Cảm Lạnh Mùa Hè

Chương 19: Vì sao anh còn không rời khỏi ký ức của tôi? 1




Giả sử, tình yêu này không dành cho ai khác ngoại trừ anh; giả sử, vị trí của anh không ai có thể thay thế. Nếu thế, cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ trở nên mịt mù, tăm tối. Nhưng tôi đã kiên cường ngẩng cao đầu, và tôi đã nhìn thấy ánh ban mai. Vì thế, rất may mắn, giả thiết này đã không xảy ra.
Gần đây, đầu óc tôi thường hay hỗn loạn, khi nhớ khi quên, thật giả cũng lẫn lộn.
Mặt trời lên, ánh sáng ấm áp chiếu qua cửa kính vào trong nhà. Tôi đứng dậy đi đánh răng, rửa mặt không chút lười biếng. Sau đó thấy điện thoại kêu “bíp bíp”, tôi để mặt còn đầy sữa rửa mặt chạy vào phòng ngủ, cầm điện thoại lên xem, là ghi chú nhắc nhở.
Hôm nay là sinh nhật Y Dương. May quá, còn chưa quên.
Tôi rửa mặt rồi vội vàng gọi điện chúc mừng sinh nhật Y Dương, cho dù tôi vốn không thích làm phiền tới cuộc sống yên bình của anh ấy.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.” Đầu bên kia vọng đến giọng nói của cô nhân viên tổng đài. Tôi có chút thất vọng, thầm nghĩ tại bây giờ vẫn còn sớm.
Đến chín giờ sáng, tôi lại bấm những con số tôi đã thuộc lòng, nhưng đối phương vẫn tắt máy. Cả ngày hôm ấy đều như vậy, tôi đau lòng thở dài, cảm giác thất vọng dâng lên, có lẽ anh ta đã đổi số mới.
Buổi tối hôm đó, tôi một mình ngồi dưới nền nhà trong phòng khách uống bia Tuyết Hoa, uống được một lúc thì nước mắt tuôn rơi, lải nhải mắng Y Dương là kẻ gây tai họa, đã giẫm nát trái tim tôi. Tình yêu của chúng tôi mới chỉ gặp một thử thách này, tôi chưa từng nghĩ nó chưa kịp kết quả thì đã tàn lụi mất rồi.
Một lúc sau, tôi đang quay cuồng, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Chân tay mềm nhĩn, tôi bò nhoài ra đất cố với lấu cái vật đang sáng nhấp nháy trước mặt, ấn loạn mấy cái mới nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng vọng đến, giọng nói rất cuốn hút.
“Y Thần, là anh, em khỏe không?” Điện thoại của Y Dương vẫn khiến tôi bị kích động.
“Chúc mừng sinh nhật.” Sau khi ngừng một lát, tôi chỉ đơn giản nói với anh bốn tiếng đó. Trong điện thoại vọng ra tiếng ồn ào, chắc là đang mở tiệc. Tôi gọi cho anh ấy cũng chỉ vì muốn tự mình nói câu: “Chúc mừng sinh nhật” này mà thôi. Bây giờ nói chuyện rồi, mục đích của tôi cũng đã đạt được.
“Y Dương, mau lại đây cắt bánh sinh nhật nào.” Có người gọi anh ấy, là giọng con gái. Tôi bỗng như rơi xuống tận đáy vực sâu, cảm thấy rất mệt mỏi, chua xót.
“Được rồi, anh mau vào đi.” Tôi cố nén nước mắt, tiếng có hơi méo đi. Người ở bên Y Dương vào ngày sinh nhật đã là người khác, không phải tôi.
“Được, em cũng nghỉ sớm đi, chúc ngủ ngon.” Y Dương bình tĩnh cúp máy. Trong lòng tôi trào lên nỗi đau như thể lửa cháy lan tràn, nước dâng mênh mông.
Vỏ chai bia vứt khắp nền nhà, có mấy chai bị tôi đập vỡ, bà cụ bán hàng dặn tôi uống xong nhớ mang trả vỏ chai, bà sẽ trả lại tiền đặt cược vỏ cho tôi, mỗi chai năm xu.
