Từ Ca cũng đi theo, nhưng cậu đi đến bên cạnh đám người liền ý thức được, có náo nhiệt vẫn là không cần xem cho lành, mất công dẫn lửa thiêu thân, vậy thật sự là vô cùng khủng khiếp.
Tới chính là người của trại rãnh Nam, cũng là thủ lĩnh đánh một trận với A Đại mấy ngày trước.
Thủ lĩnh trại Nam cũng bị thương, chống một cái quải trượng, mặt uống đến đỏ bừng. Gã ồn ào muốn A Đại ra, còn ồn ào bảo A Đại giao hai tù binh kia ra đây.
Từ Ca nghe xong, lập tức trốn ra sau. Nhưng cậu đã không còn kịp rồi, chỉ thấy thủ lĩnh của trại Nam kia chuyển mắt, rơi xuống trên người Từ Ca một cách chính xác.
Cũng không biết bị ai đẩy một cái, Từ Ca lảo đảo, rơi vào giữa đám người.
Lúc này A Đại cũng chạy đến, hắn tách thôn dân ra, đứng trước mặt người của trại Nam. Hắn còn chưa mở miệng, Quạ Đen liền chắn giữa A Đại cùng trại Nam, anh ta nói mày làm gì, nói liền rút loan đao bên hông ra.
Quạ Đen vừa rút đao, mười mấy người của trại Nam cũng cùng nhau rút đao.
A Đại vội ấn Quạ Đen, để cho Quạ Đen buông đao xuống, quát hai tiếng, bảo anh ta đừng không biết lớn nhỏ. Tiếp theo chuyển về phía thủ lĩnh của trại Nam, nói các anh là tới uống rượu sao, chúng tôi còn rất nhiều rượu, ngồi xuống uống với nhau.
Nói xong đụng Từ Ca một cái không nặng không nhẹ, ra hiệu cậu mau lui đi.
Nhưng người của trại Nam tới đây chính là hướng về phía Từ Ca cùng A Ngôn, không thấy A Ngôn, xem chừng đã sớm bị Quạ Đen chuốc ngã, hiện tại không biết nằm trong đống cỏ nào.
Vì vậy chỉ còn dư lại một mình Từ Ca, ánh mắt của toàn bộ người trại Nam đều tập trung ở trên người cậu.
Khẩu âm của người trại Nam rất giống với Quạ Đen, nghe vào dễ dàng phân biệt.
Thủ lĩnh của bên kia nhìn thoáng qua Từ Ca, gã nói A Lương, cậu còn chưa tế máu a, sao lại để lâu như vậy, gia súc này vẫn còn sống.
A Đại nói đã tế rồi, nào dám chậm trễ thời gian, toàn bộ đều làm theo quy củ.
“Vậy bọn họ nói đều là thật,” Thủ lĩnh trại Nam, giơ quải trượng chỉ chỉ Từ Ca, mặt cười ra nếp nhăn, “Cậu chứa chấp quỷ a, quỷ còn uống rượu của các cậu a.”
“Anh ấy không phải quỷ, là khế đệ của tôi,” Lúc này A Đại dứt khoát đưa tay che lại Từ Ca, làm cho Từ Ca đứng ở sau lưng, “Vừa nạp mấy ngày trước, còn chưa kịp báo cho chú.”
“Khế đệ?” Thủ lĩnh vừa bực vừa buồn cười mà lặp đi lặp lại, lại đánh giá Từ Ca một cách tràn đầy hứng thú. sau đó lắc đầu, lạnh mặt, “A Lương, này là cậu không đúng rồi. A ba a tẩu của chú đều bị lấy mệnh bởi những gia súc này, cậu lại có bao nhiêu hương thân chết ở trong tay mấy gia súc này, vậy mà cậu còn nạp gia súc làm khế đệ?”
“Đó là chuyện riêng của tôi,” Sắc mặt của A Đại cũng lạnh xuống, tiến lên nửa bước, càng kiên quyết đứng trước mặt Từ Ca, “Những thứ này không cần thương lượng với chú đi.”
