Một màn
sương trắng, đây là nơi nào? Tôi bối rối nhìn xung quanh, bốn phía ngoài sương
trắng, cái gì cũng không thấy được, thoạt nhìn là mê mang và cả quỷ dị! Tôi mặc
một chiếc váy trắng, bước chân nhẹ nhàng, cảm giác như đi trong mây!
“Đừng
đi!” Có người ở phía sau gọi tôi, giọng nói này...
Tôi
nhanh chóng quay lại, không thể tin được nhìn người trước mắt... Những giọt
nước mắt nóng hổi trào ra.“Việt Phong... Việt Phong!” Trước mặt, Trần Việt
Phong xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi, nụ cười của anh, cơ thể của anh…
“Việt
Phong...” Tôi muốn đến gần anh, Việt Phong lại từng bước lui về phía sau.
“Tiểu
Diệp, đừng lại đây!” Anh lắc đầu, chỉ vào đầu kia của màn sương trắng, nơi đó
có một cánh cổng đang mở, ánh sáng khác thường phát ra từ đó.
“Việt
Phong... Việt Phong... Anh có khỏe không?” Khỏe không? Nhiều năm như vậy rồi,
khỏe không? Tôi che miệng lại, kích động nhìn anh. Rốt cuộc cũng gặp được, từng
vô số đêm muốn mơ thấy anh.
“Tiểu
Diệp... Trở về đi, em quên còn có ai đang chờ em sao?” Trên khuôn mặt Việt
Phong lộ ra nét cười ấm áp. “Anh rất ổn... Ổn lắm... Tốt lắm... Tiểu Diệp, quên
hết tất cả đi, quên mối thù của anh... Anh không trách em, thật sự không trách
em!”
“Nhưng...”
Nếu không vì tôi, anh sẽ không chết, không vì tôi, anh sẽ có cuộc sống vui vẻ,
không vì tôi...
Sao tôi
có thể quên được, sao có thể quên! Áy náy đã sớm ép tôi tới không thở nổi,
nhiều năm như vậy vẫn không thể tiêu tan. Tra tấn nhiều năm như vậy, sao có thể
nói quên là quên!
“Việt
Phong…”
“Tiểu
Diệp... Giờ anh đang ở thiên đường, anh ở thiên đường dõi theo em, chúc phúc
cho em... Cho nên... Nhất định phải hạnh phúc!” Dần dần, khuôn mặt Việt Phong
bắt đầu mơ hồ, cuối cùng, nụ cười của anh biến mất trước mặt tôi, thân mình anh
cũng dần dần tan đi. Tôi muốn tiến lên, nhưng cơ thể lại bất động, chỉ có
thể bất lực đứng đó, trơ mắt nhìn Việt Phong tan biến.
“Việt
Phong... Việt Phong...”
“Tiểu
Diệp... Nhất định phải hạnh phúc!”
...“Duyệt
Duyệt... Duyệt Duyệt…” Ai không ngừng gọi tôi, bi thương như vậy, thống khổ như
vậy. Chậm rãi mở to mắt, đôi mắt ưu thương của Đường Diệc Diễm chợt sáng ngời, nắm tay tôi run run.
“Bà xã... Bà xã...” Mắt Đường Diệc Diễm sưng đỏ, anh đã khóc?
Ngốc
quá, sao lại cho rằng tôi sẽ chết chứ? Tôi suy yếu mấp máy môi, cố gắng muốn
nắm chặt tay anh, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhẹ nhàng mà
gọi: “Ông xã...”
“Bác
sĩ, bác sĩ!”
oOo
Tỉnh
lại đã hai ngày, bác sĩ cũng nói tôi đang hồi phục, nhưng Đường Diệc Diễm lại
cố chấp muốn tôi tĩnh dưỡng, thậm chí kinh khủng hơn là, anh không cho tôi đi
đến phòng ấp thăm con. Tỉnh lại, y tá nói cho ta biết, tôi đã sinh được một em
bé béo khỏe. Tôi muốn nhìn con, nhưng lại bị Đường Diệc Diễm ngăn cản. Đứa nhỏ
cần mẹ chăm sóc, Đường Diệc Diễm cũng chỉ nói là anh đã sắp xếp, chính là cố ý
bắt tôi nằm trên giường.
