Buổi tối, Ngô Văn nhìn thấy dòng trạng thái mà Cải Chíp Nhỏ đăng vào ba mươi tám phút trước trên mạng xã hội, nội dung có phần kinh động.
Không nuôi nổi rồi, đành phải luộc mày lên thôi. Nào, chụp tấm di ảnh.
Ngô Văn mở ra xem, nhìn thấy bên trong là một con rùa đen nhỏ. Lúc này, con rùa đen đang ngửa cổ nhìn vào ống kình bằng ánh mắt vô tội.
Ôi trời đất ơi, kẻ thần kinh này muốn ăn rùa đen thật rồi. Con rùa đen đáng yêu như thế mà cô ta cũng ra tay được sao? Ngô Văn không biết bản thân đang sốt sắng điều gì, theo lý mà nói chuyện vớ vẩn của người khác không đến lượt anh lo, nhưng chẳng phải hôm nay anh vừa tặng cho cô một thùng tôm sao? Kết quả, cô quay về đã hấp cách thủy con rùa đen lên rồi. Nếu bởi vì thèm muốn thùng tôm kia mà cô quyết tâm ăn con rùa đen, vậy anh há không phải là gián tiếp giết hại một sinh mệnh sao?
Thế nên, Ngô Văn gọi điện thoại cho Cải Chíp Nhỏ.
Cải Chíp Nhỏ nhận được điện thoại từ nam thần, lòng dạt dào vui sướng, "Tổng giám đốc Ngô, anh tìm tôi có việc sao?".
Ngô Văn nhẫn nại, khuyên cô, "Tiêu Thái Vy, con rùa đen của cô đáng yêu như thế, cô nhẫn tâm ăn nó sao?".
Đầu bên Cải Chíp Nhỏ trầm lặng một hồi.
Ngô Văn lại nói, "Cô sợ nó ăn hết tôm sao? Không phải là hôm nay tôi mới tặng cô một thùng sao? Hay là tôi lại tặng cô thêm thùng nữa nhé, đúng thật là".
"Không phải đâu, tổng giám đốc Ngô..."
"Không phải cái gì? Lẽ nào cô đã ăn nó rồi?"
"Không phải, tổng giám đốc Ngô, có phải anh ngốc rồi không? Tôi chỉ đùa chút thôi, sao anh có thể tin chứ?", Cải Chíp Nhỏ cảm thấy vô cùng khó tin.
Ngô Văn phát hiện bản thân quả nhiên ngốc thật rồi. Sao anh có thể tin lời xằng bậy này chứ?
Đúng thật là, nhất định là bị kẻ thần kinh Tiêu Thái Vy kia truyền nhiễm, khiến cho mỗi lần anh đối diện với cô, mạch suy nghĩ có thể né tránh hình thức bình thường một cách chuẩn xác, sau đó lao như điên về hướng quỷ dị nào đó.
Lý do này làm Ngô Văn lấy lại được chút tự tôn. Anh mệnh lệnh cho Cải Chíp Nhỏ quên chuyện này đi, sau đó cúp điện thoại.
Trưa ngày hôm sau, Cải Chíp Nhỏ định mời Đổng Lập Đông ăn bữa cơm trưa để bày tỏ lòng cảm ơn. Nhân viên ăn cơm trưa thường khá đơn giản, cạnh khu văn phòng náo nhiệt của công ty có một khu vực đồ ăn ngon, rất nhiều người làm việc ở đây đều thích tới đó ăn trưa, giá cả phải chăng, thường là hai ba mươi đồng một bữa. Nếu ăn tiết kiệm một chút, chỉ cần hơn mười đồng là được. Khi các đồng nghiệp mời nhau thường hay đi tới đó.
Thế nhưng, lúc Cải Chíp Nhỏ hỏi Đổng Lập Đông muốn ăn gi, anh ta nói muốn đế nhà hàng Thái Lam. Nhà hàng Thái Lan này chuyên phục vụ đồ ăn Đông Nam Á, vị trí khá đẹp, giá cả cũng đắt. Cải Chíp Nhỏ đau lòng đứt ruột, nhưng vẫn đồng ý.
Sau đó, Đổng Lập Đông lại nói với cô rằng, anh ta có voucher ở đó, sắp hết hạn, không dùng thì quá lãng phí.
À, thì ra là vậy, Cải Chíp Nhỏ thầm nghĩ, Đổng Lập Đông đúng thật là một người không tồi.
