Sau khi Lam Sam tỉnh dậy, thấy khóe miệng Kiều Phong cứ nhất mực cong
lên, biểu hiện tâm trạng anh không tệ chút nào. Anh chàng này thường
chẳng bao giờ cười, nhưng mỗi khi cười giống như hoa nở xuân về, chỉ hận không thể thu ong kéo bướm bao quanh.
Lam Sam ôm một tâm trạng kinh sợ, cố tình nhếch miệng, nói:
- Cười vui vẻ thế, gặp đại mỹ nữ nào đấy?
- Đúng thế.
Cô nhướn mày:
- Cắt, có đẹp bằng tôi không?
- Không kém là bao.
- Hừ hừ hừ hừ.
Sau khi xuống máy bay, vì ba người không cùng đường nên Tống Tử Thành
được người tới đón, còn Lam Sam và Kiều Phong tự bắt taxi về nhà. Hai
người họ không vào thẳng nhà mà đến tiệm nuôi thú cưng để đón
Schrodinger. Schrodinger nghiễm nhiên đã trở thành một bá vương của tiệm rồi. Nó vốn không thích hoàn cảnh sống xa lạ, nên khi mới được đưa đến
tiệm nuôi thú kiểng thì tâm trạng hơi cuống quít, nhìn ai cũng khó chịu, gặp ai là lườm người đó, đừng nói đến mèo, đến mấy chú chó nhỏ quanh đó đều cũng sợ nó hết. Mặc dù tâm trạng không được tốt nhưng nó vẫn ăn rất nhiều, đơn giản coi bản thân như cái thùng cơm, cũng may là ông chủ của nó gửi rất nhiều thức ăn cho mèo ở tiệm nên mới tránh khỏi nó ăn hết
sạch đồ ở đây. Đây lại vốn là thức ăn cho mèo của một nhãn hiệu nổi
tiếng được nhập khẩu từ New Zealand, còn đắt hơn cả thức ăn cho người
nữa, nên đôi khi nhân viên trông tiệm chỉ có thể nhìn túi thức ăn cho
mèo kia bằng đôi mắt sáng ngời: Ôi đầu năm nay người đúng là sống chẳng
bằng mèo mà, bố khỉ người ta cũng muốn nếm thử xem nó như thế nào nha…
Schrodinger vừa nhìn thấy Kiều Phong đã chỉ muốn giận dỗi, từ chối anh
bế, nó vẫn còn ghi thù vụ anh đưa nó đến đây đấy. Ngược lại Lam Sam lại
trở thành một đối tượng tốt, lúc ôm Schrodinger vào lòng mà nó cũng
không trốn cô, Kiều Phong đành kéo hai vali hành lý từ tiệm nuôi thú
kiểng về nhà. Trên đường, Schrodinger vô cùng thân mật với Lam Sam, nó
tựa trong lòng cô, ngước về phía trước cọ cọ chiếc cổ mềm mại của mình
vào ngực cô, Kiều Phong đi bên cạnh chỉ có thể vừa ao ước vừa ghen tị mà thôi.
Tối hôm đó trước khi đi ngủ, di động của Kiều Phong lại rung lên không
ngừng, sau đó là tiếng chuông báo email không ngừng nhắc nhở, anh đang
cầm một miếng bánh kem nóng hổi ngồi trên bàn, vừa nhâm nhi tách trà vừa kiểm tra tin tức:
Người nhà anh đang gọi anh, họ đang nhiệt tình bàn luận xem hôm nay Kiều Phong sẽ áp dụng biện pháp hành động nào đây, đồng thời mạnh mẽ hẹn
Kiều Phong online để lập tức báo cáo tình hình.
Sau khi kiểm tra hết các thông tin, Kiều Phong chỉ đáp vẻn vẹn một câu.
Kiều Phong: Hôm nay bọn con đã hôn môi.
Ngô Văn: !!!!!!!!!!
Đại Ngô: !!!!!!!!!!
Tiểu Kiều: !!!!!!!!!
Kiều Phong: Mẹ gõ thiếu một dấu chấm than rồi.
Tiểu Kiều: !....