Mặc dù
không tình nguyện, tôi vẫn phải ngoan ngoãn nằm trên giường, tôi nghĩ thân thể
khỏe một chút là có thể gặp con, con, giọt máu của tôi!
Lúc
này, y tá cầm một một bó hoa đi vào, thay nước cho bình hoa, cắm hoa. “Tiểu
thư, tiên sinh thật chu đáo, mỗi ngày đều gọi người đưa hoa tới!” Trong
mắt cô ấy tràn đầy ngưỡng mộ, nhìn bó hoa cười.
“Tiểu
Lâm, cô có thể đưa tôi đi thăm con không?” Tôi thật sự rất muốn gặp con. Tiểu
Lâm nhất định biết ở nơi nào, hiện tại rất muốn xem nó có bộ dáng gì, nhất định
rất đáng yêu!
“Nhưng,
Đường tiên sinh đã dặn…” Y tá khó xử nhìn tôi... Một lát sau mới ấp úng nói:
“Tiểu thư... Đường tiên sinh thật sự đối với cô tốt lắm, nhưng đối với đứa
nhỏ...”
Đứa
nhỏ? Anh đối đứa nhỏ như thế nào? Anh không phải rất thương yêu con sao?
Tôi cả kinh, trực giác biết Tiểu Lâm nhất định biết cái gì.
“Tiểu
Lâm, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc sao lại thế này?” Tôi chỉ là cảm thấy kỳ
quái. Kỳ quái tại sao Đường Diệc Diễm không cho tôi đi thăm con.
“Tiểu
thư... Lần đó cô mất máu nhiều, thiếu chút nữa đã mất mạng, Đường tiên sinh
không thèm nhìn đứa nhỏ, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô. Đứa nhỏ ngài ấy căn bản
không quan tâm, lúc cô hôn mê, ngài ấy thậm chí nói là không cần đứa nhỏ. Ngài
ấy yêu cô, nhưng đứa nhỏ thật đáng thương, ngoài chúng tôi chăm sóc, một người
thân cũng không có!” Giọng nói của Tiểu Lâm đầy thổn thức, một mặt cảm động vì
tình cảm của chồng tôi, mặt khác lại cảm thông cho con trai của tôi.
Thế
nhưng anh... Đường Diệc Diễm, đó là con của chúng ta!
“Sao
vậy?” Đường Diệc Diễm vừa vào cửa đã cảm giác được tôi khác thường, lo lắng đến
bên người tôi, tôi chụp mạnh bàn tay của anh, ngẩng đầu, nước mắt tràn đầy hốc
mắt. “Đường Diệc Diễm, sao anh có thể như vậy?” Nó là con của chúng ta, sao anh
có thể nhẫn tâm như vậy!
“Duyệt
Duyệt...” Đường Diệc Diễm không rõ tại sao bỗng nhiên tôi lại như vậy, ngây dại
nhìn tôi.
“Em
muốn gặp con, em muốn gặp con em...” Tôi liều mạng đánh vào ngực anh.“Nó còn
nhỏ như vậy, sao anh có thể đối với nó như vậy... Đáng giận... Đáng giận!” Tôi
đã khóc hết hơi, Đường Diệc Diễm đau khổ ôm tôi. “Duyệt Duyệt...”
“Em
muốn gặp con!”
“Được...
Được... Gặp con!”
Cách
một tấm kính phòng ấp, tôi nhìn chiếc giường nhỏ và một đám trẻ con mới sinh
bên trong, tất cả đều đang nhắm mắt.
“Ở
kia!” Đường Diệc Diễm chỉ sang một chiếc giường nhỏ, trên giường lộ ra một
tấm thẻ đáng yêu, mặt trên viết “Đường Tinh Vũ”, một cái tên trong gia phả Đường
gia!”
