Hai người thay phiên nhau tắm nước ấm, nước ấm làm tăng tuần hoàn của máu, sau khi tắm xong Từ Ca chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nằm xuống giường nhắm mắt lại.
A Đại tắt đèn, lại kéo rèm chặn lại ánh sáng, cuối cùng làm cho gian phòng tối đến giống như chạng vạng, mới chậm rãi chui lên giường.
A Đại vẫn không ôm Từ Ca, Từ Ca đợi thật lâu, thẳng đến khi cậu không xác định có phải A Đại đã ngủ rồi hay không.
Nhưng cậu vẫn là không nhịn được mà lên tiếng, cậu nói, mỗi lần tôi và cậu tách ra, đều cảm thấy giống như muốn mất đi cậu. Cậu thích tôi, tôi biết, nhưng cậu thích tôi đến mức nào, giống như cậu thích Tiểu Viễn lúc trước sao.
Đây là thứ Từ Ca vẫn luôn khó có thể tự thuyết phục, mỗi lần thấy A Đại lạnh lùng cùng xa cách, cậu liền cảm thấy trong lòng đối phương có một chỗ cậu không có cách nào đụng vào.
Cậu từng cố ý vô tình hỏi thăm những thôn dân khác, cậu biết lúc trước A Đại và Tiểu Viễn như hình với bóng, cho dù là học chữ ở trên lớp, hay là lên núi săn thú sau khi tan học. A Đại sẽ cố hết sức bày ra sự chiếm hữu của hắn đối với Tiểu Viễn, thế cho nên mọi người đều biết nếu như có thể tìm được một trong hai, một bên khác nhất định liền ở cách đó không xa.
Nhưng Từ Ca và A Đại ở bên nhau lâu như vậy rồi, ngoại trừ sau khi Từ Ca yêu cầu, lúc đối phương tiến vào cơ thể cậu một cách hung ác mới có thể cảm nhận được sự bức thiết của A Đại, thời gian còn lại bọn họ thật sự chỉ giống như anh em.
Anh em rất tốt rất tốt, không hơn.
Cho dù có mấy lần A Đại không nói đạo lý mà muốn đến ký túc xá của Từ Ca, hoặc là thỉnh thoảng hứng khởi, trốn ở trong cánh rừng nhỏ làm một phát, nhưng những thứ này cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Dục vọng của A Đại với Từ Ca không mãnh liệt như với Tiểu Viễn, Từ Ca có thể cảm giác được.
Hôm nay càng là viết cảm giác về khoảng cách đó lên trên mặt, khiến Từ Ca muốn lừa mình dối người cũng không được.
A Đại không ngủ, hắn nhìn ra được Từ Ca không vui. Nghe thấy lời của Từ Ca, hắn sửng sốt một chút, xoay người lại, hắn nói anh nghĩ gì vậy, sao anh lại nhắc tới người kia.
Từ Ca không nhìn A Đại, cậu mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà không ngừng xoay tròn. Cậu nói có thể tôi vĩnh viễn không phải là người mà cậu thích nhất, cho nên cậu luôn như gần như xa, giống như giây tiếp theo liền không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tôi thường xuyên làm một giấc mộng, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cậu liền làm giấc mộng kia. Tôi mơ thấy một tòa thành, cậu ở trong thành, tôi ở ngoài thành. Tôi vẫn luôn đuổi theo cậu, nhưng vừa lơ đãng cậu liền chui vào trong vách tường hẹp, tôi làm thế nào cũng không thể với tới.”
A Đại thử tới gần Từ Ca, hắn nói chỉ là mộng mà thôi, anh không cần nghĩ những thứ đó. Chuyện tôi hứa với anh liền sẽ không thay đổi, từ khi tôi với anh ở bên nhau, lòng tôi liền không nghĩ tới bất cứ người nào.