“Cậu là muốn trở mặt,” Thủ lĩnh trại Nam tấm tắc nói, giống như là sợ người khác không nghe rõ, lại nâng giọng lặp lại —— “Cậu muốn phản bội à, A Lương.”
“Tôi sẽ không phản bội,”; A Đại nói, “Chú nói ra mấy lời này, chính là đang bịa chuyện.”
“Tôi bịa chuyện? Ngày đó làm cho bọn họ giết một đường đến trại rãnh nam của tôi, nói không chừng chính là khế đệ này của cậu giở trò quỷ.” Thủ lĩnh cười lạnh, “Tôi muốn cậu giao người, cậu không giao, đánh một trận với tôi. Cậu biết lão già tôi đây không làm gì được cậu, cậu dưỡng thương mấy ngày lại nhảy nhót tung tăng, tiếp theo làm kế hoạch nhỏ của các cậu. Lần này cậu bán trại rãnh Nam của tôi, lần sau cậu bán ai? trại Bắc của chị cậu? Hay là gò Trung khó đánh nhất?”
Lời này vừa ra, các thôn dân có chút xôn xao.
Nhưng sắc mặt A Đại vẫn không đổi, hắn hít sâu một hơi, nói chú không nên nói lung tung. “Đầu Tây của chúng tôi không có kẻ phản bội, chúng tôi còn phải học theo rãnh Nam của chú, đầu năm ngoái rãnh Nam của các người làm cái gì tự chú hiểu rõ, tôi —— “
“Cậu là muốn tính nợ cũ với tôi?” Thủ lĩnh rãnh Nam không để cho hắn nói xong, ngang ngược đánh gãy hắn.
“Không phải,” A Đại cũng ngừng nói, giọng điệu dịu xuống, “Tôi đã thanh toán với chú xong, chỉ là tôi không biết ý tứ tới đây của chú. Không biết chú là muốn tới uống rượu, hay chỉ đơn thuần là tới thăm tôi,”
A Đại cho đối phương một bậc thang, mà dường như thủ lĩnh kia cũng tiếp nhận bậc thang này.
Bầu không khí giằng co vài giây, thủ lĩnh rốt cuộc bật cười, ông ta nói nhìn cậu a, nhìn xem cậu có làm chuyện xấu gì không, nếu cậu cũng đã nói không có, tôi đây cũng không còn gì để nói.
Nói xong hô hô quát quát người mình thu đao lại, giống như muốn dẫn các huynh đệ rời đi.
A Đại cũng cho rằng mọi chuyện đã xong xuôi, để cho thôn dân tiếp tục uống thì uống, chơi thì chơi.
Nào có thể đoán được thủ lĩnh kia xoay đầu lại chưa đi được hai bước, đột nhiên rút loan đao bên hông.
Một đao kia vung ra dứt khoát mà chuẩn xác, liền phải bổ tới Từ Ca đang còn đứng sững tại chỗ.
Mà phản ứng của A Đại cũng vô cùng mau lẹ, còn chưa đợi đao kia đụng tới Từ Ca, thế nhưng tay mắt lanh lẹ, bắt được lưỡi đao bổ tới đây.
Từ Ca bị dọa rồi, lần này là thật sự bị dọa. Sống lưng cậu nhanh chóng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trợn mắt há mồm.
Lưỡi đao cắt qua ngón tay của A Đại, máu tươi trào ra từ giữa những khe hở. Mặt thủ lĩnh rãnh Nam đổi sắc, nhíu chặt mày. Ông ta muốn rút đao về, A Đại lại không buông.
Không chỉ có vậy, tay bên kia của A Đại lập tức bắt được cổ tay của đối phương, hắn hung hăng trừng mắt vị thủ lĩnh mặt đầy nếp nhăn kia, cắn răng nghiến lợi nói ——
“A thúc, tính cả một đao này, chú cho tôi tổng cộng ba đao. Hai đao là vì hai người trẻ tuổi phạm sai lầm ngày đó, một đao là vì khế đệ của tôi, như vậy, chúng ta chân chính thanh toán xong đi?”