng nhiều hơn, chỉ trơ trọi là một bộ xương trắng vụn vỡ.
Đây chính là…. Mồ chôn… mà bao năm nay, người cá dùng xác người, từng chút một kiến tạo nên.
Hồng Kiệt không thể không cắn răng mới có thể ép bản thân tiếp tục lại gần, cậu không muốn nhìn những thứ này, càng không muốn đụng phải.
Ông nội đã từng nói với Hồng Kiệt, cậu cũng không phải con cháu nhà họ Hồng, cậu là đứa trẻ nhặt được trên mặt biển xung quanh Mồ chôn đáy biển trong truyền thuyết.
Lúc còn nhỏ, Hồng Kiệt vô cùng yêu thích cách nói này, lúc đó cậu không biết Mồ chôn đáy biển là nơi nào, cậu chỉ cảm thấy, nếu như nhặt được trên biển vậy cậu tự nhiên sẽ là đứa con của biển cả.
Đương nhiên, sau này cậu mới biết, đâu có đẹp đẽ như vậy.
Tào Mộc dừng lại, thả Tần Vũ xuống.
Hồng Kiệt nhìn theo Tào Mộc, thật ra cậu đã gần như có thể đoán ra được Tào Mộc định làm gì.
Tào Mộc ngồi xổm xuống bên cạnh Tần Vũ, xé quần áo Tần Vũ ra, nhìn chằm chằm vào hai mắt nhắm nghiền của Tần Vũ một lúc, rồi chậm rãi đứng lên.
Hồng Kiệt không động đậy, lực chú ý của cậu đã không còn đặt trên người Tào Mộc nữa, cho dù Tào Mộc muốn làm gì đi nữa, cậu tạm thời cũng sẽ không ngăn cả, Tần Vũ đã chết rồi, khung cảnh này không để cho Tần Nhất nhìn thấy là được.
Cậu càng để ý tới xung quanh hơn.
Trong bóng tối chỉ có nước biển xung quanh sôi trào ra tiếng, Tào Mộc như thể chẳng hề quan tâm tới xung quanh mình, nếu như lúc này có ai đó tới đánh lén, vậy thì Tào Mộc chắc chắn sẽ không phản ứng lại được.
Tào Mộc rút một cọc sắt bên cạnh ra, dưới cọc sắt này không có gì.
Cậu dùng chân giẫm cố định tay Tần Vũ, cắm cọc sắt vào lòng bàn tay Tần Vũ, sau đó lại rút một cọc sắt khác lên, đi sang bên kia, đóng một cái tay khác của Tần Vũ xuống đáy biển.
Hồng Kiệt nhíu mày, cậu không nhìn rõ tay Tần Vũ, nhưng cậu có thể nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt trong nước biển, mũi và tai mình hình như đã ngừng chảy máu, mùi máu tanh này là của máu Tần Vũ.
Lúc Tào Mộc làm những việc này, trông vẫn hoàn toàn bình tĩnh, động tác thẳng thắn dứt khoát, hoàn toàn khác hẳn Tào Tiểu Ngư ngây thơ mà lương thiện trong trí nhớ của cậu.
Tào Mộc rút cọc sắt thứ ba lên, lần này, cậu nhắm cọc sắt vào ngay ngực Tần Vũ.
Hồng Kiệt chống tay xuống đáy biển, đùi bắt đầu chậm rãi dùng lực, cậu không phải người quá có lòng thương cảm, ai sống ai chết, chỉ cần không làm lộ bí mật của người cá ra, cậu đều chẳng quan tâm, lúc cần, cậu cũng sẽ tiêu diệt mầm họa không nương tay.
Nhưng lần này, cậu không thể bàng quan tiếp được nữa, thời gian cậu quen biết Tần Vũ cũng chẳng ngắn, Tần Vũ không thể ngăn lại hành động của Tần Nhất và Lương Phong, nhưng anh ta chưa từng che giấu lòng thông cảm và thiện ý với người cá, ấn tượng của Hồng Kiệt với anh ta vẫn luôn rất tốt, kể cả đã chết rồi, Hồng Kiệt cũng không muốn nhìn thấy anh ta bị đối xử như vậy.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân quan trọng khác, cọc sắt nhắm thẳng tới tim, một khi đâm xuống, sẽ khác hoàn toàn với đâm vào tay, Tào Mộc đã cảm nhận được nỗi đau mất đi người thân ngay trước mắt, cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy con người chết đi trước mặt, chảy trong cơ thể Tào Mộc chính là dòng máu không hề hữu hảo với con người của người cá, một khi cậu cảm nhận được tư vị khi đâm xuyên tim rồi, e rằng sẽ chẳng quay đầu lại được nữa.
Là tán đồng vô điều kiện đối với thân phận mình.
Chuyện lão cá tinh không mong muốn nhất, chính là nhìn thấy Tào Mộc biến thành như vậy, biến thành một người cá tràn ngập địch ý với nhân loại, sống trong bất an và phẫn nộ.
