Kiều Phong uống cạn sạch cốc nước gừng do ông Lam Thiên đưa cho, sau đó mọi người trong nhà họ Lam giữ anh lại ăn cơm tối, đến khi trời tạnh mưa, anh mới chào tạm biệt mọi người để quay về khách sạn.
Lúc Lam Sam tiễn anh xuống dưới lầu, cô giải thích với anh một chút về quyết định của cha mẹ mình, Kiều Phong ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô.
Hai hôm sau, Kiều Phong mang theo quà cáp đến chính thức chào hỏi cha mẹ Lam Sam. Lam Sam lúi húi giúp cha nấu cơm trong bếp, thật ra khả năng bếp núc của cả hai người đều không giỏi lắm, nhưng hiện mẹ cô vừa mới phẫu thuật xong nên bây giờ làm sao bà có thể tự tay nấu nướng được, vậy nên ông Lam Thiên định gọi điện gọi vài món bên ngoài, còn bản thân ông cũng làm thêm vài món để thể hiện thành ý, cuối cùng Kiều Phong không nhịn được đành chui vào bếp để giúp ông, kết quả là anh vô cùng kinh hãi.
Nói thật là, ngay từ đầu ông Lam Thiên vốn không hề coi trọng Kiều Phong, anh chàng này sao mà da dẻ cứ trắng nõn, lại còn không hề cường tráng chút nào, như vậy sao có thể gọi là đàn ông con trai được chứ. Thế nhưng bây giờ….
Được rồi, ừ thì đàn ông cũng có thể thể hiện mặt hiền thục tảo tần cũng được chứ…
Ăn cơm xong, Kiều Phong đang định chào tạm biệt ra về, bà Thương Bình Bình lại đuổi Lam Sam ra ngoài, để cô đưa Kiều Phong đi vài nơi thăm thú phong cảnh một chút.
Sau đấy gần như ngày nào Lam Sam cũng bị cha mẹ đuổi ra ngoài để đưa Kiều Phong đi chơi hết.
Phong cảnh ở thành phố H chủ yếu là núi và thảo nguyên, có một vài công trình văn hóa như là bảo tàng lưu giữ vài di tích cổ. Thỉnh thoảng có khi Lam Sam đưa anh đi thăm một vài công trình văn hóa như thế, anh sẽ kéo tay để giải thích cho cô một vài nơi mà ngay đến một người địa phương như cô cũng không hiểu rõ được, anh giải thích cho đến khi thấy ánh mắt Lam Sam trở nên thông suốt mới đưa mặt ra đòi cô thưởng, đến lúc này Lam Sam cũng chỉ khẽ thơm lên má anh một cái, cô thật không đủ khả năng ân ân ái ái giữa ban ngày ban mặt trước bàn dân thiên hạ như vậy.
Cái gì là tri thức biến đổi số phận, chính là cái này đây.
Ngày hôm đó, sau một ngày du ngoạn hai người trở về, Lam Sam đưa Kiều Phong đi mua một chai rượu rồi cùng theo anh về khách sạn. Cô không chỉ tiễn anh ở dưới đại sảnh mà còn theo anh lên tận phòng.
Trong lòng Kiều Phong thoáng kinh ngạc, dựa vào những khát vọng đang gào thét điên cuồng trong lòng, anh càng không ngừng suy đoán, rốt cuộc là Lam Sam định làm gì với anh đây…
Cứ suy nghĩ miên man như vậy cho đến khi Lam Sam dừng bước , cười hì hì với anh.
Kiều Phong ngơ ngẩn đứng đối diện với cô, khuôn mặt anh thẹn đến đỏ bừng.
Lam Sam chọc chọc vào cửa:
- Sao anh còn không mở cửa chứ?
- Á? À! – Anh móc lấy thẻ từ, cúi đầu quét mở, vừa mở cửa xong, anh phát hiện thấy một khối nho nhỏ cồm cộm trên mặt thảm.
Lam Sam ngạc nhiên che miệng:
- A, cái gì đây nhỉ? – Hành động của cô có chút gì đó khá khoa trương.