Tôi ngồi dựa vào góc tường, giống như tìm thấy một nơi trú ẩn an toàn. Trước đây, trong thế giới của Y Dương, tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, hèn mọn mà thôi. Sau đó, tôi ngồi trong góc tường hết một đêm. Đến sáng tỉnh lại, toàn thân đau nhức, giống như vừa bị tra tấn dã man. Đợi đến khi đứng lên được, tôi mới phát hiện hai lỗ mũi có một chút bí bách đến khó chịu, bên trái bên phải, bên phải bên trái.
Xong rồi, chắc chắn tôi bị cảm lạnh rồi.
Lúc mới bước đi tôi còn bị đập đầu vào tường, não bị tổn thương nghiêm trọng, đầu óc hoảng loạn. Tôi thay đổi thói quen, tắm rửa kỹ càng, đang tắm chợt cảm thấy người run lẩy bẩy giống như đôi cánh luôn vẫy không ngừng của của bọn ruồi nhặng, nhưng vẫn cố tắm.
Trên đường đi tôi liên tục đưa khăn giấy lên chặn dưới mũi, không phải là hắt xì hơi xong sẽ chảy nước mũi hay sao, lại còn bị sốt nhẹ nữa. Cuối cùng, sau khi cố chịu đựng đến lúc tan ca, tôi ra đường bắt xe về nhà bố mẹ. Cả đoạn đường tôi đã nghĩ, khi về tới nhà tôi sẽ không bận tâm đến những chuyện mẹ tôi lảm nhảm, chỉ cần cố lắng nghe là được.
Hứa Y Nam ân cần đưa cho tôi cái nhiệt kế và miếng dưa hấu, định trêu ngươi tôi chắc. Tôi càng nhìn càng tức, giơ chân đá cho anh ấy một cái: “Cút đi mau.”
Khi bị ốm, ai cũng có chút biểu hiện thần kinh không bình thường cho nên tôi muốn bọn họ phải hiểu tôi. Anh ấy trừng mắt nhìn tôi: “Sao em lại có thể không biết phân biệt tốt xấu như thế hả?”
Tôi chui vào chăn, không thèm đấu khẩu với Hứa Y Nam, ỷ mạnh bắt nạt yếu là cái kiểu gì chứ? Tôi sốt tới ba mươi tám độ rưỡi rồi, đầu thì đau, mắt thì buồn ngủ. Mẹ tôi dùng rất nhiều bài thuốc dân gian, còn hầm cả canh cho tôi, nói tôi ra rất nhiều mồ hôi là khỏi. Bây giờ khoa học phát triển rồi, tôi cho rằng chỉ cần dùng thuốc Tây là khỏi, một là tiện lợi, hai là hiệu quả nhanh. Mẹ tôi không nghe, cứ nhất định phải xông mũi cho tôi.
Tôi nằm trên giường ngủ đến tận đêm, cả đêm tỉnh dậy hai lần, lần thứ nhất vì cảm thấy toàn thân nhớp nháp mồ hôi, lần thứ hai là đi vệ sinh, và tôi phát hiện mình đã hạ sốt.
Phương pháp chữa bệnh của mẹ thật hiệu quả, tôi bắt đầu thấy phục bà.
Sáng sớm hôm sau, lúc trời còn chưa sáng rõ, tôi đã nghe thấy tiếng mở cửa ra rồi đóng lại, nghĩ là mình đang nằm mơ, tôi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Đến lúc tỉnh dậy mới biết sáng nay mẹ đi chợ sớm để mua được cá tươi về nấu cháo cho tôi ăn, tôi cảm động đến rơi nước mắt, vô cùng bối rối.
Toàn thân nhức mỏi, nghẹt mũi, viêm họng cũng vì bị cảm mà càng thêm nặng, chỗ nào cũng đau. Tôi gọi tới công ty xin nghỉ, nghỉ ốm, nghỉ ốm vì bị cảm nặng.
Một mình tôi ngồi trong nhà, lật đi lật lại xem những bức ảnh về những “đối tượng xem mặt”, cho dù đó là kiểu người như thế nào, thì tôi cũng không có cảm giác gì.