Trong nháy mắt Tào Mộc giơ tay lên, chân Hồng Kiệt đột ngột giẫm một cái lên đáy biển, bắn ra như một mũi tên.
Nhưng cùng lúc lao người ra, Hồng Kiệt lại cảm nhận được khác thường.
Không sai, giờ chính là lúc phòng ngự của Tào Mộc yếu nhất, nếu như muốn đánh lén, không thể nghi ngờ, giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.
Hồng Kiệt nhìn thấy một cây đinh ba mảnh bắn ra từ bên trái cậu.
Thứ này được phóng ra từ súng săn cá, không thì sẽ không thể có tốc độ nhanh đến vậy, không thể chuẩn xác nhắm tới vai Tào Mộc như vậy.
Vai bị thương không ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng lại ảnh hưởng tới hành động hơn vết thương ở những nơi khác, chủ nhân của cây đinh ba này hẳn là muốn bắt sống Tào Mộc.
Hồng Kiệt đã không còn thời gian đi suy nghĩ cách đối phó nữa, lực cản trong nước rất lớn, nhất là ở độ sâu như vậy, cho nên cậu và đinh ba sẽ đụng tới Tào Mộc cùng lúc.
Quyết định Hồng Kiệt cần đưa ra chỉ có một, là đẩy Tào Mộc ra, hay là chặn cây đinh ba này lại.
Cậu chọn chặn lại, cậu hoàn toàn không chắc chắn liệu mình có thể đẩy Tào Mộc đã bùng nổ sức mạnh ra được hay không.
Tào Mộc nhìn chằm chằm vào ngực Tần Vũ, đầu nhọn của cọc sắt nhắm thẳng trái tim gã, tim đã không còn đập nữa, nhưng Tào Mộc vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập trong đầu, tiếng động này khiến cậu bực bội, cậu muốn bắt tiếng động này ngừng lại.
Trong nháy mắt chuẩn bị đâm cọc sắt vào, sau lưng cậu đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Cảm giác lạnh lẽo này không phải đến từ nước biển, đã vậy còn là cảm giác.
Lúc cậu dùng tốc độ nhanh nhất xoay người lại, đã thấy Hồng Kiệt vọt tới sau người cậu.
Hồng Kiệt đưa lưng về phía cậu, một nhánh đinh ba dài mảnh bắn vào thân thể cậu ta, đồng thời đâm xuyên qua thân thể của cậu ta, lọt ra sau lưng, xung lượng khiến Hồng Kiệt va vào người Tào Mộc phía sau.
Tào Mộc đỡ lấy Hồng Kiệt, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Hồng Kiệt, cùng với máu tươi trào ra giữa những ngón tay bạn đang nắm lấy chuôi đinh ba.
Lửa giận trong lòng cậu như một ngọn lửa bị dội xăng vào, lập tức bùng lên, cháy tới mức cậu cảm thấy nước biển xung quanh người cũng bắt đầu nóng lên.
Cậu có thể nhìn thấy người bên trong nước biển tối mịt ném súng săn cá đi, bắt đầu trốn về phía sau nhờ vào một thiết bị cánh quạt nho nhỏ.
Tốc độ người kia chạy trốn rất chậm, Tào Mộc biết, dù mình có ôm thêm Hồng Kiệt đi nữa, cũng có thể đuổi kịp lại trong hai giây.
Cậu dùng một cánh tay cắp Hồng Kiệt, đột ngột đuổi theo người kia.
Cây đinh ba này tuy đâm xuyên qua người Hồng Kiệt, nhưng cũng không phải chết người.
Hồng Kiệt biết mình vẫn có thể chịu đựng được, nhưng cậu không ngờ rằng ngay lúc cậu đang cố hết sức muốn nói với Tào Mộc rằng mình không sao, Tào Mộc lại đột nhiên xông ra, một ngụm nước biển lọt vào miệng, cậu không bị đinh ba đâm chết, nhưng suýt nữa bị sặc chết.
Chỉ trong lúc cậu kịp sặc một ngụm nước, Tào Mộc đã đuổi kịp người kia, giơ tay lên.
Hồng Kiệt liếc mắt đã có thể nhìn ra được tay Tào Mộc muốn đưa về phía cổ người kia, cậu cắn răng nhẫn nhịn lại cơn đau, nhanh chóng rút một con dao ra từ trên đùi mình.
Không thể để Tào Mộc giết người được!
Cùng lúc tay Tào Mộc chạm tới cổ người kia, dao Hồng Kiệt đã chính xác đâm chếch vào phía trên mạng sườn trái của người kia.
Một nhát dao này, đâm cũng có thể coi là tàn nhẫn, Hồng Kiệt muốn một dao đoạt mạng, cắm cả lưỡi dao vào, chỉ còn lại chuôi dao.
