“Bành!”
Tôi đẩy thật mạnh cửa phòng, vọt tới trước bàn tìm kiếm, hộ chiếu, hộ chiếu...
Tôi muốn rời đi, rời khỏi nơi này, một nơi đầy tà ác như vậy, tôi không thể
tiếp tục ngây ngốc ở lại thêm một giây phút nào nữa!
Tôi lại
càng không muốn gặp Đường Diệc Diễm. Lúc này anh nhất định đang vội vàng trở
về, cho nên ngay thời điểm Giang Minh vạch trần toàn bộ sự thật, tôi đã quyết
định phải gấp rút rời khỏi đây trước khi Đường Diệc Diễm trở lại. Tôi còn không
quên rút tất cả dây điện thoại trong nhà, cho dù anh có gọi về sai người ngăn
tôi lại cũng không có khả năng. Vậy nên, ngay trước khi anh trở về tôi nhất
định phải rời đi!
Nhưng
mà hộ chiếu ở đâu? Mấy thứ này đều do Đường Diệc Diễm quản lý, bây giờ tôi mới
bất tri bất giác nhận ra, dường như tôi đã đánh mất năng lực tự gánh vác cuộc
sống. Cái gì cũng là Đường Diệc Diễm làm chủ, cái gì cũng do anh sắp sếp, do
anh nắm giữ trong tay, tôi tựa như một con rối!
Mau,
thời gian không đủ nữa rồi! Tôi kéo mạnh một ngăn tủ của bàn làm việc, bối rối
tìm kiếm, nhưng vẫn không có. Rốt cuộc là ở đâu, ngay lúc tôi định bỏ qua một
ngăn kéo, lại lập tức phát hiện...
Báo cáo
xét nghiệm? Tôi cầm túi giấy màu xám kia lên, hàng chữ màu đỏ bắt mắt làm cho
lòng tôi không ngừng co rút. Trực giác nói với tôi rằng, thứ này sẽ không có gì
hay ho, tôi cởi bỏ sợi dây trên mặt túi, rút văn kiện bên trong ra, không cần
phải xem hết, chỉ cần nhìn thấy rõ mấy chữ kia là đủ...
Kết quả
xét nghiệm: Gien của A và B trùng khớp 99%. A và B là cha con ruột...
Ha ha
ha, buồn cười, Đường Diệc Diễm, thì ra anh vẫn luôn nghi ngờ tôi, anh thậm chí
còn không dám hỏi tôi, lại lặng lẽ đi làm xét nghiệm phải không? Như vậy anh đã
yên tâm rồi chứ? Nhưng rõ ràng anh đã biết là con ruột của anh, tại sao còn đối
xử lãnh đạm với thằng bé như vậy? Vậy thì chỉ có thể nói rằng, anh vốn là kẻ
máu lạnh! Nếu đã đa nghi như vậy, anh không nên có quan hệ với bất cứ ai, anh
cũng chỉ có thể một mình đứng trên đỉnh của thế giới, bởi vì căn bản không có
người nào có thể lãnh huyết giống như anh!
Tôi
phẫn nộ xé nát văn kiện trong tay thành từng mảnh nhỏ, cũng từ bỏ việc tìm hộ
chiếu. Nếu xuất ngoại, Đường Diệc Diễm mà tra được thông tin xuất cảnh ghi lại
nhất định sẽ đuổi theo. Đến lúc đó sẽ chỉ liên lụy đến ba mẹ tôi, bây giờ chỉ
cần rời khỏi nơi này là tốt rồi. Về phần anh ta, sau đó sẽ tính tiếp!
Hạ
quyết tâm, tôi lại chạy về phòng, trước tiên là bế con, sau đó lấy túi xách của
mình, vội vàng chạy xuống lầu. Người làm nhìn thấy tôi vội vã như vậy đều rất
giật mình, tôi cũng không giải thích, chỉ nói một câu “tôi đi có việc”, sau đó
đi ra cửa, nhanh chóng chạy đến vẫy một chiếc taxi. “Đến nhà ga Trường Lộ”.