Ngô Văn: Được chưa thế? Thế là có ý gì? Định quay mọi người để trêu đùa
đấy à? Sao còn chưa nói luôn kết quả đi để người ta còn đến góp vui chứ? Có thể hành động bình thường như mọi ngày được không hà? Nói ngay, là
ai hôn ai trước?
Đại Ngô: Thành thật khai báo!
Tiểu Kiều: Ừ.
Kiều Phong: Em hôn cô ấy.
Ngô Văn: Gào khóc oa oa!
Đại Ngô: Gào khóc oa oa!
Tiều Kiều: Gào khóc.
Tiểu Kiều: Oa oa !
Kiều Phong: Thế nhưng cô ấy không biết gì hết.
Ngô Văn: …. Nhảy lầu luôn.
Tiểu Kiều: Hôn một cô gái mà không được sự cho phép của cô ấy là một hành động thô tục đấy, có chuyện gì…
Đại Ngô: Vợ à, bạo luôn đi! Nhớ là không được chửi mẹ nó đâu đấy.
Ngô Văn: Thế bây giờ em định làm như thế nào? Ngày mai còn hành động gì không?
Kiều Phong: Em có một phương án, nhưng cần phải bảo mật đã.
Đại Ngô: Nói thử cha nghe một chút đi? Yên tâm chúng ta nhất định sẽ không tiết lộ chút gì ra ngoài hết, xin thề với trời đấy!
Ngô Văn: Đúng đúng đúng!
Tiểu Kiểu: Ừ ừ ừ!
Kiều Phong: Bảo mật là một nguyên tắc, con sẽ không vì bất cứ nguyên
nhân gì để phải vi phạm nguyên tắc này, nếu không thì không còn là bảo
mật nữa.
Tối hôm đó, ba người còn lại có cảm giác mình là con chuột đang bị Kiều
Phong trêu đùa quay vòng vòng, mà quan trọng nhất là tên tiểu tử thối
này không hề cố ý…. Đại khái là hóng chuyện góp vui cũng cần phải trả
một cái giá cao nhỉ.
----***----
Sáng sớm ngày hôm sau, Lam Sam như thường lệ đã sớm phải cãi cọ một trận với Kiều Phong. Cô trước nay vốn có thói quen ngủ nướng trên giường,
sau đó vội vội vàng vàng rửa mặt đánh răng sửa soạn quần áo rồi nhanh
chóng lên đường đi làm, còn bữa sáng thì tùy tiện mua chút gì đó trên
đường ăn tạm. Kiều Phong lại cho rằng cuộc sống như thế cực kỳ ngu ngốc
và nguy hại, vô cùng hăng hái tìm biện pháp sửa chữa lại thói quen này
của cô.
Sau đó mỗi sáng sớm anh đều chạy sang gõ cửa nhà Lam Sam. Kiều Phong và
chiếc đồng hồ báo thức có một đặc điểm giống nhau là vô cùng đúng giờ,
nhưng khác nhau ở chỗ một cái chỉ cần giơ tay ra nhấn một nút là tắt,còn cái kia phải mở cửa ra mới có khả năng tắt được…
Lam Sam đã từ chối vài lần, nhưng anh vẫn làm theo ý mình, đồng thời vô
cùng chuẩn xác định vị lại địa vị của mình – một người bạn đang khuyên
ngăn. Về sau dần dần Lam Sam chỉ đành chịu đựng, hằng ngày đúng giờ để
Kiều Phong đánh thức rồi đánh răng rửa mặt và sang nhà anh ăn sáng.
Bữa sáng ngày hôm nay là món bánh bao hấp, trứng luộc bằng nước trà và
sữa đậu nhà, trước mặt hai người là bánh bao được mua ở dưới nhà vào
sáng sớm nay, sữa đậu nành do đích thân Kiều Phong nấu pha thêm một chút đường nên thơm nồng. Lúc Lam Sam đang ăn điểm tâm thì Kiều Phong còn
đang lúi húi bận gì đó trong bếp, còn cô thì do vừa mới tỉnh ngủ nên mắt mũi còn nhập nhèm nên lười không thèm để ý xem anh đang làm gì.
