Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 7:




Ngày hôm sau nam nhân đem Bạch Tiểu Hàn đưa đến trường học bằng xe buýt, lại đi vòng vèo một hồi mới đến siêu thị. Từ xa đã thấy bên ngoài siêu thị có rất nhiều người, những người đó tựa hồ đang bàn cái gì, tiếp theo, lại có người mang cái thang đi ra, để leo lên tháo bảng hiệu siêu thị.
Sao lại thế này? Nam nhân hơi chút sửng sốt trong chốc lát, bước nhanh hơn. Vừa mới đến chỗ đám người, tiếng Trọng Thần liền từ một bên vang lên,
"Lăng Tịch, chờ chút. Này, đây là tiền lương tháng này của anh."
Nói xong, Trọng Thần đến kéo Lăng Tịch sang một bên, đưa cho nam nhân một cái phong thư, bên trong chứa tấm ngân phiếu.
" Này..."
Nhìn phong thư Trọng Thần đưa cho, nam nhân có chút không rõ. Bây giờ còn chưa đến thời điểm phát tiền lương? Huống hồ Trọng Thần cũng chỉ là một nhân viên nhỏ, cũng không phải kế toán, hắn không quản lý tiền.
"Như thế đấy,  bảng hiệu sắp bị tháo."
Trọng Thần chỉ biển hiệu kế bên giải thích:
"Ngày hôm qua anh về sớm, cho nên không biết tình huống. Tại thời điểm tan tầm, 1 người giàu có đến thu mua siêu thị. Anh cũng biết, siêu thị này hoạt động cũng chẳng ra sao cả, bữa rau bữa cháo, nhưng muốn dựa vào nó kiếm tiền đừng nghĩ. Cho nên nhìn đến số tiền trong hợp đồng khiến cho ông chủ ký ngay. Này hôm nay chúng ta vào đây lĩnh tiền lương, thấy anh còn chưa tới, ta trước hết thay anh nhận, miễn cho anh tháng nầy liền làm không
"Cám ơn."
Nam nhân cảm kích gật gật đầu. Kỳ thật cho dù Trọng Thần lấy phần tiền này làm như không có Lăng Tịch cũng không có cách nào đuổi theo lấy lại được. Tuy rằng không bao nhiêu tiền, nhưng đối với bọn họ có thể dùng trong mấy tháng.
"Đừng khách khí, phải thế chứ.". ngôn tình tổng tài
Đối với Trọng Thần có chút khó khăn, nhưng hoàn cảnh Lăng Tịch càng khó hơn, người con trai của Lăng Tịch xem ra cũng không phải rất khỏe, vừa thấy liền không giống như là loại có thể tự lực. Hắn cũng có thể giúp đỡ. Bất quá mỗi lần nam nhân đều sẽ cự tuyệt hỗ trợ, nếu thật sự  có cũng sẽ rất khách khí nói lời cảm tạ và sẽ đi mua bao thứ gì gì đó trả lại.
"Đúng rồi, anh có tính toán gì không? Có tính làm việc nơi nào chưa?"
Trọng Thần từ trong túi tiền lấy ra một gói thuốc lá, rút ra 1 điếu để lên miệng, lấy ra bật lửa đốt, hút vài hơi.
"Còn chưa biết."
Nhìn theo Trọng Thần thản nhiên nhả khói, nam nhân rất thành thực nói. Hắn phía trước còn muốn bớt thời giờ để đi làm thêm, tận lực kiếm ít tiền. Ai biết hôm nay liền nhận được tin xấu này. Chuyện này đến bất ngờ, làm cho Lăng Tịch có chút trở tay không kịp. Hiện tại thất nghiệp, hẳn là phải mau chóng đi tìm một phần công việc, có lẽ là an nhàn đã lâu nên không rất kịp phản ứng. Phải tính toán một chút cho cuộc sống sau này.
"Ta tính mở một quán nhỏ, anh nếu không chê liền cùng nhau làm đi."
Trọng Thần đem bật lửa nhét vào túi quần, sau đó đưa tay qua vỗ vỗ vai nam
"Đương nhiên, nếu sợ mất mặt mà có phương pháp tốt hơn vậy đi làm. Nếu không tìm được việc cứ tới tìm ta, ta cùng anh làm."
Nói xong, Trọng Thần liền tự cười, lời này nghe như là đồ mặt dầy.
Bất quá thật là trong lòng hắn suy nghĩ vậy, hắn cảm thấy được cùng nam nhân rất hợp ý, nam nhân lại dẫn theo con hẳn là cần phải được giúp. Hắn tay nghề cũng không tệ lắm, đoạn đường hắn  chọn tốt lắm, chịu khó chút, tổng thu nhập cũng có thể hơn làm ở siêu thị.
"Vâng, ta đã biết."
Không giống như bên ngoài ngươi lừa ta gạt, người trước mặt làm cho nam nhân cảm giác được  ấm áp, đáy mắt cũng chậm rãi hiện lên vài tia miên mang. Cùng Trọng Thần lại hàn huyên trong chốc lát, nam nhân cầm phong thư đi về nhà. Đi ngang qua sạp báo nam nhân lấy tiền lẻ mua 1 tờ báo, tính toán một hồi đi xem tin tức thông báo tuyển dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.