Suốt
dọc đường tôi đều hoang mang rối loạn, lúc xe khởi động tôi mới thở ra một hơi,
quay đầu nhìn căn nhà hoa lệ cách mỗi lúc một xa, trong lòng nổi lên một tia
phiền muộn. Tôi từng nghĩ rằng, cả đời này sẽ không phải ly khai nữa, nhưng mà
thật không ngờ, nhanh như vậy tôi lại giống như trước đây, rời khỏi anh!
Đường
Diệc Diễm, không phải tôi không tuân thủ ước định, là anh, là anh sở tác sở vi
bức tôi rời đi, anh quá độc ác!
Xe dừng
trước cửa nhà ga, tôi ôm con xuống xe, vội vàng chạy tới sân ga. Đường Diệc
Diễm thần thông quảng đại, tôi không nghi ngờ hắn có thể chỉ bằng thời gian tôi
rời đi sẽ tìm được hai mẹ con tôi. Cho nên tôi phải nắm chặt từng phút, không
còn thời gian để tính toán nữa, chỉ cần rời đi trước rồi nói sau. Nhưng chính
lúc này, có lẽ bị cảm xúc của tôi cuốn hút, Tinh Vũ bỗng nhiên khóc náo loạn,
tôi cúi đầu bối rối dỗ con, không cẩn thận lại đụng phải một người qua đường.
“Rất
xin lỗi!” Tôi xấu hổ giải thích, người trước mặt tôi mặc một bộ quần áo bảo hộ
màu vàng rất bắt mắt, mặt trên viết mấy chữ “công nhân bảo vệ”. Anh ta hẳn là
nhân viên vệ sinh đang quét tước quanh đây, bộ đồ rộng thùng thình che đi thân
mình gầy yếu của anh ta. Càng làm cho người ta ngạc nhiên chính là, ống tay áo
bên phải của anh ta hoàn toàn trống trơn, người tàn tật? Tôi lại càng cảm thấy
áy náy, tiến đến gần. “Anh không sao chứ?”
Người
đàn ông này hình như rất sợ hãi, bị đụng phải cũng không dám mở miệng, chỉ biết
khiếp sợ cúi đầu. Bởi vì tôi chạm vào, thân thể tàn tật của anh ta rung rung
một chút, lảo đảo lui về phía sau.
“Không...
Không sao...” Anh ta cúi xuống, cuống quýt lắc đầu.
“Nhưng
mà tiên sinh…” Cánh tay tàn tật của anh ta làm cho tôi vô cùng áy náy, nhưng
anh ta lại sợ người lạ như vậy.
“Tiên
sinh!”
“Không...
Không sao hết!” Anh ta thấy tôi tới gần, hoảng sợ, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên,
hé ra một khuôn mặt tiều tụy gầy yếu, khi ánh mắt vô thần vừa nhìn về phía tôi
vội trợn lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi?
Sợ hãi,
sao lại sợ tôi? Hay là...
Nhìn
khuôn mặt khủng hoảng kia, tôi bỗng nhiên dâng lên cảm giác như đã từng quen
biết, người này... người này hình như tôi có quen!
“Cô...
Tôi... Tôi sai lầm rồi, tiểu thư tôi đã biết sai rồi, buông tha cho tôi đi, tôi
sai lầm rồi!” Anh ta bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, toàn thân run rẩy kịch
liệt, đôi mắt đỏ lên. Tôi bị kinh hách không nhỏ, càng không biết anh ta đang
nói cái gì, Tinh Vũ ở trong lòng lại tiếp tục khóc nháo, trong một khoảng thời
gian ngắn, đúng là tranh cãi ầm ĩ không yên.
“Tôi
sai lầm rồi, tiểu thư, buông tha cho tôi đi, tôi không dám nữa rồi!” Anh ta
thấy tôi thất thần lại càng hoảng. “Thùng thùng...” Vài tiếng va đập nặng nề
trên mặt đất, đầu rơi máu chảy cũng không chịu dừng lại.
