Cải Chíp Nhỏ từng nghĩ, nếu tỏ tình với Ngô Văn, anh sẽ có phản ứng như thế nào. Cô cảm thấy khả năng lớn nhất là anh sẽ lạnh nhạt và xa cách cô hơn, điều này phù hợp với tính cách của anh. Nếu không thích gây ra quá nhiều phiền phức, anh cũng có thể nói thẳng thừng, đừng si mê mộng tưởng hão huyền đối với anh nữa. Thậm chí cô từng nghĩ, anh sẽ nhẫn nại an ủi cô rằng bọn họ không thích hợp, có người tốt hơn đang đợi cô... Những lời giả dối không thể tưởng tượng nổi nhưng có thể khiến đối phương giữ được thể diện cùng lòng tự tôn.
Thế nhưng, với năng lực tưởng tượng có hạn của mình, cô không ngờ rằng, anh sẽ lập tức nói ra những lời châm chọc, coi mối tình đơn phương bỗng nhiên bị phơi bày ra ánh sáng của cô như trò vui.
Ngoài dự liệu, song lại hợp tình hợp lý. Với tính cách tự đại lại xấu xa của anh, đúng thực là sẽ làm ra chuyện này.
Đây là chuyện khiến người ta tổn thương nhất.
Em thích anh, thích cẩn thận dè dặt từng chút một, như miếng băng mỏng, si mê như thế, cuồng nhiệt như thế, nhưng những thứ này theo lập trường của anh thì ra chỉ là tăng thêm chút gia vị cho câu chuyện cười mà thôi.
Cải Chíp Nhỏ thoạt đầu là căng thẳng và luống cuống. Lát sau, cô cảm thấy mình giống như bị giội cho một gáo nước lạnh, lạnh đến thấu tim. Cô buồn bã gần như tê dại, giống như pho tượng cứng đờ đứng ở đó, không có phản ứng trước lời châm chọc khiêu khích của Ngô Văn.
Ngô Văn bỡn cợt một lát bỗng cảm thấy mất hứng. Anh kéo cô ra, ấn tầng lầu, ai về vị trí người nấy.
Nói thật lòng, Ngô Văn có chút lo lắng, có phải mình đã làm quá rồi không? Nhưng rất nhanh sau đó anh đã nghĩ thông suốt, đây không phải là mới bắt đầu sao, sau này còn cơ hội nghiêm túc để thương yêu cô. Khi giao tiếp với người khác, Ngô Văn có thói quen nắm quyền chủ động. Đây cũng lý do vì sao mà ban đầu phát hiện ra tình cảm của mình đối với Cải Chíp Nhỏ, anh có thể nhẫn nhịn đến mức khổ sở thế này, cái anh chờ đợi chẳng phải chính là niềm vui khi được tự do trêu chọc kẻ thần kinh này sao? Anh đâu nỡ để vuột mất.
Sau khi Cải Chíp Nhỏ quay về, những uất hận chan chứa trong lòng không có chỗ nào để phát tiết, đành phải tìm Lam Sam kể khổ. Có những tâm tình, điện thoại và máy vi tính không thể nói rõ ràng được. Tối đó, cô và Lam Sam đã hẹn nhau ăn cơm.
Lam Sam biết rằng sớm muộn sẽ có một ngày Ngô Văn biết, nhưng cô giống Cải Chíp Nhỏ, đều không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy. Người này thật quá đáng, cùng cha cùng mẹ, sao anh ta và em trai mình lại khác nhau nhiều như vậy chứ?
"Cậu không nhìn thấy mặt mũi đắc ý của anh ấy đâu. Cậu nói anh ấy có đáng ghét không, có đáng ghét không chứ?" Cải Chíp Nhỏ điên cuồng vạch tội.
"Đê tiện", giữa anh trai của chồng chưa cưới và bạn thân, Lam Sam đã đưa ra lựa chọn mà không cần do dự.
Cải Chíp Nhỏ hài lòng gật đầu, hỏi tiếp, "Nếu Kiều đại thần đối xử với cậu như vậy, cậu sẽ làm gì?".
"Mình sẽ chặt gãy chân anh ấy."
Cải Chíp Nhỏ rùng mình, giơ ngón cái về phía Lam Sam, "Được đấy".
Lam Sam xoa mũi, có hơi chột dạ. Cô dám phát ngôn bừa bãi là bởi vì có lòng tin với Kiều Phong, Tính cách Kiều Phong cô hiểu quá rõ, nào dám chờ mong anh sẽ đi châm biếm người khác?
Nhưng lời Lam Sam buột miệng nói ra, Cải Chíp Nhỏ lại ghi nhớ ở trong lòng. Từ trước tới giờ, cô luôn là mẫu người không có chủ kiến, không dám ngóc đầu lên, chuyện lớn chuyện nhỏ đều thích học theo Lam Sam, lấy hành động của Lam Sam làm chuẩn mực. Cho nên, Lam Sam oai phong bá đạo như vậy, Cải Chíp Nhỏ cũng cảm thấy sĩ khí của mình theo đó mà tăng lên.