Tinh
Vũ, con tôi. Nó rất nhỏ, trên mặt vẫn còn nhiều nếp, lòng tôi đau đớn, nhìn qua
tấm kính... Tinh Vũ, mẹ đến thăm con .
“Duyệt
Duyệt... Thân thể của em...” Đường Diệc Diễm lo lắng đỡ tôi. Tôi tức giận nhìn
anh: “Không cần lo cho em, anh đối đãi với con thế à!”
“Duyệt
Duyệt…”
“Từ
mai, em muốn ở bên cạnh Tinh Vũ!”
“Nhưng thân
thể của em...”
“Mặc
kệ, cho dù anh không đồng ý, em vẫn sẽ làm như vậy, nó là con của chúng ta, sao
có thể để nó một mình ở trong này!” Tôi lại liếc mắt nhìn Tinh Vũ, con còn nhỏ
như vậy, nếu sau này biết cha bởi vì mẹ mà từng muốn vứt bỏ nó, nó sẽ thương
tâm nhiều lắm!
“Duyệt
Duyệt…”
“Đường
Diệc Diễm, nếu anh không cần đứa nhỏ, chúng ta lập tức ly hôn!”
“Diệp
Sương Phi!” Đường Diệc Diễm rốt cuộc tức giận cầm lấy tay của tôi, nghiến răng
nghiến lợi: “Em nói lại lần nữa xem, sau này em còn nói như vậy, anh sẽ...”
“Sẽ thế
nào...” Tôi ấm ức đến đỏ mắt. “Ai, em thật đáng thương, sinh con xong đã bị
chồng uy hiếp, con cũng không được gặp...”
“Anh....”
Đường Diệc Diễm đuối lí, bất đắc dĩ ôm tôi. “Được rồi, anh biết rồi... biết
rồi...”
“Sao
anh có thể đối xử với con như vậy!”
“Được,
được... là anh sai... anh sai!”
Ở bệnh
viện tĩnh dưỡng ba tuần, rốt cuộc tôi cũng ôm con gần đầy tháng về nhà. Trong
nhà bởi vì có thêm trẻ con mà náo nhiệt không ít, mọi người đều lộ vẻ vui
sướng, thay phiên đến chơi với con. Tinh Vũ khiến mỗi người đều vui vẻ,
ngoài... Tôi thật sự không rõ tại sao Đường Diệc Diễm lại đem chuyện không may
của tôi trút lên người con, hơn nữa, tôi cũng không có việc gì, anh vẫn không
muốn chăm sóc Tinh Vũ, buộc anh ôm con, anh sẽ có vẻ mặt không tình nguyện. Mẹ
đến thăm cháu vài lần, có thể nhìn ra được, bà ấy rất vui vẻ, nhưng bà ấy và
Diệc Diễm vẫn không nói gì với nhau. Bây giờ tôi mới phát hiện, chồng mình thật
sự không kinh doanh với người nhà, anh cố ý thu hẹp vòng tròn giữa tôi và anh,
ngay cả con cũng không được phép bước vào!
“Diệc
Diễm, vài ngày nữa con đầy tháng, chúng ta mời mẹ đến đây, còn cả người thân
của anh, mẹ em nói hai người ở bên Mỹ có một cuộc thi viết thư pháp, cha vào
vòng chung kết, không thể bay về thăm cháu ngoại!”
Tôi
luôn cố gắng để giảm bớt không khí căng thẳng giữa anh và những người thân
trong gia đình, nhưng dường như không thực sự hiệu quả.
“Nếu
vậy, chúng ta đi thăm ba mẹ, cơ thể em cũng hồi phục rồi, chúng ta coi như đi
hưởng tuần trăng mật!” Đường Diệc Diễm buông tờ báo trong tay, ôm chầm lấy tôi.
“Đem tên tiểu tử kia đưa cho ba mẹ, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật!”
Hóa ra,
anh lại có chủ ý này, tôi lườm anh một cái. “Con còn chưa đầy tháng, sao ba mẹ
có thể trông được?”