Buổi tối, mẹ tôi tức giận bảo tôi chọn trong số đó một người để đi xem mặt. Tôi mơ màng trong chăn, không ngừng lắc đầu, sau đó mẹ tôi đành bỏ về phòng đi ngủ, còn nói tôi hết thuốc chữa rồi.
Tôi nghe xong mà thấy chán nản, lần này mẹ tôi đã tức giận thật rồi. Nhưng chuyện đi xem mặt thực sự không phải là phong cách của tôi. Hôm sau tôi vội vàng nói cho mẹ biết là tôi đã có người yêu mới.
Mẹ vặn hỏi tôi một cách rất nghiêm túc và kỹ càng, sau phải có Hứa Y Nam bất đắc dĩ làm chứng, mẹ tôi mới tin tôi.
“Làm việc ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có thời gian thì đưa về nhà ăn cơm nhé. Con nói xem, con lớn thế này rồi, đã đến lúc tính chuyện gia đình rồi.” Nói mãi nói mãi, mẹ tôi quả là người có tác phong nhanh nhẹn, mẹ tôi cho rằng quên Y Dương là một việc cực kỳ dễ dàng, nhưng tôi lại không có cách nào quên được.
Chuyện tình cảm rất khó nói, đã yêu rồi, thường là cả đời sẽ khắc cốt ghi tâm.
Nghĩ đến chuyện trong lúc cấp bách lại lôi Lăng Sở ra làm lá chắn, tôi cũng không biết liệu anh ấy có để ý việc này hay không?
“Có bạn trai mà không nói sớm, hại mẹ bắt chị dâu con tìm một lượt những anh chàng còn độc thân trong công ty.” Tôi đang cắn nửa miếng dưa hấu, tí nữa thì phun ra hết.
“Hứa Y Nam, lấy hộ em cái điện thoại trong túi.” Nói xong, đã thấy mẹ tôi giúp tôi đắp chăn cẩn thận, xem chừng bị bệnh cũng là một chuyện may mắn, ít nhất có thể có được một y tá cao cấp và miễn phí.
Hai lỗ mũi của Hứa Y Nam như đang xì khói vì tức giận, anh ấy ném điện thoại lên cái chân tôi đang để trong chăn, lại còn “khuyến mại” thêm hai chữ: “Mẹ trẻ!”
“Làm mẹ trẻ cũng không tệ, ít nhất là không phải làm gì.” Tôi cười hi hi, cố tình chọc giận anh ấy.
“Y Thần, Lăng Vũ có đến tìm cậu không?” Mỹ Tuệ giống như vừa mới nghe được tin nóng từ Tân Hoa Xã, rất kinh ngạc hỏi tôi.
“Hừm. Cô ta nói gì với cậu?” Tôi vô cùng nóng lòng muốn biết đáp án.
“Cô ấy qua đây tìm tớ. Hy vọng tớ có thể tha thứ cho hai bọn họ, còn nếu tớ không tha thứ, bọn họ sẽ chấm dứt.” Mỹ Tuệ hình như đã mềm lòng, giọng nói rất trầm.
“Ha ha, vậy thì cậu bảo bọn họ chia tay nhau đi.” Tôi nói đầy vẻ tán thành.
“Lúc này rồi mà cậu còn tâm trạng để đùa được, thực ra tớ nghĩ có thể bọn họ bên nhau sẽ hạnh phúc. Tớ đang định xe chỉ hồng cho họ.” Mỹ Tuệ không để ý lời tôi nói mà tự nói cách giải quyết của mình.
Thực ra tác thành cho mối tính này rất đơn giản, chỉ cần chúng tôi mắt nhắm mắt mở, nhẫn nhịn chịu đau lòng, không tức giận, cũng không hối hận là được.
Sau khi la hét chán rồi, tất cả đều trở lại bình thường cũng là chuyện không có gì lạ.
Tình cảm của Lăng Vũ và Trần Phi Hoàn được tác thành là bởi họ gặp được một cô gái khẳng khái, có tấm lòng vị tha, chấp nhận sự phản bội và thất bại. Cho nên họ phải biết là họ rất may mắn.
Tôi không biết Mỹ Tuệ đã đạt đến cảnh giới nào rồi mà lại có thể chắp tay chúc phúc cho người mình yêu và một người khác. Tôi nghĩ, đây nhất định không phải là phong cách của tôi.