Kiều Phong ngồi xổm xuống kiểm tra, anh lục từ trong đống thảm được một hộp quà đã gói ghém cầu kỳ bằng giấy bọc màu đen lại còn thắt nơ, tuy rằng vì bị chôn dưới đất nên chiếc nơ hơi bị xộc xệch nhưng trông vẫn rất đẹp. Kiều Phong cầm chiếc hộp lên, ngạc nhiên nhìn cô.
Lam Sam nhấp nháy mắt:
- Mở ra xem đi chứ?
Kiều Phong liền mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc ví LV màu đen. Anh mở ví tiền, đầu tiên đạp vào mắt anh là một tấm ảnh, trong ảnh là anh và Lam Sam đang ngồi bên nhau, cả hai đều nhìn thẳng vào màn hình cười rạng rỡ. Trong lòng bỗng ấm lên, anh ngước nhìn Lam Sam.
Lam Sam vẫn tiếp tục cổ vũ anh:
- Xem tiếp xem tiếp đi.
Kiều Phong ngay lập tức lật sau ví, trong ví xếp rất nhiều tờ tiền giấy với mệnh giá khác nhau, mỗi tờ đều được xếp thành hình trái tim to có nhỏ có, khiến cho chiếc ví chật cứng.
Kiều Phong nhìn theo, anh im lặng mỉm cười, vừa cười, anh vừa ngắm cô với ánh mắt rạng ngời.
Lam Sam bị anh ngắm đến ngượng quá, cô gãi đầu gãi tai, cười nói:
- EM không biết phải dấu đâu mới được, nên liền nhờ nhân viên khách sạn để ở đây, thế nào, có ngạc nhiên sung sướng không?
- Ừ, - anh lên tiếng, nhưng vẫn nhìn cô đắm đuối.
Lam Sam cất cao khóe miệng:
- Kiều Phong, sinh nhật vui vẻ.
- Cảm ơn em.
Anh cầm chặt chiếc ví, ngoài một lời cảm ơn thì không hề có thêm phản ứng nào khác mà chỉ một mực chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh mỗi lúc lại càng sáng hơn.
Lam Sam cầm lấy cổ tay đang đeo đồng hồ của anh để xem giờ.
- Chúng mình đi ăn tối thôi nào? Anh muốn ăn bánh kem hay mì trường thọ?
Kiều Phong vẫn không trả lời, anh cầm ngược lại cánh tay cô, bất chợt hướng vào trong, cô bỗng thình lình lao vào ngực anh, sống mũi cao đụng trúng khuôn ngực vững chắc ấy bỗng chốc suýt vẹo luôn.
Lam Sam dở khóc dở cười, cô ngẩng lên nhìn anh:
- Anh làm gì thế?
Kiều Phong cúi xuống hôn cô, anh khá kích động nên vội vàng hôn, đầu lưỡi anh tiến vào cạy hàm răng của cô, tiến quân thần tốc vào trong. Lam Sam bị anh giữ chặt thắt lưng, cô bị động mà hưởng thụ nụ hôn này, cô bị anh hôn đến nỗi trái tim nhảy loạn xạ, đôi môi tê dại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Cuối cùng mãi đến khi sắp ngạt thở, cô mới giãy giụa đẩy anh ra.
Kiều Phong tạm buông tha chiếc miệng của cô, nhưng tay anh vẫn giữ chặt trên hông cô. Lam Sam thở phì phò nói:
- Em còn tưởng anh không thích món quà em tặng anh chứ. Hóa ra chỉ là cung phản xạ tương đối dài thôi…. ối..
Anh lại hôn cô. Lần này anh còn đùa nghịch với đầu lưỡi của cô, anh đẩy cô vào phòng. Sức anh quá mạnh khiến Lam Sam may mắn mới vào được, cô hơi hoảng hốt, mơ hồ nhận ra có chuyện sắp xảy ra, nhưng cô lại bị anh hôn đến mức mất tỉnh táo, không đủ sức để suy nghĩ thêm.
