Nam nhân lại một lần nữa cúi đầu sửa sang lại trang phục trên người, mới bước nhanh đi vào phòng hòa nhạc. Bên trong chỗ ngồi cơ bản đã đầy, chỉ còn lại vài cái ghế trống, nam nhân căn cứ số ghế trong thiếp tìm được rồi chỗ ngồi của mình. Chỗ ngồi hàng đầu, chính diện sân khấu, có thể nói là vị trí tốt nhất.
"Lăng Tịch, con đã đến rồi."
Đợi nam nhân sau khi ngồi xuống, viện trưởng Trịnh ngồi ở bên cạnh chậm rãi đánh giá.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
"Thật lâu không thấy con mặc như vậy, rất tuấn tú."
"Trịnh thúc, người chê cười rồi. "
Nam nhân lễ phép hướng Trịnh viện trưởng cười cười, có chút ngại ngùng.
"Đúng rồi, vừa rồi ta mới gặp Tiểu Phi, hắn nhắn con kết thúc buổi diễn ra phía sau tìm hắn, nói muốn cùng con ôn chuyện."
"Vâng, được."
Ôn chuyện sao? Rất chờ mong.
"Xem kìa, Tiểu Phi đi ra."
Nghe được bên cạnh đột nhiên yên tĩnh trở lại, Trịnh viện trưởng chuyển dời tầm nhìn về sân khấu, khi nhìn đến bóng dáng quen thuộc kia, trên mặt mang theo ý cười. Không biết là có phải ảo giác không, Lạc Phi nhìn thẳng xuống, nhìn nam nhân bằng ánh mắt rất nóng rực, làm cho Lăng Tịch cảm thấy có chút hoảng hốt. Cũng may nói đơn giản vài câu, Lạc Phi liền ngồi vào đàn dương cầm trước mặt.
Lạc Phi đã rất cố gắng tập đàn, với người khác mà nói có thể không phải rất khó, nhưng lại làm cho Lạc Phi học suốt hai tháng, mỗi ngày tiêu tốn mười mấy giờ tập luyện trong phòng, có đôi khi không ăn, ngón tay thường xuyên rướm máu vì bị ma sát, nhưng hắn vẫn là cắn răng kiên trì. Rất kiên định nói với nam nhân mình thích đánh đàn, nếu đã lựa chọn phải làm được tốt nhất. Hắn thị lực không tốt, nhưng có thể sờ soạng luyện tập, còn có đủ thính lực đi nhận biết tiết tấu. Thấy Lạc Phi kiên trì, nam nhân cũng không khuyên nữa, chỉ có thể khi Lạc Phi luyện xong thay hắn xoa bóp ngón tay, đưa cơm mỗi ngày. Vừa rất đau lòng đứa nhỏ quật cường, đồng thời lại rất khâm phục, dù sao rất nhiều người trưởng thành cũng làm không được như vậy.
Mắt nam nhân khẽ rung động nhìn về phía Lạc Phi mang theo vài phần thâm ý. Lạc Phi hơi hơi nghiêng đầu nhìn lại, khóe miệng mỉm cười. Chính là động tác lại không một chút chậm chạp, như trước đàn thuần thục.
Lạc Phi nhìn thấy mình sao? Nam nhân chần chờ nhìn về phía Lạc Phi, khóe miệng kia là nụ cười thản nhiên.
So với mấy năm trước, Lạc Phi cao lớn không ít, thoạt nhìn cũng cũng rất phong độ, gương mặt trẻ con phì nộn cũng bắt đầu trở nên thon dài. Đôi mắt mê người, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm mang theo ý cười, rất hấp dẫn người.
Nam nhân không có chú ý nghe, toàn bộ tinh thần thể xác chỉ dừng ở người áo trắng trên sân khấu.
Thật vất vả đợi cho buổi diễn chấm dứt, nhìn người kia đi hướng hậu trường, nam nhân cùng Trịnh viện trưởng lên tiếng tạm biệt, liền vội vã tới hậu trường. Chính là chưa đi đến cửa, liền thấy một người không nên ở chỗ này... Khi nhìn đến người nọ nam nhân cước bộ không khỏi ngừng lại.