“Nó cần
bao nhiêu người chăm sóc, anh đều có thể mời đến cho nó, riêng em không được.
Em mỗi ngày đều ở cùng với nó!” Biểu tình của Đường Diệc Diễm giống như một
người đang ghen, ăn dấm chua với chính con của mình?
“Sớm
biết như thế, sẽ không sinh nó ra!” Vẻ mặt của anh không giống như nói giỡn.
Tôi bất
đắc dĩ lắc đầu, xem ra, muốn Đường Diệc Diễm thay đổi cái nhìn, vẫn cần một ít
thời gian. Tôi bĩu môi: “Như vậy, em phải đi chuẩn bị công thức nấu ăn cho ngày
đó!” Nói xong, tôi đứng lên, đi đến sân sau, con đang ở sân sau cùng mọi người
chơi đùa, dù anh không cho đi!
“Duyệt
Duyệt…” Đường Diệc Diễm đáng thương ở phía sau gọi tôi, tôi giả mắt điếc tai
ngơ. Xú gia hỏa! Nhẹ nhàng phe phẩy chiếc nôi của con, con đang ngủ, bàn tay
nhỏ bé nắm chặt, tôi ngọt ngào vuốt ve thân mình của con. Đây là bảo bối của
tôi, tiểu bảo bối tôi mang thai mười tháng mới sinh ra... Rất đáng yêu, con tôi
sau này nhất định sẽ là người đàn ông đẹp nhất thế giới...
Tinh
Vũ... Khi nào thì con mới có thể goi mẹ đây?
“Bà
xã!” Giọng nói u oán của Đường Diệc Diễm vang lên ở phía sau, bóng anh cao lớn
tựa vào cạnh cửa phòng.
“Anh có
thể đi, đừng nói, thằng bé vừa mới ngủ, chưa được một tiếng đâu!”
Tôi
không xoay người, phe phẩy nôi của con, nhìn mặt con đang say ngủ,
ngây ngốc cười, cho đến khi Đường Diệc Diễm không kiên nhẫn trực tiếp lại gần
ôm lấy thân thể của tôi. “Em trước hết cũng nên để cho chồng em ăn no đã!” Dứt
lời, anh không tha kháng cự ôm tôi ra ngoài, mạnh mẽ đóng cửa phòng lại.
“Anh sẽ
đánh thức con!” Tôi nhíu mi, ở trong lòng Đường Diệc Diễm.
“Bắt
đầu với những điều tốt đẹp, đêm nay không được lại đây nhìn nó không ngừng nữa,
vú Trương sẽ chăm sóc nó!” Đã có vết xe đổ, Đường Diệc Diễm thông minh cảnh cáo
tôi một phen.
Từ đó
về sau, cuộc sống của chúng tôi cơ bản là như thế này.
“Bà
xã...” Trở về phòng, Đường Diệc Diễm động tình ôm tôi, đặt tôi trên giường, giở
trò, tôi thẹn thùng ở trong lòng anh mấp máy. “Đừng... Diệc Diễm!” Vừa mới sinh
xong, thân hình rất xấu!
“Không
được, anh đã nhịn lâu như vậy!”
Đường
Diệc Diễm không để ý giãy dụa của tôi, nhẹ nhàng nâng thân thể của tôi lên, bàn
tay tiến vào trong áo tôi, nụ hôn mềm nhẹ rơi trên ngực của tôi, nơi đó bởi vì
mới sinh sản mà lớn lên không ít, tôi khó nhịn khẽ dịch người. Ngay khi
Đường Diệc Diễm mong muốn tiến vào, bỗng nhiên, tôi di chuyển thân mình. “Hình
như Tinh Vũ khóc!” Nói xong, tôi hoàn toàn không để ý tới dục hỏa đốt trên
người chồng, chạy đi ra ngoài.
“Diệp
Sương phi!” Nửa ngày, sau khi ngây dại, Đường Diệc Diễm mới lấy lại tinh
thần.