Không thể hiểu được, thật là không thể hiểu được.
Mấy ngày bị cảm, tôi ở lì bên nhà bố mẹ. Tới khi quay trở lại nhà trọ, tôi đã béo hơn rất nhiều, người đã hồng hào hơn, còn tăng hai cân. Những ngày này tôi cũng không bị Mỹ Tuệ làm phiền nữa, phụ nữ sau khi thất tình nhất định sẽ tập trung vào sự nghiệp, cho nên tôi cũng phải hăng say làm việc như thế. Còn mẹ tôi lúc nào gọi điện tới là lại nhắc chuyện đưa Lăng Sở về nhà ăn cơm, gặp mặt bố mẹ, tôi muốn từ chối những lại không biết phải giải thích như thế nào.
“Em gái trẻ đẹp” và anh chàng hũ nút đó đã danh chính ngôn thuận ở bên nhau, một người làm biên tập, một người làm kế toán. Tôi không có ý kiến gì, chỉ là cứ mắt nhắm mắt mở mà nhìn thôi.
Bọn họ và chúng tôi đều giống nhau, cùng khao khát về một mối chân tình, cũng cùng chúng tôi hít thở bầu không khí của thành phố này.
Sáng thứ Hai, đúng lúc tôi đang mơ mơ màng màng nằm ngủ thì Lăng Sở gọi điện, lại còn cợt nhả nói với tôi: “Y Thần, em đoán xem có chuyện gì nào?”
Tôi tức giận mắng anh ấy một trận: “Anh không biết là người ta đang ngủ hay sao?”
“Cuối tuần này em có rảnh không?” Đúng là anh ấy vốn không nhìn thấy tôi đang nghỉ ngơi mà.
“À.” Tôi đàng hoàng đáp lại.
“Anh có hai ngày phép, công ty cử anh đi Đại Liên, em đi cùng anh nhé?” Anh ấy càng nói càng hứng thú.
Đi cùng? Cô nam quả nữ cùng nhau đi du lịch? Tôi lắc đầu quầy quậy, không nhờ một Hứa Y Thần bình thường mạnh miệng là thế, vậy mà bây giờ lại phản ứng thế này.
“Đây là một cơ hội hiếm có, em suy nghĩ kỹ đi nhé.”
Cúp máy, tôi bị cái tin có phần gây sốc đó làm cho không ngủ lại được, lòng tôi có chút phân vân. Đại Liên, nơi đó có biển, biển xanh mênh mông, mệt mỏi quá lâu rồi, lúc này tôi cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Tôi ngồi ngẩn ngơ trên giường, nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ.
“Y Thần, giao bản vẽ được chưa?” Lão Lý gõ gõ tay xuống bàn làm việc của tôi, hỏi lớn với vẻ gây sự: “Nghĩ gì đấy? Trên đầu sắp mọc hoa rồi kia kìa.”
Tôi nhanh chóng đưa tay sờ lên đỉnh đầu, chỗ đó có thấy hoa lá gì đâu. “Lão Lý, không gây sự với tôi thì anh chết à?” Lão Lý này mặc dù lớn hơn tôi mấy tuổi nhưng mỗi khi chúng tôi trêu nhau thì đều không phân biệt trên dưới, một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Hay nói như người khác thì cười nhiều thì trẻ lâu.
Tôi mang tranh biếm họa đặt trên bàn vẽ xem trộm, sau đó cười trộm một cách thích thú. Cả buổi sáng đều như vậy, cô đơn không ai thèm hỏi tới. Lúc sau thấy đầu hơi đau, tôi một mình đi xuống đại lộ, đương nhiên, bỏ việc đi ra ngoài trong giờ làm sẽ bị trách phạt và trừ lương, nhưng tôi không có cách nào kìm hãm ý muốn đó.
Tôi bước vào quán cà phê trong Starbucks.
Nơi đây khá đông khách, đại đa số là các đôi tình nhân, tôi nhìn đường phố, người qua kẻ lại tấp nập mà thấy mình sao mà cô đơn thế.