Sau khi vào trong phòng, Kiều Phong dán cô vào cửa hôn một trận mãnh liệt. Lam Sam có cảm giác quả thực bây giờ cô giống như một phiến lá đang bị cuồng phong cuốn lấy, đúng là thân bất do kỷ mà. Tới khi anh hôn cô đến mức hai chân nhũn ra, anh lại ôm ngang lấy hông cô, đi thẳng về phía chiếc giường lớn.
Đến lúc này Lam Sam vẫn còn không biết anh muốn gì nữa, cô quá choáng váng rồi, tay chân cô loạn xạ vì hoảng hốt.
- Kiều Phong, đừng như vậy mà…
Kiều Phong ôm cô lao lên giường, anh đè lên người cô, một cánh tay anh chống lấy cơ thể đã bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.
Lam Sam nằm thẳng cẳng trên giường, nhìn người đàn ông đang nằm trên người cô, trái tim cô giờ phút này đây như muốn nhảy ra ngoài, cô hoảng hốt đến nỗi cứ túm chặt lấy ga giường.
- Kiều Phong, đừng mà..
Anh cẩn thận nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt ấy giờ đây vừa tối tăm vừa cháy bỏng như là hai ngọn đuốc đang thiêu đốt giữa đêm khuya tĩnh lặng, anh nói:
- Lam Sam, anh cũng yêu em.
- Em có thể đứng dưới đất để yêu anh không?
- Hửm?
Khôn từ chối nghĩa là đồng ý, Kiều Phong coi sự căng thẳng lúc này của cô là sự chấp thuận, sau đó anh không để cho cơ một cơ hội nào để phản đối nữa, anh vội vàng chặn lên chiếc miệng cô, bắt đầu phát khởi thế công.
Lam Sam bị anh hôn đến không còn đường nào mà lần, cô nắm lấy bàn tay anh đang không ngừng lùng sục trong quần áo cô, rốt cuộc cô đã có thể hiểu rõ thế nào là "Xâm nhập để yêu” rồi…
Hai người đến bây giờ, tuy cũng đã có xảy ra một vài chuyện nên cô không thể già mồm cãi cố được nữa, lý do cô vẫn còn từ chối anh một phần là vì cô quá xấu hổ cho nên chỉ biết trốn tránh theo bản năng. Bây giờ thì, dù sao cái gì cần đến cũng phải đến rồi…
Sau đó Lam Sam không còn đẩy anh ra nữa, mà cô ôm chặt lấy anh, bàn tay khoát ra phía sau lưng anh vuốt nhè nhẹ lên lưng anh.
Hành động này không thể nghi ngờ gì nữa, đó là sự cổ vũ lớn lao đối với Kiều Phong, anh nhanh chóng lột sạch quần áo hai người, để tiếp xúc với làn da của cô. Cả cơ thể anh từng giọt máu thớ thịt đều đã sôi trào lên rồi, mỗi một tế bào đều đang gào thét để được dung hòa vào cơ thể cô, anh hôn lên cơ thể ấy theo một quy trình chuẩn mực như từ sách giáo khoa.
Thế nhưng Lam Sam vẫn bị anh khiến cho phải đau đớn.
- Anh đi ra đi! – Đôi mắt cô đẫm lệ, cô nhấc chân lên đá anh.
Kiều Phong nắm ngay lấy mắt cá chân cô, tránh cho mặt mình khỏi một trận tai ương, anh kinh ngạc nhìn cô như thể không tin được sự thật này:
- Em, em là lần đầu tiến ư?
- Vớ vẩn! – Lam Sam trả lời có phần tức giận hỏi tiếp: - Anh có ý gì hả?
- Anh không có ý gì khác đâu, anh anh anh, anh thật sung sướng… - Anh nói xong vội vàng xóa tan ý nghĩ trong đầu cô – anh hôn cô tràn đầy âu yếm rồi an ủi cô: - Anh cũng là lần đầu tiên mà.
Lam Sam liếc mắt:
- Em biết.
- Ừ. – Động tác tay anh lại tiếp tục.
