Trận tàn sát kia xảy ra ở núi Bắc, cũng chính là thôn trại của chị A Đại.
Có lẽ rãnh Nam đã có thám thính của đầu năm, cho nên rãnh Nam tăng mạnh phòng thủ, không đánh vào được.
Trại đầu Tây lại là A Đại trấn giữ, từ đầu tới cuối cũng không lười biếng, không dễ khiêu khích.
Dãy Đông là xa nhất, còn có bến tàu của mình, súng ống đạn dược cũng là dự trữ sung túc nhất, cho nên đánh khó nhất, không dám đụng vào.
Mà gò Trung ở vào chính giữa, ít nhất phải có cửa đột phá ở Đông Tây Nam Bắc, mới có thể tìm được uy hiếp, tấn công bất ngờ.
Cho nên cân nhắc không ngừng, cuối cùng lựa chọn sườn Bắc.
Từ Ca đoán được, đây là áp lực phía trên càng lúc càng lớn, chỉ có thể bất đắc dĩ mạnh mẽ tấn công*.
(*强攻 cường công: đánh bằng toàn lực, mặc kệ tất cả.)
Trận đánh này rất mạnh, hỏa lực cũng dữ dội. Gần như là điều động số người gấp hai ba lần trước kia, căng da đầu đánh lui chỗ đó.
Tin tức là tới sau nửa đêm, giống như đêm rãnh Nam xảy ra chuyện Quạ Đen tới gõ cửa, mà A Đại cầm quần áo lên liền đi.
Lúc này đi đến cực kỳ vội vàng, hơn nữa rời đi không chỉ có A Đại cùng Quạ Đen, còn có một nửa sức lao động trẻ khỏe. Từ Ca rời giường, đẩy cửa ra, ở trong phạm vi giới hạn của dây xích, cố hết sức nhìn về phía xa xa.
Cậu nhìn thấy có mấy ánh đuốc rải rác, còn nghe được ồn ào huyên náo hơn cả ban ngày.
A Ngôn cũng chạy ra từ nhà Quạ Đen, sau khi chui vào phòng của Từ Ca, để cho Từ Ca đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa phòng cậu ta cũng không ngừng không nghỉ, lục tung khắp nơi.
Từ Ca hỏi cậu ta tìm gì, cậu ta nói tìm chìa khóa.
Từ Ca liền biết, nhưng cũng lập tức ý thức được A Đại không có khả năng cất chìa khóa trong phòng. Nếu không cậu buộc xích cũng có thể đi khắp phòng, đã sớm lấy chìa khóa mở khóa trói cho mình rồi.
Sau khi cậu nói ra suy nghĩ của mình cho A Ngôn, A Ngôn lại lục soát hồi lâu, đáng tiếc vẫn không thu hoạch được gì, cuối cùng giống như nhụt chí mà ngồi xuống.
A Ngôn thở hổn hển mấy hơi, sau khi bình tĩnh lại mới nói, hình như sườn Bắc bị đánh bại rồi.
“Đánh bại rồi?” Từ Ca giật mình, “Trong một đêm liền mẹ nó bại rồi?”
“Nghe nói ba liên quân mang theo súng ống đạn dược lên, thương vong vô cùng nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn là chiếm được sườn Bắc.” A Ngôn nói, “Em nghe người trẻ tuổi đến báo tin cho Quạ Đen nói, sườn Bắc không còn thừa lại bao nhiêu người.”
Nghe nói như thế, tim Từ Ca thịch một cái.
Cậu đột nhiên nhớ lúc mở họp hồi trước, vị tư lệnh nào đó phẫn nộ vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi hò hét —— Giết! Giết! Giết!
Khi đó Từ Ca cảm thấy là lời nói trong lúc tức giận, dù sao một thôn trại, dân thường nhiều như vậy, rất nhiều người là phụ nữ già yếu và trẻ em* không thể vác súng. Cho dù là binh lính hay là thôn dân của Khổ Sơn, bọn họ đều là người của nước Sư tử, không có khả năng vào lúc chính phủ mới còn chưa ổn định liền làm ra thiệt hại nội bộ quy mô lớn như vậy.
(*老弱妇孺 lão nhược phụ phụ: chỉ phụ nữ tuổi già suy yếu và trẻ em tuổi còn nhỏ.)
Tàn sát một thôn trại, “Có khả năng sao? Một buổi tối?”
“Nếu như thật sự điều động lực lượng quân sự của những phương hướng khác lại đây để đánh tập trung,” A Ngôn ước lượng một chút, chứng thực phỏng đoán này, “Có khả năng, không phải sao?”
Từ Ca cắn răng. Đột nhiên cậu cảm thấy có chút lạnh, có lẽ là lúc nãy mở cửa làm cho gió lạnh vào được, hơn nửa ngày vẫn còn chưa ra.
Cậu nhớ tới lời của anh họ, nhớ tới lời của A Đại, nhớ tới lời của Quạ Đen, còn có những người lính bị chém rơi đầu, cùng với cảnh tượng khi còn ở nơi đóng quân, khỉ Khổ Sơn đột nhiên lao từ trên núi xuống, giết đến quân đội trở tay không kịp.
Có lẽ, này đương nhiên là có khả năng. Súng ống đạn dược sung túc, lấy nhiều đè thiếu. Chính như gào thét phẫn nộ trong điện báo ngày trước —— cho dù dùng ba đánh một, cũng con mẹ nó phải san bằng nơi này!
Tay Từ Ca đang run, cậu đổ chút trà ra, nhưng trà cũng đã lạnh. Cậu cầm ly trà phát ngốc, qua hồi lâu A Ngôn mới nắm lấy cổ tay cậu.
“Từ Ca, em biết anh đang sợ gì.” A Ngôn nói, ngón tay cậu ta cũng lạnh như băng, “Nếu như trại của bọn họ thật sự bị tàn sát, vậy rất có thể sẽ dùng phẫn nộ —— “
“Sẽ không tàn sát,” Từ Ca bỗng ngẩng đầu trừng mắt A Ngôn, nói một cách cương quyết —— “Đó là người dân thường, sẽ không tàn sát.”