Nhưng thật đáng tiếc, Từ Ca không nhìn thấy A Ngôn.
Bởi vì A Ngôn còn nằm trên giường, lúc này ngay cả cửa cậu cũng không được ra.
Cậu còn từng đấu tranh vì nó, cậu cảm thấy vốn còn có thể đủ tự do đi tới đi lui, sau lại không cho cậu ra sân sau thì thôi, hiện tại ngay cả phòng đều không cho ra, đây là bóc lột.
Quạ Đen nói vậy cậu đi đi, cậu đi ra ngoài, cậu không ngủ giường của tôi, cậu cút trở về đống rơm của cậu.
Nói như vậy, A Ngôn do dự.
Kỳ thật cái đêm A Đại tới cậu thật sự cho rằng mình phải ngủ ở đống rơm, dù sao chia xong thảm lông cùng bánh bột mì, cậu liền trực tiếp bị Quạ Đen không biết bị cháy mất cọng gân nào kia xách về, không nói hai lời liền xích chân.
Cậu ủy khuất hỏi làm sao vậy, tôi làm gì sai.
Quạ Đen không để ý tới cậu, quấn hai vòng, không yên tâm, lại quấn luôn tay của cậu.
A Ngôn càng ủy khuất, cậu nói tôi đây không chạy tung, không ăn vụng côn trùng của anh, anh không cần săn thỏ hoang cho tôi, đừng xích tôi lại được không.
“Không được.” Quạ Đen nói xông đạp một cái vào mông cậu, làm cho cậu lại rụt vào đống cỏ một chút.
Từ sau lần liều chết phản kháng, kỳ thật Quạ Đen đối với cậu còn khá tốt. Tuy rằng vẫn là thường xuyên đạp mông cậu gọi cậu nương pháo, nhưng ít ra không ném cậu lên giường.
Quạ Đen làm một cái nệm dưới đất cho cậu, ở trong phòng, ấm một chút, liền ngủ ở chỗ Quạ Đen duỗi chân là có thể đụng tới.
A Ngôn khó chịu, ngủ nệm hai ngày, tuy rằng càng ngày càng lạnh, nhưng trở về đống rơm lại khiến cho cậu không quen.
Cỏ khô chọc đến mông cậu đau, còn trộn lẫn mùi phân của các động vật nhỏ, càng không cần phải nói đến ngủ được một nửa thường xuyên bị gió lạnh thổi tỉnh, khứu giác đều lạnh cóng, không ngửi được gì.
A Ngôn không biết có phải bởi vì cứ trộm ra ngoài tìm Từ Ca khiến Quạ Đen khó chịu hay không, thế cho nên đêm nay lại xích tay chân cậu, ném ra bên ngoài giống như gia súc.
Sau khi xác định đã khóa chắc, Quạ Đen đứng lên vỗ vỗ tay, nói cho cậu biết đợi lát nữa A Đại tới đây, “Cậu đừng ồn, không cần oán giận, không được khóc, nếu A Đại không có việc gì, chờ cậu ấy đi tôi sẽ thả cậu ra.”
Cục đá trong lòng A Ngôn rơi xuống một chút, ít nhất những lời này chứng minh buổi tối cậu vẫn còn cơ hội ở trong phòng. Chỉ cần cậu ngoan ngoãn không nói lời nào, làm như mình không tồn tại là tốt rồi.
Nhưng A Ngôn không có khả năng không lo lắng chút nào, đông lạnh hay không đông lạnh vẫn là việc nhỏ, mấy chốt là vì sao A Đại sẽ đến, sau khi A Đại đến lại xử lý cậu như thế nào.
Cậu biết chuyện trại bị tàn sát tất nhiên sẽ xảy ra, lúc ở nơi đóng quân, cậu đã nghe nói đến lời đồn tương tự, nhưng dù sao cũng là lời đồn, có khả năng càng truyền càng mơ hồ, mình cũng không hỏi nhiều.
Huống chi việc này không có khả năng hỏi cho rõ, nếu rõ, chẳng khác nào liền thừa nhận quân đội đang làm một chuyện không có đạo nghĩa*. Nhưng chiến tranh mấy năm này bọn họ tuyên truyền ra bên ngoài cũng không phải như vậy, từ đầu đến cuối đều là mang tiếng đánh vì tốt cho người Khổ Sơn, cho nên có thứ trong lòng biết, nhưng không thể nói ra ngoài miệng.
(*道义 đạo đức chính nghĩa.)
Mà tình cảnh hiện tại lại nó cho cậu biết —— nơi này không phải trại đóng quân, cho dù A Ngôn có từng bắn một phát súng, có từng giết một người hay không, chỉ cần cậu mặc bộ quân phục kia, cậu chính là cùng một giuộc với những kẻ đao phủ bên ngoài.
A Đại đến, lúc A Đại đến A Ngôn không dám lên tiếng cũng không dám nhìn, vẫn luôn chờ đến khi A Đại cùng Quạ Đen ở trong phòng hàn huyên một lúc lâu, cả người mình đều đã đông cứng rồi, A Đại mới đi ra từ bên trong.
Lúc đi ra A Ngôn đã cóng đến co thành một cục, cũng không nghe rõ A Đại nhắn nhủ gì ở trước cửa, chỉ biết sau khi A Đại rời đi thật lâu, Quạ Đen mới chạy tới, cởi bỏ còng tay xích chân cho cậu.
Quạ Đen đá đá cậu, nói dậy mau, vào trong phòng cho ấm.
Nhưng A Ngôn thử nhúc nhích, cậu cóng đến có chút lợi hại, hành động không tiện lắm. Mùa đông của Khổ Sơn thật muốn mệnh, ngoại trừ lạnh, còn có thể khiến xương cốt đông lạnh đến phát đau.
Đầu gối A Ngôn đau đến lợi hại, cậu thật vất vả đứng lên, bước vài bước, đầu ngón chân lại hoàn toàn không còn tri giác.
Quạ Đen dứt khoát đỡ cậu vào, sau khi đóng cửa lại hâm một bình rượu nóng, đẩy đến trước mặt cậu bảo cậu mau uống.
A Ngôn hít mũi uống vài ngụm, thật vất vả mới cảm thấy thân thể lại thuộc về chính mình.
“Đêm nay không ngủ dưới đất nữa, dưới đất khí lạnh bốc lên, tiểu nương pháo như cậu chịu không được, lên giường ngủ đi.” Quạ Đen nói, nói xong lấy ra chăn cất trong tủ, ném lên giường.