Lam Sam bị anh xoa nắn, cô rên lên hừ hừ, gương mặt đã sớm đỏ rực như mặt trời chiều, đến khi cô quay sang phía khác mới hừ mũi nói:
- Nên anh phải biểu hiện cho tốt vào.
- Ừ! – Anh trịnh trọng gật đầu.
- Không được làm em đau. – Cô cảnh cáo thêm một lần nữa.
- Ừ.
Kiều Phong cố nhớ lại một chút kiến thức anh đã tích cóp trước đây, cũng may là trong đó có một số kinh nghiệm đáng để anh học tập về cách làm thế nào đối với lần đầu tiên của phụ nữ, phải chú ý nhẹ nhàng như thế nào. Bản thân là một thiên tài nên năng lực học tập của anh vô cùng mạnh mẽ rồi, nên ngay lập tức Lam Sam được anh hầu hạ rất thoải mái, nếu phải nói có chỗ nào không được vừa ý thì đó chính là tiểu huynh đệ của người nào đó có phần lớn nên khi tiến vào cô hơi bị trúc trắc.
Cũng may anh đủ sức để…
Sau một hiệp, cả hai đều đổ không ít mồ hôi, Lam Sam chôn đầu trong ngực anh, thẹn thùng nhìn anh. Kiều Phong cũng lưu luyến mà quấn quýt lấy cô, anh cúi đầu xuốn hôn lên bóng lưng xinh đẹp duyên dáng của cô, anh hôn rất âu yếm đến động tình, hôn tới hôn lui, anh lại thấy hứng.
Lam Sam cảm nhận được sự biến hóa của anh, cô lấy gối đạp vào đầu anh một phát:
- Đi ra, quên đi.
Kiều Phong né cái gối rồi nhào tới dính vào cô. Cằm anh nhè nhẹ dụi sau tai cô để làm nũng:
- Cho anh yêu thêm một lần nữa, được không em?
Lam Sam thầm nghĩ, anh có thể sĩ diện một chút được không!
Cuối cùng thì Lam Sam vẫn không thể từ chối yêu cầu của một kẻ nào đó đã đánh rơi mất sĩ diện, thế nên lại để anh “yêu” thêm một lần nữa, đương nhiên người bỏ ra nhiều sức vẫn là anh..
Cô bị anh đùa nghịch đến mức cổ họng dường như nghẹn lại, chỉ biết rên rỉ, về sau, cô nằm lỳ trên giường quay lưng về phía anh, vừa ghét bỏ vừa oán trách:
- Xong chưa nào, sao lần này anh lại chậm thế chứ, không phải lần trước ra rất nhanh à..
Kiểu Phong đỏ mặt, ấm ức không thèm lên tiếng, anh vùi đầu vào lao động hăng say, hưởng thụ sự sung sướng kỳ diệu mà 25 năm qua anh chưa bao giờ được hưởng thụ.
Đợi đến khi rốt cuộc mây dừng mưa tạnh, trời từ sáng rỡ đã chuyển hẳn sang tối mịt rồi, cả người Lam Sam giờ mềm như cây bông, chỉ có thể nằm liệt trên giường. Kiều Phong vừa được chiến đấu rất sảng khoái, bây giờ thì tâm hồn anh “không còn gì là không thoải mái” nữa, anh ôm đầu cô vào lòng, hơi cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên môi cô, rồi hôn lên mái tóc cô, gáy, vai.. Lam Sam thì sợ anh hôn tới hôn lui lại thêm lần nữa, cô nhanh chóng chuyển hướng:
- Kiều Phong, em đói rồi.
Kiều Phong hơi sửng sốt, sau đó buồn bực cười:
- Ôi thế mà vẫn chưa thể làm em no được à. – Vừa nói tay anh lại bắt đầu di chuyển trên ngực cô.
- Này này này.
- Được rồi, em yên tâm, lần này anh sẽ để em được no say.
Lam Sam lấy toàn bộ sức lực còn lại, một đá đạp anh thẳng xuống giường.
Sau đó Kiều Phong bị cô đánh đuổi ra ngoài kiếm ăn.