Từ Ca không nói tiếp, cậu nhìn anh họ, cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Quen thuộc giống như tiếng “anh” cậu gọi ra miệng, xa lạ chính là “Gà Rừng” người Khổ Sơn gọi anh.
Từ Ca chưa từng gặp người trong quân đội sử dụng bạo lực, khiến cậu tin tưởng toàn bộ lời nói ra từ trong miệng của anh họ vẫn là rất khó. Nhưng ít ra cuối cùng cậu cũng biết được, bởi vì A Đại đã cứu anh họ, cho nên anh họ liền cột chặt với trại đầu Tây, cũng không thể quay đầu lại.
Cũng bởi vì nguyên nhân đó, khi anh họ phát hiện tù binh mới bắt vào là Từ Ca, thấy trên người Từ Ca mặc quân phục, mới biết được ngoài mình ra, ai cũng khó có thể giữ được mạng của Từ Ca.
“Cái tên khế đệ này cậu nghe không thoải mái, nhưng cậu phải sống, cũng chỉ có thể như vậy,” Cuối cùng anh họ nói cho cậu, “Đây là A Đại cho anh mặt mũi, nhưng nếu cậu thật sự không muốn gì đó với cậu ấy, anh cho rằng A Đại sẽ không ép cậu.”
Trên đường trở về Từ Ca đụng phải A Đại xuống núi, A Đại cùng Quạ Đen mỗi người cõng theo một cái sọt, bên trong đựng mấy cái tổ, trên tay còn móc dây thừng, xem chừng là vừa vặn thu hoạch mật ong dưới vách đá.
A Đại hỏi Từ Ca đi đâu.
Từ Ca nói nói đi gặp Gà Rừng, hỏi lúc trước anh đánh từ đâu tới.
A Đại yên lặng ừ một cái, không hỏi nhiều.
Người trẻ tuổi canh chừng Từ Ca đi theo sau cả một đường, đến lúc này cũng không phát ra lời nào, tạm thời xem nhẹ. Quạ Đen thấy Từ Ca không nói chuyện, nói chuyện phiếm với A Đại cũng giảm đi.
Đi một đường không ai nói chuyện cũng có chút lúng túng, Từ Ca tùy tiện tìm chủ đề*, nói vừa rồi hút thuốc lào ở chỗ Gà Rừng, có vị mật ong, mật ong này chính là thêm vào trong thuốc lào sao.
(*没话找话 một thoại hoa thoại: Nói chuyện phiếm trò chuyện một chút không có chủ đề có thể trò chuyện, sau đó tùy tiện tìm một cái gì đó để nói.)
A Đại ừ một tiếng, không biết là khẳng định hay là phủ định.
Quạ Đen bồi thêm một câu, nói dùng để cất rượu, không làm cái đó.
Nói xong hai người lại trầm mặc, khiến cho Từ Ca thật sự xấu hổ muốn chết
Vì thế cậu lại nói, sao không thấy các cậu hút thuốc lào, tôi cảm thấy thuốc lào ngon hơn loại thuốc lá đất khô khan kia nhiều, vị thuận hơn một chút.
A Đại lại mẹ nó ừ một tiếng, mà lúc này Quạ Đen ngay cả ừ cũng không ừ.
Từ Ca thầm nói hai người được lắm, còn có thể nghẹn hơn tôi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, từ dốc núi lại vòng đến cầu vượt, lướt qua cầu vượt lại xuống đường nhỏ, một nhóm bốn người liền đi thẳng một đường không ai nói chuyện một cách nhạt nhẽo vô vị, thật sự là mẹ nó quá ngu ngốc. Cho nên cuối cùng Từ Ca vẫn là chịu thua, thử tiếp tục tìm đề tài.
Cậu để ý thấy trong tay Quạ Đen còn nắm mấy đóa hoa, cuống dài dài, màu sắc xinh đẹp, lại chỉ chỉ hoa kia, hỏi đó cũng là ủ rượu sao, nhìn khá đẹp.
A Đại quay đầu nhìn Quạ Đen, lắc đầu, nói không phải, đó là Quạ Đen hái, đẹp.
Từ Ca lại nhìn về phía Quạ Đen, nhưng lần này không những Quạ Đen không nói gì, cổ còn có chút đỏ.
Từ Ca cho rằng màu đỏ này tuyệt đối tươi đẹp hơn thứ cậu nhìn thấy, ngay cả làn da đen thui của Quạ Đen cũng không che được.
Từ Ca thấy Quạ Đen không trả lời, cho rằng Quạ Đen nghe không rõ, lại hỏi lần nữa, cậu hỏi cái đó dùng làm gì nha, có phải làm hương liệu cho phụ nữ Khổ Sơn hay không ——
“Đã nói, hái vì đẹp,” A Đại đánh gãy Từ Ca, cũng không nhìn Quạ Đen, trả lời thay anh, “Cho tiểu bí thư kia của cậu, đẹp.”
Quạ Đen vừa nghe xong, sắc mặt thay đổi. Anh kinh hoàng thất thố mà nói với A Đại sao cậu lại nói như vậy, cái gì cho cái gì, đã nói là đẹp nên hái, tự tôi trưng ở cửa sổ, tự tôi ngắm, tiểu bí thư cái gì, cậu nói tiểu bí thư cái gì.
“Được rồi được rồi,” Đi đến cổng trại, A Đại cũng lười tranh cãi với anh, lấy cái sọt từ trên người Quạ Đen, cho Từ Ca cõng, giục Quạ Đen, “Anh mau về đi, anh đừng dùng sức nắm như vậy, hoa đều bị anh cầm nát rồi, đi đi đi đi.”
Quạ Đen vẫn còn lầu bầu, nhưng A Đại cũng đã đuổi rồi, anh cũng không tiện ở lại, yên lặng đi về nhà mình.
Từ Ca nheo mắt nhìn theo anh ta, lúc này A Ngôn đang ngồi trước cửa chơi cành cây, thấy Quạ Đen lưng hùm vai gấu trở về, sợ tới mức hú lên quái dị, vứt bỏ cành cây liền chạy vào trong nhà.
“Anh ấy không giống đi tặng hoa, anh ấy giống như cầm hoa đi giết người.” A Đại dở khóc dở cười.
Từ Ca thấy thế cũng xì một tiếng, thở dài một cách bất đắc dĩ.