“Tha
cho tôi đi, tha cho tôi đi, tôi không dám nữa, thật sự!”
“Anh...
Anh...” Tôi sợ tới mức không biết nói gì, khuôn mặt hoảng sợ của anh ta không
ngừng chớp lên trước mắt tôi, trong đầu mạnh cả kinh, là... là anh ta, đúng là
anh ta... Vì cái gì lại không nhận ra, là vì khí chất mạnh mẽ nguyên bản đã
hoàn toàn biến mất, không còn vẻ hung ác như ngày trước, chỉ có yếu đuối và
kinh hách.
Là
người đàn ông ngày đó đã tát tôi ở quảng trường, mà bộ dáng hiện tại, còn cả
cánh tay… hiện tại vừa nhìn thấy tôi đã sợ hãi... Sẽ có ai? Ngoại trừ hắn,
ngoại trừ ác ma kia, còn ai vào đây?
Vốn dĩ
tôi đã quên sạch, thậm chí còn tưởng rằng hắn cũng hết giận, nhưng... Có phải
rất buồn cười hay không, có phải sau khi đã phát hiện bản tính của một người,
sẽ không ngừng biết được những chuyện tàn nhẫn mà người đó làm. Như vậy mà cũng
cho tôi gặp được, ông trời lại đang muốn ám chỉ cái gì đây? Người đùa bỡn còn
chưa đủ sao?
Mà
tôi...
“Thực
xin lỗi, thực xin lỗi...” Nhưng xin lỗi có thể bù lại một cánh tay đã mất sao?
Tôi không ngừng nói xin lỗi, muốn nâng anh ta dậy, nhưng anh ta lại sợ hãi rụt
thân mình về. Tôi bất đắc dĩ, đành bỏ qua, lấy một số tiền lớn trong túi đặt
tại bên người anh ta, dỗ dành Tinh Vũ, lặng lẽ ôm con rời đi.
Không
thể tiếp tục đối mặt với hắn, không thể! Sự khiển trách của lương tâm đã ép tôi
đến không thở nổi, không đành lòng nhìn lại ống tay áo rỗng bị gió thổi bay
kia.
Tôi ôm
Tinh Vũ ngồi trên xe đi đến thành phố N, chính là tiện tay mua vé mà thôi.
Thành phố N tôi cũng không biết nhiều lắm, lúc này chỉ muốn rời đi, rời khỏi
thành phố tội ác này, rời khỏi người đàn ông ngoan độc kia!
Vừa
nghĩ đến Đường Diệc Diễm, tôi lập tức cảm giác được một trận rét lạnh đến thấu
xương. Sao hắn có thể tàn nhẫn tuyệt tình như vậy, chẳng lẽ hắn một chút cũng
không nghĩ tới việc sẽ có một ngày tôi biết tất cả? Chẳng lẽ hắn một chút cũng
không nghĩ đến cảm giác của tôi khi biết hết chân tướng?
Ông
trời lại “nhân từ” đến mức để tôi giữa đường biết được hắn rốt cuộc phạm phải
“chuyện tốt” nào! Hiện tại, trừ bỏ trốn tránh, tôi còn có thể làm được gì!
Tôi
ngồi vào chỗ của mình, một đường xóc nảy, Tinh Vũ đã nặng nề ngủ trong lòng.
Giúp con điều chỉnh một tư thế thoải mái, tôi mở ví tiền ra, bên trong chỉ còn
lại mấy tờ chi phiếu. Tiền trong ví phần lớn đều là Đường Diệc Diễm đưa cho
tôi, chỉ cần dùng đến chúng, hắn có thể tra ra được tôi ở đâu. Ngoại trừ số chi
phiếu kia cũng chỉ còn lại mấy ngàn, biết đi đâu đây? Trước tiên tìm một chỗ ở
không thành vấn đề, nhưng nếu muốn chăm sóc tốt một đứa nhỏ, thật sự có chút
khó khăn. Vừa ra ngoài, khó khăn lập tức xảy đến trước mặt, tôi thở dài, cho dù
như vậy, tôi cũng không thể bỏ cuộc. Phải rời đi, đúng vậy, cho dù con đường
phía trước có bao nhiêu gian nan!