Để cho chắc ăn, Hồng Kiệt còn xoay lưỡi dao một góc, rồi tàn nhẫn rút ra.
Một luồng máu tươi phun ra theo nhát đâm, người kia gần như chưa kịp giãy dụa thì đã trôi từ từ trong nước biển, cánh quạt phản lực trên tay cũng rơi xuống đáy biển.
Tào Mộc vẫn đang giữ tư thế đưa tay ra, Hồng Kiệt ra tay quá nhanh, trong chốc lát cậu vẫn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Thật sự là không có tí kinh nghiệm nào cả, cứ giữ tiếp cái sự ngô nghê này đi.
Hồng Kiệt bóp một cái lên tay bạn, Tào Mộc nhìn về phía sau cậu, cậu chỉ vào tai mình, sau đó chỉ lên mặt nước.
Nếu như còn không đi lên nữa, Hồng Kiệt cảm thấy mình sẽ bị áp lực nước làm chết ở đáy biển.
Tào Mộc hiểu được ý cậu, mang theo cậu bắt đầu bơi về phía mặt nước.
Tào Mộc hẳn là không biết phải ôm người bị thương thế nào, cứ kẹp một cánh tay như vậy rồi bơi lên trên, dòng nước mạnh mẽ đẩy cho đinh ba đang cắm trên người lay động, Hồng Kiệt cảm thấy mình có khi sẽ chết trên tay Tào Tiểu Ngư mất.
Nhưng cậu không giãy dụa, chỉ dùng tay nắm lấy cây đinh ba kia, cậu không muốn nán lại ở đây lâu.
Người vừa nãy nhất định là người của Lương Phong, Lương Phong biết được chuyện Mồ chôn đáy biển, cậu cũng không bất ngờ, cậu hơi bất ngờ là Lương Phong lại có thể tìm được tới đây, chỉ có thể nói, Lương Phong đã tranh thủ thời gian ông ta tới đây trước Tần Nhất, đồng thời tìm được bãi mộ.
Hoặc là… Từ lâu hơn nữa, ông ta đã tìm được nơi này.
Hồng Kiệt nhíu mày, đối với một kẻ theo đuổi quyền lực tiền tài và khống chế đến mức điên cuồng, người cá quả thực là sức mê hoặc không thể nào cưỡng lại.
Ông ta khác với Tần Nhất, Tần Nhất chỉ là vì em trai mình, cũng không đành lòng với Dư Tiểu Giai, Lương Phong lại chẳng hề e dè, thứ ông ta muốn chỉ là thí nghiệm không ngừng, cải tạo không ngừng, còn chuyện như vậy sẽ dẫn tới hậu quả ra sao, ông ta sẽ chẳng nghĩ ngợi.
Hồng Kiệt liếc mắt nhìn Tào Mộc, Lương Phong chắc chắn phải chết.
Tào Mộc bơi lên trên rất nhanh, chẳng mất bao lâu, đau đớn trong tai Hồng Kiệt đã dần dần tan đi, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng, thế nhưng giờ dù sao cũng đang là buổi đêm, phạm vi Hồng Kiệt nhìn thấy vẫn rất nhỏ.
Chỉ cần vẫn ở dưới biển, bọn họ vẫn sẽ không thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.
Lúc cách mặt nước chỉ còn chừng mười mét, Tào Mộc đột nhiên dừng lại, cậu cảm nhận được động tĩnh khác thường trong nước, là dòng nước nhỏ đến mức gần như khó phát hiện ra, đến từ bốn hướng khác nhau.
Tào Mộc không biết là thứ gì, cậu liên tục nhìn chằm chằm lên phía trên, nhưng lại chẳng thấy gì.
Cậu cúi đầu, cẩn thận nhìn xuống phía dưới.
Thị lực dưới nước của Tào Mộc rất tốt, cậu có thể nhìn rõ ràng mọi thứ rất xa như lúc ở trên bờ, cho dù là ở trong hoàn cảnh đen kịt như bây giờ.
Nhưng cậu lại không tài nào nhìn rõ được cái thứ lóe lên ánh sáng kim loại đang trôi tới từ phía dưới và xung quanh bọn họ, là thứ gì.
Giống tơ nhện, lại giống như tơ bạc.
Những thứ này bao lại từ bốn phía xung quanh họ.
Mấy giây sau, Tào Mộc thấy rõ được những thứ này, cậu ôm chặt Hồng Kiệt, đột nhiên đạp nước, phóng lên phía trên.
Là lưới, sợi lưới nhỏ tới mức gần như không nhìn thấy được, dâng lên từ dưới chân bọn họ, nhanh chóng co lại vây lấy.
Tào Mộc chưa từng thấy lưới đánh cá như vậy bao giờ, nhưng cảm giác sợ hãi mãnh liệt đối với lưới đánh cá nói cho cậu biết, cái lưới này còn đáng sợ hơn cả lưới đánh cá của ngư dân.
Có người muốn bắt bọn họ vào lưới.