Sau khi vào buồng trong, Dì Vịt nói chuyện. Chị nói đó là tù binh bị bắt kia, một người nữa đâu, một người nữa nhốt ở chỗ nào.
A Đại nói ở nhà em, xích sắt, không chạy được.
Dì Vịt hừ một tiếng, lại tìm thuốc ra đốt.
A Đại không dám lên tiếng, yên lặng hút thuốc theo.
Dì Vịt kéo cái ghế ngồi xuống, trầm mặc một lúc lâu, lại nói, cậu cho người ngoài làm khế đệ, vì sao, cậu thích?
A Đại nói không phải, “Khi đó là muốn giết, Gà Rừng chạy tới cầu tình. Anh ấy nói đó là em họ của anh ấy, cầu em tha cho cậu ta một mạng.”
Thả sống thì không có biện pháp giải thích, này ở trong mắt thôn dân chính là thả hổ về rừng. Nhưng còn sống giữ lại làm tù binh cũng không được, tra hỏi không ra thứ gì chính là lãng phí lương thực.
“Vậy cậu bán mặt mũi cho cậu ta làm gì, ai có thể chứng minh người kia thật sự là em họ của cậu ta.”
“Gà Rừng ở với chúng ta khá lâu rồi, chưa từng cầu em giữ lại người nào,” A Đại nói, “Này là lần đầu tiên, em không thể không làm, về sau còn phải dùng Gà Rừng.”
Dì Vịt hừ một tiếng, chị nói cậu còn đỡ một đao a, một đao Cửu thúc của rãnh Nam bổ cậu đâu rồi, cậu cho tôi xem một chút, cậu còn vì gia súc đó bị thương chỗ nào nữa.
A Đại do dự một chút, yên lặng vươn tay, mở bàn tay ra.
Lòng bàn tay chỉ có một vết sẹo nhàn nhạt, trước đó sẹo đã mất, nhưng bởi vì tay phải làm việc, hoạt động quá nhiều lại xé ra, lúc này lại kết một tầng nữa.
Dì Vịt không đụng vào hắn, nhìn xong lại là một tiếng hừ lạnh.
A Đại biết tính tình của a tỷ, lúc này nếu muốn hắn kéo Từ Ca ra chém một đao cũng không phải là không có khả năng.
Lúc trước cha của A Đại cũng là muốn bồi dưỡng a tỷ làm trại chủ, chị còn phải tàn nhẫn còn phải ngang ngược hơn A Đại, cũng được sơn dân xem trọng hơn A Đại.
Nhớ lại thời trẻ, chị là một mình chém chết một con sói.
Cô gái mười sáu mười bảy tuổi, vác sói trên vai trở về suốt cả chặng đường, chó lớn đều sắp vượt qua nửa người chị rồi. Mà khi đó A Đại vẫn là đứa nhỏ chơi bùn, chỉ thấy a tỷ mổ bụng sói, róc thịt mời đám con nít đến ăn.
Cho nên khi a tỷ đặt tình yêu lên hàng đầu* muốn đi theo chàng trai của sườn Bắc kia, rất nhiều lần cha cầm gậy đuổi đánh chàng trai kia ra khỏi nhà.
(*爱情至上 ái tình chí thượng.)
A tỷ là thịt đầu tim của cha, cho dù thế nào cha cũng không muốn nhịn đau cắt thịt.
(*忍痛割爱: nhịn đau từ bỏ thứ mình yêu thích.)
Nhưng ngặt nỗi chàng trai kia cũng kiên cường, đánh một lần liền tới một lần, đánh chạy đi lại chạy trở về.
Tới lui nhiều năm, về sau mọi người đều cưới gả, chàng trai kia không đợi được nữa, liền dứt khoát quỳ gối trước cửa nhà A Đại, vừa quỳ liền quỳ cả một đêm.
A tỷ cũng không ăn cơm, tính chị bướng bỉnh, chính là muốn đi theo người trẻ tuổi này.
Cuối cùng cha không thể lay chuyển được, rốt cuộc vẫn là để a tỷ theo người nọ.
A tỷ đương nhiên vui mừng, lòng lại có chút không phục. Vốn định chờ chồng mình sau khi lên giữ chức trại chủ, có thể cho cha vui mừng một phen, ít nhất khiến ông nhìn xem mình không theo sai người, nào đoán được gả chưa được bao lâu, lão trại chủ lên núi đi săn trượt chân một cái.
Người làm bằng sắt, sau cú trượt này liền không dậy nổi.
Năm đó A Đại hai mươi bốn tuổi, cũng là lần cuối hắn thấy a tỷ chảy nước mắt.
Sau đó người bên ngoài đánh vào, a tỷ liền dẫn người xông lên phía trước. Không chỉ dẫn đầu tấn công, luôn có thể bắt được binh lính còn sống trở về.
Trong tay của người sườn Bắc dính đầy máu tươi của binh lính, bản thân Gà Rừng cũng biết, nếu khi đó anh là đi nhầm vào sườn Bắc, vậy xem chừng người còn chưa tỉnh, đầu đã bị chém rồi.
Tất cả mọi người cho rằng thất thủ cuối cùng hẳn là sườn Bắc, ai biết sự thật lại trái ngược với tưởng tượng.
Đoán chừng cũng là sườn Bắc dưới sự dẫn dắt của a tỷ cùng anh rể đã kết oán quá sâu với binh lính, cho nên cuối cùng bên ngoài khai đao* từ sườn Bắc, cũng xem như phát tiết sự phẫn nộ của binh lính ở một trình độ lớn nhất.
(*开刀: bắt đầu hành động, bắt tay vào làm.)
Lúc này đây a tỷ đã mất đi chồng mình, đau xót lại sẽ chuyển thành oán hận càng sâu.
Thậm chí A Đại có thể nhìn thấy ánh lửa trong mắt của a tỷ, nhìn thấy chị đang rút gân binh lính, lột da binh lính.