Năm ngày trước, Từ Ca vẫn còn trong doanh trại nơi binh lính đóng quân, thu gom tài liệu của cậu, chờ đợi khả năng nhận được quân lệnh bất cứ lúc nào.
Đêm khởi xướng tập kích, tất cả mọi người đều không có chuẩn bị.
Từ Ca vừa mới đi một vòng trạm gác, lạnh đến run rẩy. Bí thư A Ngôn chạm mặt cậu ở ngoài doanh trại, Từ Ca liền bảo cậu ta đi cùng mình, đến nơi vắng vẻ hút điếu thuốc.
Lửa của nồi hơi đã tắt, những ngôi sao trải rộng không trung. Trong khe núi này không có cái gì tốt, chỉ có trời đêm là đặc biệt đẹp. Từ Ca chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngôi sao như vậy, chi chít giống như kho báu của bầu trời.
Cậu theo thường lệ hỏi A Ngôn có thu hoạch được gì không, A Ngôn xua xua tay nói không có không có, không có tiếp tế, người cũng không vào được, mọi người đều đông lạnh đến hốt hoảng, đoán chừng người bên trong cũng không định tấn công vào lúc này, đi đứng đều không nhanh nhẹn, còn đánh trận cái gì.
Nhưng lời này vừa nói được một nửa, Từ Ca đã bị một chùm sáng hấp dẫn ánh mắt. Ngôi sao nho nhỏ kia bỗng nhiên trở nên lớn, thế nhưng biến thành một mũi tên lửa từ trên trời giáng xuống.
Mũi tên cắm vào một chồng cỏ khô, còn chưa đợi Từ Ca cùng A Ngôn lấy lại tinh thần, vô số mũi tên lửa liền ùn ùn đánh về phía bọn họ giống như châu chấu.
Từ Ca hô một tiếng không tốt, túm A Ngôn liền rút về phía trại lính. Còn chưa chạy được mấy bước, liền nghe thấy núi rừng hai phút trước vẫn còn im lặng đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo cùng kèn.
Tiếng kèn kia một tiếng liền một tiếng, một vùng nối một vùng, trong khoảnh khắc bốn phía vây kín*, càng có nhiều mũi tên bắn tới.
(*四面楚歌 tứ diện sở ca: vây kín bốn bề; bị cô lập từ bốn phía; Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang mà tự tử.)
Các binh lính ý thức được gặp phải tập kích, cầm súng liền chui ra khỏi lều.
Nhưng tập kích này quá đột ngột lại quá mãnh liệt, bốn phương tám hướng đều có tấn công, còn không thấy rõ rốt cuộc hỏa lực mạnh nhất ở chỗ nào, mũi tên mang lửa liền đốt cháy lều vải của một người lại một người.
Không lâu lắm, toàn bộ nơi trú quân loạn thành một đống. Tiếng súng vang lên, đan vào tiếng kèn của người Khổ Sơn. Ánh lửa từ đạn bắn ra lấy màn trời làm nền, chợt lóe chợt lóe chói mắt hơn cả những ngôi sao.
Trong hỗn loạn, Từ Ca chỉ có súng ngắn và bội đao* bên hông. Mắt thấy nơi đóng quân thế lửa mãnh liệt, cũng không dám cùng A Ngôn tới gần binh lính, tìm chạy tới đường nhỏ lầy lội lúc đến.
(*佩刀 gươm đeo bên hông.)
Đóng quân ở đây đã hơn ba tháng, ngày thường đều là thỉnh thoảng có một hai tiếng súng đánh tới. Mỗi ngày đều có đội tuần tra được phái ra, cũng xác định xung quanh đây không có thôn xóm cùng người Khẩu Sơn quy mô lớn.
Vốn tưởng rằng đây là nơi đóng quân tương đối an toàn, cho nên mới sắp xếp quan văn như Từ Ca đến chỗ này, nào đoán được lần này liền nhấc lên đánh nhau bằng vũ khí quy mô lớn một cách không báo trước, cũng không biết đám người Khổ Sơn kia tìm đâu ra đường tắt, bò lớp lớp từ trên núi xuống, giống như kiến thợ vây tổ.
Từ Ca dẫn theo A Ngôn liều mạng chạy, nhưng giống như khi nhìn thấy mây đen đuổi theo sau đầu chúng ta, cho dù chạy hướng nào, mũi tên liền cắm vào nơi gần sát bên người.
Tiếng tru của binh lính hết đợt này tới đợt khác, mà giờ phút này chính là hơn nửa đêm, người Khổ Sơn lại dùng nhựa cây làm ngụy trang, đánh cho binh lính chỉ có bị thương, lại không biết đánh lại từ chỗ nào.
Kèn cùng huýt sáo đổi tiết tấu, từ một tiếng lảnh lót kéo dài, biến thành từng tiếng ngắn ngủi dồn dập.
Thế là những người Khổ Sơn linh hoạt giống như khỉ kia lập tức rút lui, trèo lên cây, vượt cầu nhảy sông, không đợi người thấy rõ bộ dạng của bọn họ, lại biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Lúc này Từ Ca cùng A Ngôn đang chạy đến trước một cánh rừng, sau đường nhỏ là một cây cầu nhỏ, sợ bại lộ chính mình, Từ Ca không dám đi lên. Nhưng đi tiếp lại sợ người Khổ Sơn còn chưa rút hết, nếu nhặt được súng của bọn họ bắn một phát cũng thật sự là cực kỳ khủng khiếp.
Vì vậy Từ Ca liền cùng A Ngôn trốn ở ven rừng, lẳng lặng nghe động tĩnh cách đó không xa.
Thẳng đến khi động tĩnh chậm rãi lặng xuống, tiếng kèn tiếng huýt sáo cũng chậm rãi biến mất, Từ Ca mới nắm chặt súng, cẩn thận thò đầu ra.
Vị trí cậu đang đứng là một gò đất cao, có thể nhìn thấy nơi đóng quân của mình.
Ngay lúc này nơi đóng quân đã loạn thành một đống, lều vải đổ, người lác đác, hẳn là các binh lính cũng đã nháo nhác tìm được boong ke*, nhất thời nửa khắc còn không dám đi ra.
(*掩体: là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được. bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.)
Từ Ca đang muốn quay đầu bảo A Ngôn đi theo, ai ngờ cậu còn chưa kịp xoay người, không biết từ đâu lao ra một mũi tên, cắm vào bắp chân cậu.
Chân cậu mềm nhũn, quỳ gối dưới đất, nhịn đau xoay người bắn hai phát súng.
Nhưng súng kia không những không làm cho cậu bắn trúng mục tiêu, ngược lại dẫn đến một trận xôn xao.
Xôn xao như gió quét lá rụng, tiếng sột sột soạt soạt tới gần cậu.
Cậu muốn cho A Ngôn nằm sấp xuống, nhưng nhìn kỹ lại, nào còn có bóng dáng của bí thư A Ngôn, chỉ có một mảnh rừng tối đen, giống như tùy thời đều có thú dữ vọt tới.
Từ Ca bụm bắp chân đứng lên, tính toán lập tức rời đi. Nhưng cậu còn chưa đứng vững, dã thú lại đột nhiên bịt miệng cậu, đầu choáng váng, dứt khoát vác Từ Ca lên.
Không biết bịt ngoài miệng là loại lá thuốc gì, thế nhưng làm Từ Ca mất đi sức lực trong nháy mắt, mềm như bông ghé vào trên vai của người nào đó, tùy ý người nọ mang cậu tiến vào rừng sâu.