“Nhưng cậu chưa bao giờ nguyện ý chủ động, mặc kệ là tới gần tôi, hay là chủ động làm những chuyện đó,” Từ Ca thở dài, xoay người đưa lưng về phía A Đại, “Nói ra những lời này tôi đều cảm thấy mình buồn cười, còn có chút đáng thương.”
Bắt đầu từ cái ngày bọn họ gặp lại, Từ Ca cũng đã hạ quyết tâm kiếp sau cũng không tách khỏi A Đại, cũng không biết vì sao, loại cảm giác bất an này lại thỉnh thoảng xuất hiện dưới đáy lòng.
Cậu đã từng thuyết phục mình vô số lần, dù sao A Đại là A Đại, là một lãnh tụ, hắn quen không để lộ cảm xúc ra ngoài cũng là bình thường, cho nên không có gì phải lo lắng, không có gì phải truy vấn
Nhưng chuyện tình cảm nói không rõ, cũng thật vi diệu, chút đau đớn này giống như dùng ngón tay trêu chọc dây tim*, rung một cái, liền trả lại từng vòng gợn sóng khiến người sợ hãi.
(*心弦 tâm huyền.)
A Đại trầm mặc thật lâu, cuối cùng mới dán lại gần, ôm lấy Từ Ca từ phía sau.
Hắn thở ra một hơi thật dài, rối rắm thật lâu, mới lặp lại câu biện giải yếu ớt kia —— “Không phải như anh nghĩ, ài… không phải loại như anh nghĩ.”
Đó là gì?
Nói không nên lời, này làm A Đại phải nói ra thế nào. Hắn chậm rãi siết chặt tay, mũi và môi đặt ở trên cổ Từ Ca.
Làm sao hắn sẽ nghĩ đến người khác, sao sẽ sợ xấu mặt, sao sẽ nguyện ý phân rõ giới hạn với Từ Ca, sao sẽ nhẫn tâm khiến Từ Ca khó chịu, lại một mình sinh hờn dỗi.
Hắn chỉ là sợ, “Một người thô kệch như tôi đến nơi này của anh, tôi sợ người khác nói anh.”
Làm sao Từ Ca sẽ thích một người ngay cả tiếng thông dụng cũng nói không rõ, làm sao có thể thích làn da ngăm đen kia đụng vào mình, làm sao sẽ bằng lòng qua lại với một kẻ quê mùa gần như dốt đặc cán mai đối với văn minh hiện đại, làm sao dám thừa nhận loại quan hệ này với hắn, còn phải lấy trạng thái thân mật như vậy để duy trì tiếp.
A Đại sợ gây thêm phiền toái cho Từ Ca, phiền toái kia không chỉ là ánh mắt của người ngoài, còn có gánh nặng tâm lý của chính bản thân Từ Ca.
“Tôi cảm thấy người ngoài các anh đều thật rụt rè, tôi sợ anh cũng không thích tôi chủ động.”
“Tính cách của người Khổ Sơn rất trực tiếp, có mấy lần tôi đều biết làm anh đau, anh quan tâm đến suy nghĩ của tôi nói không sao, nhưng ai biết có phải anh thật sự cảm thấy không sao hay không.”
“Ở Khổ Sơn cái gì cũng đều là tôi định đoạt, tôi có thể mặc kệ người khác. Nhưng nơi này là quê nhà của anh, làm sao anh có khả năng mặc kệ người khác.”
Bởi vì quá mức để ý, cho nên thật cẩn thận. Bởi vì sợ hãi mất đi, cho nên như đi trên băng mỏng.
Bởi vì A Đại không phải loại người không nghĩ ra được chuyện gì như Quạ Đen, hắn nghĩ đến quá nhiều, nghĩ đến quá chu đáo, cho nên mới sợ hãi làm sai chuyện, gây phiền toái cho Từ Ca.
Cậu bị phiền toái ở Khổ Sơn A Đại có thể tự mình chống, nhưng nếu bị phiền toái ở Trúc Liễu, hắn sẽ khó xử, không biết làm thế nào.