Một lát sau, Kiều Phong từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một hộp cơm
trong suốt hình chữ nhật đã được đóng kín, phía trên là một tầng cơm,
dưới là rất nhiều thức ăn. Lam Sam còn có thể nhìn thấy trên đó có thịt
và đậu đũa.
Cô thấy hơi kỳ lạ:
- Hôm nay anh định ra ngoài à? Đi đâu thế mà phải chuẩn bị cả cơm hộp nữa?
- Không phải dành cho tôi, là cho cô đấy. – Kiều Phong vừa nói vừa đặt
hộp cơm trước mặt cô. – Cầm lấy để trưa ăn. Tôi đã xử lý diệt khuẩn rất
kỹ nên cô không cần sợ trời nóng cơm bị thiu đâu.
Lam Sam kinh ngạc, sờ hộp cơm kia. Chiếc hộp thủy tinh được làm bằng
công nghiệp ấy vẫn còn ấm ấm, hẳn là mới vừa được anh chuẩn bị vào buổi
sáng hôm nay rồi. Đây là cơm hộp được Kiều Phong đích thân làm riêng để
cô mang đi làm đấy.
Trong lòng cô rất cảm động, cúi đầu chăm chú ngắm hộp cơm, thấp giọng hỏi:
- Sao anh lại đối xử với tôi tốt đến vậy?
Kiều Phong há miệng, hỏi lại:
- Tôi không thể đối xử tốt với cô à?
- Có thể chứ, đừng ngừng lại mà.
Ngày hôm đó, Lam Sam xinh đẹp vui vẻ tự mang cơm hộp đi làm. Buổi trưa
cô và một vài đồng nghiệp cùng vào căng tin, hâm lại hộp cơm bằng lò vi
sóng, rồi mở ra. Trong hộp cơm có rất nhiều loại thức ăn, một trái trứng gà ốp la cùng với đậu đũa. Lam Sam vừa đảo cơm một cái định bới một ít
cơm tẻ phía dưới lên ăn, đến lúc nhấc đũa lên cô phát hiện phía dưới hộp cơm có một miếng thịt đặt cùng cơm.
Điều đó không phải quan trọng, quan trọng nhất là hình dáng của miếng thịt kìa.
Miếng thịt nho nhỏ, phía trên có phủ một lớp đậu phộng nhấp nhô… có hình trái tim.
Ngực cô dường như thắt lại, ngơ ngác nhìn miếng thịt được đặt trong hộp
cơm. Vài đồng nghiệp chung quanh cũng nhìn thấy, dừng đũa lại cười hì hì trêu chọc cô:
- Chị Lam ơi, ai làm cơm hộp trái tim cho chị đấy, vừa nhìn đã thấy tấm
lòng chăm chút tỉ mỉ của người ta rồi, chị còn chưa cảm động à?
- Chị Lam ơi chị kín tiếng quá, có bạn trai cũng chẳng khoe tiếng nào,
em thấy mấy anh chàng trong công ty còn đang mong ngóng chị mòn con mắt
đấy.
- Chị Lam ơi nhất định phải lấy ngay anh chàng làm cơm hộp trái tim này ngay thôi.
- Chị Lam chị Lam, anh chàng làm cơm này có đẹp trai bằng sếp tổng của chúng ta không?
- Chị Lam ơi, cơm hộp của chị trông ngon quá…
- Chị Lam…
Mồm miệng của nhân viên bộ phận tiêu thụ vốn cực kỳ lợi hại, kể cả da
mặt Lam Sam vốn có dày bị mọi người trêu chọc cũng phải đỏ mặt. Thấy có
vài người thèm nhỏ dãi chăm chăm nhìn vào hộp cơm của mình, cô dở khóc
dở cười lấy tay che hộp cơm lại, vừa cười vừa mắng:
- Đi đi đi ngay, ở đây náo loạn cái gì.
