Xe chậm
rãi chạy, không khí bên trong trầm mặc làm cho người ta không thở nổi. Tôi ôm
Tinh Vũ, tay nhẹ nhàng vỗ về, chắc là do mệt mỏi nên con ngủ rất say, tiếng thở
nhẹ đều đều vang lên. Tôi cúi đầu, vuốt những sợi tóc mềm mại của con. Thật ra,
Lí Thịnh Mân nói sai rồi, Đường Tinh Vũ rất giống Đường Diệc Diễm, giống như
được đúc cùng một khuôn. Buồn cười là, hắn vẫn luôn nghi ngờ, còn giấu tôi đi
làm xét nghiệm, cũng không dám hỏi tôi!
“Em rất
vui vẻ đấy nhỉ!” Giọng Đường Diệc Diễm không có chút độ ấm, mang theo trào
phúng, tôi biết hắn lại muốn nói cái gì, nhưng tôi không muốn nói chuyện, lại
càng không thích biện giải, càng lau càng đen, không phải sao? Tôi nghĩ
sau này chỉ cần không gặp Lí Thịnh Mân nữa chính là biện pháp tốt nhất. Ít
nhất, so với những lời giải thích giấu đầu hở đuôi còn tốt hơn nhiều!
“Em
thật đúng là rất trấn tĩnh!” Một lúc lâu sau, thấy tôi vẫn không chịu mở miệng,
Đường Diệc Diễm nói tiếp, hơi thở bắt đầu không ổn, giọng nói lộ ra sự tức
giận, chú Lý lo lắng liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu.
Ý bảo
tôi đừng chọc giận Đường Diệc Diễm sao? Tôi hiểu được ánh nhìn của chú Lý lộ ra
sự khuyên giải, nhưng hắn vốn như vậy, không phải tôi nói là xong! Hắn đã sớm
phán tội cho tôi, giải thích thế nào cũng uổng công.
“Tôi
muốn đi mua một ít đồ chơi cho Tinh Vũ, thật sự không biết đó là cửa hàng
của bạn!” Vì không muốn đánh thức con, tôi vẫn quyết định giải thích một chút.
“Bạn?”
Đường Diệc Diễm buồn cười nhìn tôi, giống như tôi vừa đưa ra một câu trả lời
bất khả tư nghị đến cỡ nào. “Ôm con đi hẹn hò với tình nhân, em lại còn gọi hắn
ta là bạn?”
Xem đi,
hắn căn bản sẽ không nghe, tính cách của Đường Diệc Diễm vốn dĩ rất cực đoan,
sau khi phát sinh đủ loại bất hoà, sự ngăn cách giữa chúng tôi lại càng tăng
lên. Tính cách này của hắn càng được thể biểu lộ thêm vô cùng nhuần nhuyễn!
Cố chấp
làm cho người ta không thể nói lý!
Hắn có
thể đem cảnh vừa rồi nhìn thấy suy ra vô số điều đáng xấu hổ, cũng không muốn
tin tưởng chúng tôi chỉ là đơn thuần gặp lại!
Tôi im
lặng, không muốn giải thích gì thêm với hắn, sẽ chỉ phí công!
“Không
còn lời nào để nói chứ gì?” Đường Diệc Diễm túm chặt tay tôi, con đang ngủ
trong lòng bất an mấp máy một chút.
“Anh
cẩn thận một chút, thằng bé thật sự là con của anh!” Tôi mang theo giọng châm
chọc, liếc hắn một cái. Đường Diệc Diễm đương nhiên hiểu được tôi muốn nói gì,
mất tự nhiên mím môi, về điều này, tôi đã không sai lầm, là hắn không tin tưởng
tôi, cho nên hắn không tìm được lý do để phản bác.
“Anh có
thể khiến cho hắn vĩnh viễn không thể xuất hiện ở thành phố này!”
Lại
nữa, hắn lại bắt đầu, ngoài yêu ra, cũng chỉ còn lại hận sao?
“Được
lắm, chỉ cần là người tôi quen biết, gặp gỡ tôi, nói chuyện với tôi, anh đều có
thể đẩy tất cả bọn họ xuống địa ngục!” Giống như Qua Nhan và cô giáo!
“Diệp
Sương
Phi!”
Tôi
phẫn hận trừng mắt nhìn lại hắn, ác ma, ác ma! Một lát sau tới Đường trạch, tôi
đi thẳng xuống xe, ôm Tinh Vũ lên lầu, vừa định đóng cửa phòng, lại bị
Đường Diệc Diễm đang theo sát phía sau ngăn lại.
“Thế
nào, còn muốn nhốt anh ở bên ngoài sao? Phải làm cho rõ ràng, nơi này cái gì
cũng là của anh, ngay cả em cũng vậy!”
Tôi
chán ghét khuôn mặt tức giận của hắn, xoay người, đặt con nằm trên giường, nhẹ
nhàng ngồi một bên, làm như không thấy Đường Diệc Diễm đang đứng ngay cửa.
Đường
Diệc Diễm tức giận đến đứng thẳng thân mình, sự lạnh lùng của tôi khiến cho hắn
cáu giận, hắn tựa như đang độc diễn một vở kịch, bất luận thế nào cũng không có
người cùng hắn phối hợp diễn, mà tôi, càng là lãnh đạm, hắn lại càng bất an.