Ngày hôm sau, cô đã đi làm trong tư thế cao ngạo, lạnh lùng trước nay chưa từng có.
Ngô Văn viện cớ gọi cô đến văn phòng, giả vờ giả vịt thảo luận chuyện công một lát, sau đó bảo cô pha cà phê cho anh. Vốn dĩ đây không phải là công việc thuộc bổn phận của cô, nhưng trước kia cô đã từng pha cà phê cho anh, giờ tạm thời nhẫn nhịn. Lúc cô bưng cà phê đến, anh đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau.
Không biết là ai run rẩy trước, tóm lại là tách cà phê khẽ động, nước cà phê thơm nồng bắn ra ngoài, may là có khay đỡ. Ngô Văn nhận tách cà phê đặt xuống bàn, mồm miệng bắt đầu không chịu yên, "Ý gì vậy, lại thừa cơ sàm sỡ tôi hả? Không phải là muốn chạm tay sao, nào nào nào, cho cô chạm".
Trong mắt Cải Chíp Nhỏ, dáng vẻ này của anh quả thực là đáng ghét đến cảnh giới không còn địch thủ. Cô sôi máu, một tay vịn vào bàn làm việc, một tay đưa ra túm lấy anh.
Thế nhưng, bàn làm việc quá lớn, cô không túm được. Chết tiệt! Cải Chíp Nhỏ hùng hổ vòng qua bàn làm việc, đi đến bên Ngô Văn, một tay tóm lấy cà vạt của anh, mạnh mẽ nâng lên.
Ngô Văn buộc phải thẳng lưng, ngửa đầu nhìn cô, "Cô làm gì vậy? Muốn vô lễ với tôi sao? Đây là văn phòng đấy, cô một vừa hai phải thôi nhé... Ít nhất thì cũng phải khóa cửa trước đã chứ?".
Cải Chíp Nhỏ nghiến răng, "Còn nói bậy bạ nữa, chị đây sẽ đánh gãy chân anh".
"..."
Ngô Văn trừng mắt nhìn cô, như là ăn phải ruồi nhặng.
Cải Chíp Nhỏ đắc ý buông anh ra, cầm tài liệu nghênh ngang rời đi.
Ngô Văn ở phía sau bất mãn oán trách, "Có bản lĩnh rồi đấy?".
Cô đóng sập cửa lại, cuộn tay thành nắm đấm đứng ở ngoài, cả, giác hù dọa sếp không thể kỳ diệu hơn, quá sảng khoái. Ngô Văn ở bên trong lại mất hồn. Kẻ thần kinh kia lại nổi cơn gì rồi? Sao đột nhiên lại chuyển từ kẻ chịu ngược đãi sang ngược đãi người khác hả? Cảnh tượng này hình như không đúng quy luật... Nhưng vừa rồi bị cô túm cà vạt, anh thật sự có cảm giác toàn thân như bị điện giật.
Xem ra, đúng thật là càng lún càng sâu rồi. Ngô Văn xoa cằm, như có điều suy nghĩ.
Thuộc tính thích ngược đãi người khác của Cải Chíp Nhỏ giống như là khinh khí cầu bị cưỡng chế phình lên, nhìn thì lớn đấy, thực ra bên trong rỗng tuếch, không bao lâu sau đã xẹp lép. Cô lại trở về làm Tiêu Thái Vy hèn nhát kia.
Cô vô cùng lo lắng. Hôm nay cô đại nghịch bất đạo uy hiếp sếp, sếp có giận dữ mà đuổi việc cô không?
Cho dù không đuổi cô, chắc cũng sẽ nghĩ cách gây khó dễ cho cô, tìm cơ hội chèn ép cô.
Cho dù không gây khó dễ cho cô trong công việc, anh hoàn toàn có thể cười nhạo cô về chuyện cá nhân, Nói tới nói lui, chuyện này vẫn nghẹn ứ trong lòng cô, không vì câu nói mở mày mở mặt kia mà tiêu tan được. Cô lẳng lặng phiền muộn cả buổi chiều, buổi tối vừa tan ca là co giò chạy.
Chân trước cô vừa chạy, Ngô Văn chân sau đã chạy tới văn phòng tìm không. Không tìm được người, anh hỏi đồng nghiệp của cô, "Tiêu Thái Vy đâu?".
"Tổng giám đốc Ngô, Thái Vy đã về rồi ạ."
Ngô Văn hơi bất mãn, "Chạy còn nhanh hơn cả thỏ".
Sau khi Cải Chíp Nhỏ tan ca, cô không về nhà, dọc đường nhìn thấy một quán bar, cô rẽ chân bước vào trong.
Cô gọi một chiếc sandwich, uống cốc nước trái cây. Ăn xong, cô ngồi đó uống bia. Thôi được rồi, mục đích đến quán bar của cô là mượn rượu giải sầu.