Cô ăn tươi nuốt sống miếng thịt, rồi lại đảo lên, ở đâu nhảy ra một
miếng nữa, chỉ to bằng lòng đỏ trứng gà, cũng hình trái tim. Không biết
hộp cơm này có phải được mua ở cửa hàng tiện lợi dưới nhà không, Lam Sam cố gắng tìm kỹ từ trên xuống dưới nhưng đều không có bấy cứ dấu hiệu
nào. Bây giờ cô đang ngồi nhâm nhi cắn trái tim nho nhỏ đó, vừa rơi vào
trầm tư suy nghĩ.
Kiều Phong làm cơm hộp kiểu này cho cô là có ý gì đây?
Không biết có phải anh đang tỏ tình với cô không nhỉ?
Nhưng khi ngẫm lại khả năng này, Lam Sam lại thấy hơi kích động, dường
như đâu đó trong máu cô nổi lên những bọt khí sôi trào kỳ diệu, càng
ngày lại càng nhiều hơn. Cô cắn đũa cười he he không ngừng, trong nụ
cười ấy vừa ánh lên sự đắc ý, vừa pha trộn một chút gì đó hẹn mọn khiến
người xem phải ngây người. Nhận ra bản thân không bình thường, Lam Sam
ngừng cười, tiếp tục ăn.
Sau đó cô lại cảm thấy ưu sầu.
Tuy rằng đây vốn là cách thức bày tỏ tình cảm hết sức thông thường của
những con người bình thường, nhưng đây lại là Kiều Phong nhé! Một Kiều
Phong từ sọ não đến lòng bàn chân đều tuyệt đối chẳng có chỗ nào bình
thường hết cả.!
Ai mà biết được liệu có phải nội tâm thiếu nữ của anh ta đột nhiên phát tác rồi lại đi làm cái hộp cơm trái tim nhỏ bé này chứ?
Nghĩ đến đây, đầu Lam Sam đầy hắc tuyến, sao cô cư nhiên lại thấy khả năng này càng ngày càng cao nhỉ?
Buổi chiều vừa tan sở, Lam Sam không quay về nhà mà đến họp mặt . Tiểu Du Thái vừa gặp Lam Sam đã hỏi cô:
- Ở Hàng Châu chơi có vui không?
- Tớ đang định kể chuyện này đấy.- Lam Sam che miệng, vô cùng bí hiểm
nói: - Làm sao bây giờ, tớ thấy hình như Kiều Phong có ý với tớ.
Tiểu Du Thái nhìn cô chằm chằm:
- Cậu có chỉ số thông minh cao không?
- Không…
- Vậy là tốt rồi, làm tớ cứ sợ cậu vừa nhảy vọt chứ.
- Này.
Tiểu Du Thái vỗ vỗ vai trấn an cô:
- Chị em này, để tớ giải thích cho cậu cảm giác này nhé. Khi cậu thích
một người thì cũng đặc biệt hi vọng người đó cũng thích cậu, đó chính là những ám ảnh tâm lý, cậu sẽ cực kỳ có khả năng nảy sinh những ảo tưởng.
- Thật vậy không…. – Lam Sam thất vọn cúi đầu, hỏi ngược lại: - Vậy còn hành động của anh ấy là thể hiện điều gì.
Sau đó cô lập tức kể lại cho Tiểu Du Thái nghe chuyện Kiều Phong cũng đến Hàng Châu chơi và còn làm cơm hộp trái tim cho cô nữa.
- Về chuyện này, khi cậu đã bắt đầu nảy sinh những ảo tưởng trong lòng
thì luôn có thể tìm đến các bằng chứng khác, đúng không? Thế nhưng, -
Tiểu Du Thái xoa cằm, ra vẻ đang suy nghĩ: - Chuyện đi Hàng Châu có thể
chỉ là sự trùng hợp, nhưng kiểu làm cơm hộp tình yêu kia thì tớ không
biết chắc, thân là phàm nhân tục tử như tớ làm sao có thể hiểu hết được
thế giới nội tâm của đại thần đây.
Lam Sam cúi thấp đầu nhìn xuống vạt áo mình;
- Thử tìm cách nào đó xem, hãy thử dùng kinh nghiệm 10 năm thầm mến của cậu để tìm cách đi mà!
- Được thôi, thiên linh linh địa linh linh…. A, tớ biết bây giờ nên làm thế nào rồi!