Xe rốt
cuộc cũng chuyển bánh, tôi nhìn phong cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ một lần nữa.
Rời đi, đây không phải lần đầu tiên tôi rời khỏi nơi này, nhưng tôi hy vọng
vĩnh viễn sẽ không trở lại nữa, vĩnh viễn!
oOo
Kéo
thân thể mệt mỏi trở lại phòng trọ. Còn chưa vào trong đã cảm giác được một hơi
thở không tầm thường, sự bất an bao phủ trong lòng, sẽ không là… Tôi cả kinh,
cho dù thân thể đang mỏi mệt, tôi vẫn chạy thật nhanh vào nhà. “Tinh Vũ!”
“Về rồi
sao?” Chủ nhà đang ru Tinh Vũ ngủ, thấy tôi thất kinh chạy vào, hoang mang nhìn
tôi.
Là ảo
giác của tôi sao? Không có gì khác thường, tôi mới yên tâm thở hắt ra, xấu hổ
cười cười với chủ nhà, tiếp nhận cục cưng vừa ngủ, đau lòng nhìn con.
“Cám ơn
chị, chị Trương!” Đã tới thành phố này một tháng, cũng chẳng quen biết ai,
trong quá trình tìm phòng trọ, tôi quen với vị chủ nhà hảo tâm này. Người phụ
nữ ấy là chị Trương, chồng mất sớm, con đang học đại học ở một thành phố khác,
thấy chúng tôi cô nhi quả phụ đáng thương, chẳng những cho mẹ con tôi thuê
phòng với giá rẻ, còn giúp chăm sóc Tinh Vũ khi tôi đi làm.
“Đừng
khách sáo, Tinh Vũ vẫn cùng chị, không phải sao? Nhưng mà thật ra, em không cần
phải vất vả như vậy!” Chị Trương nhẹ nhàng lắc đầu, thương hại nhìn tôi, ánh
mắt của chị ấy làm tôi có chút bối rối. Cũng may chị ấy chưa từng hỏi tôi tại
sao lại một mình mang theo con đến nơi này, bởi vì tôi không muốn lừa gạt chị
ấy. Có lẽ đều là phụ nữ, đều có một vài nỗi khổ riêng, chị Trương cũng không
nhẫn tâm ép hỏi tôi. Chị vẫn tin tưởng để hai mẹ con tôi ở lại đây, cẩn thận
chăm sóc chúng tôi!
“Chị
Trương, em thật sự rất biết ơn chị!”
“Em gái
ngốc, đừng có nói mấy câu như vậy. Sau này, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta chính
là người một nhà, mau đi rửa tay ăn cơm!”
Tôi cảm
kích gật đầu, ôm con đi theo chị Trương vào nhà.
Lâu như
vậy , Đường Diệc Diễm cũng không hề xuất hiện trước mặt chúng tôi, thần kinh
căng thẳng cũng dần dịu đi không ít. Nhưng tôi sẽ không quên, ác ma kia thần
thông quảng đại đến thế nào, cho nên không thể ở một chỗ lâu được. Nhưng nhìn
chị Trương, tôi lại không nhẫn tâm nói với chị rằng tôi muốn rời đi. Đúng, phải
rời đi, nếu ở lâu Đường Diệc Diễm nhất định sẽ tìm thấy, không biết đến lúc đó
hắn sẽ làm gì!
“Ăn
nhiều một chút, nhìn em gầy như vậy kìa!” Chị Trương càng không ngừng gắp thức
ăn cho tôi, nhưng tôi vẫn không có nổi một chút cảm giác thèm ăn. Mỗi ngày, tôi
cũng không ngừng làm việc, khiến cho bản thân mỏi mệt, chỉ có như vậy, buổi
tối, tôi mới có thể ngủ, mới không phải chịu sự dày vò của lương tâm.