Hai người vừa ngồi xuống bàn ăn của nhà hàng Thái Lan thì nhìn thấy Ngô Văn bước vào. Họ chào hỏi tổng giám đốc đại nhân đâu ra đấy, sau đó cất lời mời khách sáo. Ngô Văn cũng rất khách sao... ngồi vào bên cạnh Cải Chíp Nhỏ.
Cải Chíp Nhỏ: "...".
Đổng Lập Đông sững sờ giây lát, nhưng sau đó đã phản ứng kịp thời, cười gọi nhân viên phục vụ mang thêm bát đũa. Từ tối qua đến giờ Cải Chíp Nhỏ cứ cảm thấy tổng giám đốc Ngô là lạ, không biết người này đang bị mắc chứng thần kinh gì. Cô co người, dịch sang bên cạnh.
Ngô Văn liếc cô, "Đãi cơm?".
"Đúng vậy", Cải Chíp Nhỏ gật đầu, thực ra cô hơi ngại ngùng, Đổng Lập Đông có nhiều voucher, số tiền cô phải chi cho bữa ăn này chỉ xấp xỉ tiền phải chi trả khi đến khu ăn uống kia thôi.
"Hiếm thấy, hiếm thấy", Ngô Văn dứt lời, không có ý rời khỏi.
Cải Chíp Nhỏ âu sầu nhìn anh, không phải là vị này muốn ăn chực đấy chứ? Này, này, này, anh là ông chủ đấy nhé, có thể giữ hình tượng chút không? Lúc này, nhân viên phục vụ đưa thực đơn món ăn tới. Ngô Văn nhận lấy, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, gọi hai món, sau đó chuyển thực đơn cho Cải Chíp Nhỏ.
Cải Chíp Nhỏ gọi xong, lại chuyển cho Đổng Lập Đông.
Ngô Văn lúc này mới nhìn thẳng vào Đổng Lập Đông. Tuổi còn trẻ, chưa tới ba mươi, nhã nhặn, sáng sủa, mũi cao, đẹo một cặp kính không gọng, mỉm cười dịu dàng, cơ bắp trên khuôn mặt như được cố định, với ai cũng trưng ra điệu cười như vậy.
Người này, nhìn có vẻ thân thiện lại không có ác ý, nhưng trực giác của Ngô Văn mách bảo rằng, đây không phải là hạng người tốt đẹp gì.
Trực giác có lúc chuẩn lúc không, tạm thời tin nó một lần vậy.
Món ăn được đưa lên rất nhanh, ba người vừa ăn vừa trò chuyện. Có sếp lớn ngồi bên, không tiện nói xấu công ty, Cải Chíp Nhỏ đành phải nói một vài chuyện vặt vảnh với Đổng Lập Đông, ví dụ như tốt nghiệp trường nào, nhà ở đâu, thích làm gì, có bạn gái chưa... Ngô Văn dừng đũa, như cười như không nhìn Cải Chíp Nhỏ, "Cô đang đi xem mắt à?".
"Khụ, khụ", Đổng Lập Đông lúng túng, vội vàng rút khăn giấy ra lau miệng.
Cải Chíp Nhỏ nhìn Đổng Lập Đông, rồi lại nhìn Ngô Văn. Cô ngồi thẳng người, nghiêng đầu qua. Vốn dĩ định ghé tai anh nói chuyện, nhưng cô quá bé nhỏ, anh quá to cao, thế nên... không với tới... May là Ngô Văn khá phối hợp, chủ động nghiêng người ghé tai đến.
Cải Chíp Nhỏ thấp giọng nói, "Tổng giám đốc Ngô, có phải là anh sắp đến tháng không?".
Ngô Văn không trả lời, mà ngoảnh đầu nói với nhân viên phục vụ, "Cho một chai rượu đắt nhất nhà hàng tới đây".
Cải Chíp Nhỏ hốt hoảng.
Tóm lại là, con người Cải Chíp Nhỏ, toàn thân là kỹ xảo công kích, con người Ngô Văn, toàn thân là kỹ xảo diệt tuyệt. Hiện tại, trong ví tiền của Cải Chíp Nhỏ dập dềnh vô số oan hồn. Ngoại trừ lẳng lặng ngồi một bên nghiến răng ra thì cô không còn cách nào khác. Điều đáng để nhắc đến là, rượu đắt nhất trong nhà hàng Thái này là rượu Mao Đài do Trung Quốc sản xuất. Buổi trưa, Ngô Văn không uống được nhiều, chỉ uống một ly nhỏ, Cải Chíp Nhỏ và Đổng Lập Đông đều không uống. Thế nên, chai rượu Mao Đài kia còn thừa hơn nửa, Cải Chíp Nhỏ đau lòng không thôi. Lúc thanh toán tiền, cô kiên định ôm chai rượu thừa đi theo.