Cải Chíp Nhỏ uống chậm rãi, cô biết rõ tửu lượng có hạn của mình. Người trong quán bar dần đông đúc, có ca sĩ hát vang khúc ca không biết tên giai điệu nhẹ nhàng, ưu thương. Cải Chíp Nhỏ thất thần nghe một lát, càng nghe lòng càng buồn.
Cô rút điện thoại ra, chụp ảnh quán bar, sau đó đăng lên Wechat, kèm theo một câu.
Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, sầu bạc mái đầu.
Dòng Wechat giả tạo này là viết cho ai xem, lòng cô hiểu rõ nhất.
Cô uống cạn cốc bia mà vẫn chưa có người bình luận. Một thứ cảm xúc có thể gọi là cô độc, lẻ loi men theo men rượu lấn vào cơ thể cô, thấm vào huyết quản. Cô lại gọi một cốc nữa, sau đó gửi một dòng Wechat cho Lam Sam.
Trên thế giới này, người thực sự có thể gọi lúc nào đến lúc đó, không phải là bạn trai, mà là bạn thân.
Cải Chíp Nhỏ: Người yêu hỡi, có muốn đến uống rượu không?
Cải Chíp Nhỏ: Mình đang ở quán bar YYY trên đường XX, cậu có muốn đến uống không?
Đáng tiếc là bạn thân của cô không trả lời. Cải Chíp Nhỏ chưa từ bỏ ý định, lại gọi điện thoại cho Lam Sam. Điện thoại "tút tút" một hồi lâu, bên kia mới bắt máy, nhưng vừa bắt máy lại tắt máy ngay tắp lự.
Cô cảm thấy khó hiểu, lại gọi lại.
Lần này, rất nhanh đã có người bắt máy, nhưng người bắt máy là đàn ông.
Kiều Phong: Tối nay đừng gọi điện thoại qua nữa".
Cải Chíp Nhỏ chưa kịp phản ứng lại, ngốc nghếch hỏi, "Tại sao vậy?".
Giọng nói của Kiều Phong ở đầu bên kia điện thoại bỗng trở nên xa xôi, hình như là anh cầm điện thoại ra xa. Tiếp đó, Cải Chíp Nhỏ nghe thấy anh nói, "Em yêu, em qua nói cho cô ấy biết là vì sao đi".
Một tiếng "em yêu" khiến Cải Chíp Nhỏ sực tỉnh. Cô hơi lúng túng, vừa định nói chuyện thì nghe thấy Lam Sam ở đầu bên kia điện thoại ấp a ấp úng nói, "Tìm chị có chuyện gì? Ưm... tránh ra nào! Không, không, không, không nói cậu, mình đang nói Kiều Phong cơ... ưm...".
"Không có chuyện gì đâu, tạm biệt", Cải Chíp Nhỏ đỏ mặt cúp điện thoại.
Người độc thân không hiểu cuộc sống về đêm của người đã có đôi có cặp mà. Cô lẳng lặng cảm thán, chợt thấy vô cùng cô đơn, lẻ loi.
Cô lại uống hai ngụm bia, rảnh rang liếc đông liếc tây, đuổi hai người đàn ông đến bắt chuyện, sua đó, cô nhận được điện thoại của Đổng Lập Đông.
Đổng Lập Đông: "Cô ở đâu vậy?".
Cải Chíp Nhỏ chần chừ một lát rồi nói ra vị trí của mình. Cô quá khó chịu, muốn tìm một người để tâm sự biết mấy.
Sau khi Lam Sam bình tĩnh lại, máu bắt đầu dồn lên đại não, cô nhớ lại hai cuộc điện thoại Cải Chíp Nhỏ gọi cho cô hôm nay. Cô quờ điện thoại, phản ứng của cô trước cuộc điện thoại vừa rồi đã làm Kiều Phong phẫn nộ, hiện giờ tốt nhất là đừng chọc anh. Lam Sam tựa vào lòng anh, một tay đan vào tay anh, tay còn lại đọc tin nhắn.
Sau đó, cô nhìn thấy lời mời uống rượu của Cải Chíp Nhỏ, Kiều Phong cũng đã nhìn thấy.
Lam Sam có hơi lo lắng, muốn gọi điện thoại cho Cải Chíp Nhỏ, nhưng bị Kiều Phong ngăn lại. Kiều Phong lấy điện thoại, gọi cho anh trai mình.
Ngô Văn: "Lam Sam, muộn như vậy rồi còn gọi điện thoại là có chuyện gì sao?".
Kiều Phong: "Là em".
Ngô Văn: "Hai đứa ngay cả điện thoại cũng dùng chung rồi? Đúng thật là không phân biệt".
Kiều Phong không muốn nhiều lời với Ngô Văn, "Tiêu Thái Vy đang uống rượu ở quán bar YYY trên đường XX, anh có muốn đến đó xem thế nào không?".
Ngô Văn thấp giọng chửi một tiếng, "Đồ thần kinh".
"Rốt cuộc anh có đến hay không?"
"Hỏi thừa.""