Từ ngày
đó về sau, liên tục suốt mấy hôm, tôi cả ngày lẫn đêm đều không ngủ được, hễ mở
mắt ra là lại nhìn thấy khuôn mặt u oán của cô giáo và Qua Nhan. Tôi nhắm mắt
lại, trong đầu vẫn không ngừng vang lên tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc thê
lương của hai người đó!
Sau đó,
tôi mới phát hiện ra rằng, chỉ có làm cho mình mệt mỏi thì tôi mới không tiếp
tục suy nghĩ miên man, mới có thể giải thoát, thân thể qua mỗi ngày cũng dần
suy sụp. Tôi không sợ, chết đối với tôi mà nói chính là sự giải thoát, nhưng
tôi lại sợ Tinh Vũ không có ai chăm sóc, cục cưng... vẫn biến thành một sự ràng
buộc, dứt bỏ không được!
“Chị
Trương...” Tôi muốn nói nhưng lại thôi, nhìn khuôn mặt thân thiết của chị, tôi
vẫn không thể nói thành lời. Quên đi, rời đi vào lúc này, thứ nhất, sợ là cục
cưng đi đường xóc nảy nhiều quá sẽ không tốt cho cơ thể, hai là biết đi nơi nào
tìm được người hiền hoà lương thiện như chị Trương đây? Có lẽ, Đường Diệc Diễm
tìm không thấy nơi này, thậm chí, hắn bỗng nhiên nghĩ thông suốt rồi, không đến
tìm chúng tôi nữa? Hy vọng này tuy là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn không khỏi mong
chờ một sự may mắn trong tâm tưởng!
“Nào,
ăn nhiều một chút, đây...” Chị Trương lại tiếp tục gắp thức ăn cho tôi, khuôn
mặt tươi cười trong suốt!
Trong
nôi, con cũng đã an ổn ngủ say, tôi thở dài, vẫn là... Vẫn là tạm thời ở đây
vậy! Có lẽ không cần lo lắng, có lẽ mọi việc sẽ không nghiêm trọng như tôi
nghĩ!
Tôi
quay đầu, ngơ ngác nhìn con. Tinh Vũ, mẹ thực sự mong chờ con mau khôn lớn, mẹ
rất sợ, sợ sẽ mất đi con, sợ nhìn thấy người đó, nhìn thấy cha con!
Những
tháng ngày bình thản cùng với cảm giác lo lắng không yên chậm rãi qua đi. Đã
một tháng, sự phòng bị của tôi gần như đã thả lỏng, có lẽ Đường Diệc Diễm ở
thành phố kia vốn dĩ không có gì là không làm được. Nhưng ở đây, thế lực của
hắn căn bản là không thể chạm đến, cũng có thể, hiện tại Giang Minh đang làm
cho hắn ứng phó không nổi, còn cả vị hôn thê trước đây của hắn nữa, người bị
hắn lợi dụng sau đó liền một cước dứt bỏ. Cho nên, chúng tôi có phải sẽ có
những ngày an bình hay không?
Cuộc
sống bây giờ không phải rất giàu có, mỗi ngày cơ bản chính là ở trong nhà, rồi
đến công ty làm việc, Nhưng cho dù không bằng cuộc sống cơm no áo ấm trước kia,
những ngày tháng vui vẻ như lúc này, hết giờ làm lại trở về nhà, đùa nghịch
cùng con, trò chuyện với chị Trương, dọn dẹp nhà cửa cũng dần trôi qua. Trừ
những cơn ác mộng vào nửa đêm, tất cả đúng ra mà nói vẫn rất tốt. Cho nên, có
đôi khi tôi thật sự sợ thời khắc màn đêm buông xuống, thường thường vẫn là mở
to mắt đến tận lúc bình minh, thật sự là không thể quên được, không thể!