Về đến công ty, Cải Chíp Nhỏ cảm thấy Ngô Văn đã ăn chực cô rồi, cô đi thang máy của anh cũng không sao, nên vô cùng tự tin theo anh vào thang máy riêng.
Ngô Văn nhìn thấy cô ôm khư khư chai rượu Mao Đài trong lòng, hỏi, "Cô cũng thích uống rượu?".
Cải Chíp Nhỏ lắc đầu.
"Vậy cô cầm nó làm gì? Tưới hoa sao?"
"Mang về cho bố tôi uống."
Ngô Văn nghe cô nói vậy, đưa tay ra cầm chai Mao Đài trong lòng cô, "Cho tôi đi".
"Không", Cải Chíp Nhỏ bảo vệ chắc chắn.
Ngô Văn, "Cô không thể đưa cho bố cô được".
Cải Chíp Nhỏ, ""Tại sao?".
Tại sao? Cha con cô không coi nhau là người ngoài, không có nghĩa là anh cũng có thể như vậy. Trước mặt cha Cải Chíp Nhỏ, anh có nói thế nào cũng là bậc con cháu, đồ bậc con cháu uống thừa đưa cho bậc cha chú, điều này không thích hợp.
Thế nên, anh kiên quyết cướp chai rượu Mao Đài quý giá của cô. Chút sức lực của Cải Chíp Nhỏ so với anh không đáng tính đến, Ngô Văn chẳng mấy chốc đã giành được chai rượu Mao Đài kia.
Cải Chíp Nhỏ tức giận, ra sức trừng mắt với anh, đôi mắt như thể muốn ăn thịt người. Ngô Văn bất giác cảm thấy buồn cười, anh xoa đầu cô khiến mái tóc mềm mại của cô rối tung, "Ngoan, quay về tôi sẽ tặng bố cô một thùng Mao Đài".
Cải Chíp Nhỏ gạt tay của anh ra, "Quay về là khi nào?".
"Hôm nay."
Cô cứng cổ, "Lừa người".
"Không lừa đâu", Ngô Văn nhẫn nại dỗ dành cô, "Trong nhà tôi nhiều lắm, lát nữa sẽ bảo trợ lý Thang đi lấy một thùng".
"Thật sao? Anh đừng dùng Mao Đài giả để lừa tôi, bố tôi phân biệt được đấy nhé."
"Tôi đường đường tổng giám đốc của một công ty, có thể có Mao Đài giả?".
"Anh đường đường một tổng giám đốc mà còn đi ăn chực cơm nữa đấy."
"Tôi ăn chực đấy, thì làm sao hả? Tôi là sếp của cô, ăn chực đồ của cô là vinh hạnh cho cô."
Qúa vô liêm sỉ, tôi đúng thật là đui mù mới thích loại người này, Cải Chíp Nhỏ muốn móc hai mắt mình quá.
Ngô Văn cầm chiến lợi phẩm về văn phòng, lập tức căn dặn trợ lý Thang đến nhà anh mang một thùng rượu Mao Đài tới. Tiếp đó, Ngô Văn nhắn tin cho Cải Chíp Nhỏ: "Tan ca đến văn phòng của tôi".
Cải Chíp Nhỏ bắt chước Ngô Văn, chỉ đáp lại anh bằng một dấu chấm hỏi, cực kỳ, cực kỳ lạnh lùng, kiêu ngạo.
Sau đó, Ngô Văn không đoái hoài tới cô.
Thôi được rồi, cái thứ lạnh lùng, cao ngạo này không nhìn vào khí chất, chỉ nhìn vào địa vị. Một người chỉ có đứng trên cao mới có thể lạnh được.
Hết giờ làm, cơn giận của Cải Chíp Nhỏ đã tiêu tan từ sớm, đối với Ngô Văn, cô lại trở về quỹ đạo thường lệ, làm thế nào để trêu chọc anh, lợi dụng anh, tiếp cận anh. Cô ngoan ngoãn gõ cửa văn phòng làm việc của Ngô Văn, sau đó đẩy ra một khe nhỏ, thò đầu vào trong, "Tổng giám đốc Ngô?".
Ngô Văn đang ngồi sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái đầu thò vào cửa, động tác xoa đầu sẽ gây nghiện, hiện giờ anh vô cùng muốn đưa tay qua đó xoa xoa mái tóc của cô.