Ngồi trong quán cà phê, tôi nghe được một bài hát mà tôi chưa từng nghe, ca từ thế này: “Một mình em ướt lướt thướt trong mưa rồi sinh bệnh, nhưng không có ai quan tâm. Sau khi tình yêu qua đi mãi mãi, sẽ còn lại một mình em…” Trái tim tôi thắt lại vì giọng hát của cô ca sĩ đó.
Có lẽ đúng là như thế, cuối cùng chỉ còn lại có một mình tôi.
Cà phê nguội rồi nên hơi khó uống, vừa đắng vừa chát. Lúc tôi vô tình ngẩng đầu, mới phát hiện ngồi phía đối diện là một người vừa quen, vừa lạ, là người đã có tôi số QQ trong quán cà phê internet – cậu thiếu niên tóc vàng đó. Tóc cậu ta giờ đã thành màu tóc đen điển hình của người Trung Quốc, không biết vì sao tôi lại thấy thích mái tóc vàng của cậu ta hơn.
Tôi cúi đầu, dùng ngón tay vẽ linh tinh lên bàn, thi thoảng lại quay sang nhìn trộm cậu ta một cái nhưng hoàn toàn không có ý muốn chào hỏi. Cậu ấy cũng ngồi một mình một bàn, chăm chú đọc tạp chí. Lát sau tôi cảm thấy có làn gió nhẹ lướt qua rồi một bóng đen ngồi xuống trước mặt.
“Em ngồi đây có làm phiền chị không?” Cậu ta rất lễ phép hỏi tôi.
Tôi khẽ cười, có chút ngạc nhiên: “Không phiền đâu, cậu ngồi đi.”
Cậu thiếu niên tóc vàng đó sống mũi rất cao, trông như cậu ta đã từng đi phẫu thuật thẩm mỹ mũi vậy, cậu ta cầm cuốn tạp chí Đương đại, lại giúp tôi gọi một tách cà phê.
“Vì sao không gọi kem tươi?” Tôi rất hiếu kỳ nhìn cậu ta. Có lẽ tôi cho rằng, ai đến đây uống cà phê cũng có một lý do, giống nhe lần đầu đến đây Y Dương đã nói với tôi.
“Nếm qua cay đắng, mới vượt được người [1]. Cà phê nguội uống không ngon đâu.” Cậu ta cười hi hi sau đó chuyển cho tôi tách cà phê cô nhân viên phục vụ mới mang đến.
[1] Thành ngữ Trung Quốc. Ý là: con người phải trải qua nhiều cay đắng mới đạt được thành công và được người ta trọng vọng.
Bỗng nhiên tôi nhận thấy, cái gọi là “hữu duyên” vẫn xảy ra với tôi, giống như trong cuộc sống luôn có nhiều hơn một gương mặt quen thuộc.
“Cậu còn hay lên mạng không?” Tôi khuấy tách cà phê, ngẩng đầu hỏi cậu ấy.
“Thỉnh thoảng thôi.” Đôi mắt cậu ấy toát lên vẻ vô cùng mệt mỏi, dường như trũng hẳn xuống. “Chị thì sao?” Sau khi dừng lại mấy giây, cậu ấy hỏi lại tôi.
“Cũng thế, cũng thế. Tôi vẫn thích cậu là chú gà lông vàng hơn.” Không hiểu tại sao, tự nhiên tôi lại buột miệng nói ra câu ấy.
Cậu ấy đưa tay xoa xoa mái tóc mình, cười ngốc nghếch: “Em gọi chị là chị gái được không?” Cậu ấy mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt rất chân thành. Hàng mi vừa dày vừa đen lên xuống theo cử động của mắt nhìn rất cuốn hút.
“Vậy tôi gọi cậu là gì?” Tôi hỏi lại.
Cậu ta cầm bút viết vào mặt trong bìa cuốn tạp chí bốn chữ: “Vì bạn cai thuốc”. Đọc xong, tự nhiên tôi suy nghĩ rất lung. Tôi bắt đầu hút thuốc từ khi chia tay Y Dương, tôi đã nghĩ có lẽ cả đời này tôi không thể bỏ được.
Cậu ta lại hỏi thẳng tôi: “Chị gái, sao chị lại hút thuốc?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.