Ngô Văn bỏ công việc đang làm sang một bên, cầm chìa khóa xe, "Đi thôi".
Lúc anh đi tới cửa, Cải Chíp Nhỏ thẳng lưng ngửa cổ nhìn anh, "Tổng giám đốc Ngô, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?".
"Quên rồi? Vậy coi như tôi chưa nói gì."
"Đừng, đừng, đừng", Cải Chíp Nhỏ cười lấy lòng, kéo lấy góc tay áo anh.
Ngô Văn rũ mắt, ánh mắt rơi xuống tay cô.
Cải Chíp Nhỏ vội vàng buông anh ra, "Tổng giám đốc Ngô, anh cất giầu đồ ở đâu rồi?". Cô vừa nói vừa nhìn quanh phòng làm việc.
"Đừng nhìn nữa, tưởng tôi ngốc như cô sao? Tôi đặt nó trong xe, không mang lên", anh đóng cửa, lắc lắc chìa khóa xe, đi về phía thang máy.
Cải Chíp Nhỏ đi theo anh, kinh ngạc mừng rỡ nói, "Anh muốn đưa tôi về nhà sao?".
"Cô nói xem?"
Cải Chíp Nhỏ bèn đứng bất động, thấp giọng gọi anh một tiếng, "Tổng giám đốc Ngô".
Ngô Văn dừng lại, quay người nhìn cô, "Sao vậy?".
Cải Chíp Nhỏ lấy hết dũng khí ra hỏi, "Tổng giám đốc Ngô, có phải là anh có ý với tôi không?".
"Tôi? Có ý với cô?" Ngô Văn như thể nghe được câu chuyện cười vậy, anh quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, lắc đầu, nói, "Chỉ dựa vào sắc đẹp này của cô thôi, muốn thu hút sự chú ý của tôi, cô cần mọc thêm một đôi cánh nữa".
Qúa đả kích người rồi, không thể nói năng mềm mỏng hơn chút sao? Cải Chíp Nhỏ buồn bực, quay mặt đi chỗ khác, nói, "Được rồi, sắc đẹp của anh cũng bình thường lắm đấy, dù sao thì anh cũng không vừa mắt tôi đâu".
Ngô Văn bỗng bước một bước, đi về phía cô. Anh đi đến trước mặt cô, cách cô rất gần, cúi đầu nhìn cô.
Khoảng cách của hai người có chút nguy hiểm. Cải Chíp Nhỏ bất giác lùi lại một bước.
Anh lại tiến lên, cô lại lùi lại, anh lại tiến lên. Cứ lùi vài bước như vậy, cuối cùng Cải Chíp Nhỏ đã dựa lưng vào tường, không còn đường lui.
Ngô Văn chống một tay vào tường, cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Khoảng cách quá gần, anh gần như là bao vây lấy cả người cô, hệt như một đám mây phủ quanh cô. Thân hình của anh cao lớn khiến cô có cảm giác bị áp bức. Cô căng thẳng một hồi, tim đập loạn nhịp.
Cô cứng đờ người. lưng dán chặt lấy tường, chỉ muốn hóa thành một tờ giấy. Cô cúi đầu, không dám nhìn anh.
Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy khuôn mặt anh ở khoảng cách gần như vậy, ngũ quan rõ nét, đôi mắt thâm trầm, trong mắt anh có bóng dáng hoảng hốt của cô.
Khoảng cách giữa họ xa vời như thế, lại gần gũi đến vậy. Xa đến mức cô không có tư cách chạm vào một góc áo của anh, gần đến mức cô có thể đếm rõ từng sợi lông mi của anh. Cô hốt hoảng, không biết điều gì mới là chân thực.
Ánh mắt của Ngô Văn khẽ quét qua gương mặt cô, cuối cùng dừng trên đôi môi cô, anh cúi đầu.
Trái tim Cải Chíp Nhỏ bỗng thấp thỏm. Anh ấy sắp hôn mình rồi, anh ấy sắp hôn mình rồi, anh ấy sắp hôn mình rồi... Môi Ngô Văn dừng giữa chừng. Anh giương mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, thấp giọng hỏi, "Nói thật đi, tôi có đẹp trai không?".
Cải Chíp Nhỏ gần như không cần suy nghĩ, buột miệng nói, "Đẹp trai".
Anh thấp giọng cười, tiếng cười quyến rũ như hương rượu, lại có sự đắc ý mang theo gió xuân dạt dào. Anh thẳng lưng, nhéo khuôn mặt cô, "Muốn đấu với tôi? Ha ha...".