“Diệp
Sương Phi!” Hắn bỗng nhiên vọt tới trước mặt tôi, tay nắm chặt đầu vai của tôi.
“Em rốt cuộc muốn thế nào? Muốn tra tấn anh như thế nào hả?” Cảm xúc bị dồn nén
dần hóa thành màu đỏ tươi trong mắt hắn, hắn túm chặt tôi, bức tôi phải nhìn
hắn. “Em muốn thế nào, phải như thế nào em mới có thể quên? Bây giờ rốt cuộc đã
không còn ai ngăn cản chúng ta, em lại muốn lùi bước ư?”
“Đúng
là không có ai! Anh một lưới bắt hết tất cả mọi người, ai còn có thể đứng ở bên
cạnh anh, ai dám!” Nếu nói rằng hạnh phúc phải dùng việc hủy diệt hết thảy để
đổi lấy, ai có thể làm trái lương tâm cùng hắn hưởng thụ phần hạnh phúc “máu
chảy đầm đìa” này!
“Diệp
Sương Phi, em không nên chọc giận anh, đừng khiến anh làm ra những chuyện tàn
nhẫn!” Lúc này, tay Đường Diệc Diễm dọc theo đầu vai của tôi trượt đến cổ, biểu
tình trên mặt là hận không thể bóp chết tôi. Nếu tay hắn thu lại, cũng không
phải không có khả năng này.
“Tàn
nhẫn? Anh cảm thấy hiện tại anh còn chưa đủ tư cách sao?” Lãnh huyết, vô tình
đến như vậy, không cần phải ngụy trang thâm tình nữa! Thương tổn mọi người bên
cạnh tôi.
“Tàn
nhẫn là em!” Đường Diệc Diễm nghiến răng nghiến lợi rống giận, rốt cuộc đã đánh
thức Tinh Vũ đang ngủ trên giường.
Tôi
hoảng hốt, muốn tiến đến ôm con, nhưng thân mình lại bị Đường Diệc Diễm gắt gao
ôm chặt. “Anh làm cái gì thế, con đang khóc!”
“Con,
trong mắt em chỉ có tên tiểu tử kia!”
“Thằng
bé là con của anh!” Lưu trữ một nửa dòng máu của hắn, trước kia hắn vẫn luôn
tìm mọi cách yêu thương, mà bây giờ sao có thể lãnh đạm như vậy.
“Đúng
là con của anh, nhưng mà anh không thích, không thích tất cả sự chú ý của em
đều đặt trên người nó!” Đường Diệc Diễm nhíu mi: “Còn nhớ em đã từng hỏi anh
rằng, em và con, ai quan trọng nhất không?”
Tôi
ngẩn ra, hắn muốn làm gì? Trong lòng bỗng dâng lên một trận bất an.
“Anh
nói là em... Nhưng em, em nói chọn anh, là thật sao? Con và anh, em đã chọn
anh!”
“Tôi
muốn ôm con!” Tôi không muốn cùng hắn nói bậy bạ, bởi vì tôi sợ, sợ hãi ánh mắt
như vậy.
“Trả
lời anh, con và anh, em thật sự chọn anh sao?”
“Bỏ
ra... Đường Diệc Diễm!” Hắn dọa đến tôi, bộ dạng lúc này của hắn dọa đến tôi,
hắn hung hăng nhìn tôi, buộc tôi phải trả lời.
“Đường
Diệc Diễm…” Ngay lúc tôi đang ngẩn người, tay của hắn trong nháy mắt bỗng nhiên
buông ra, hắn xoay người, nhấc Tinh Vũ đang nằm trên giường lên, tôi kinh hoàng
hét lên, không! “Anh muốn làm gì?”
Cơ thể
nhỏ bé của Tinh Vũ bị Đường Diệc Diễm đưa lên cao, con khóc nháo, càng không
ngừng giãy dụa thân mình.
“Tinh
vũ... Anh đang làm cái gì vậy? Anh muốn làm gì?” Tôi sợ tới mức kêu to, muốn
tiến lên ôm con, nhưng Đường Diệc Diễm lại một lần nâng con lên cao hơn, đứa
nhỏ đáng thương bị nắm ở giữa không trung, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Không,
con tôi, con của tôi!
“Ai
quan trọng nhất, nói mau!” Trong mắt Đường Diệc Diễm tất cả đều là sự điên
cuồng, tiếp tục đưa Tinh Vũ lên cao.
“Không....
Đừng, Diệc Diễm, thằng bé là con của anh mà, không...” Tôi sợ tới mức hai chân
mềm nhũn ra, ngồi phịch xuống đất, lê đến bên chân Đường Diệc Diễm.“Xin anh,
Diệc Diễm, cầu xin anh... Anh quan trọng nhất, trong lòng em, anh quan trọng
nhất!” Tôi túm ống quần của hắn, cảm giác khuất nhục, nước mắt lưng tròng, ánh
mắt gắt gao nhìn chằm chằm con đang khóc nháo, tim như bị đao cắt.
“Diệc
Diễm, Diệc Diễm!”
Rốt
cuộc... Sự cầu xin của tôi đã làm cho Đường Diệc Diễm buông con xuống, tôi bối
rối đứng lên, đoạt lấy con, gắt gao ôm vào trong ngực, khóc rống: “Tinh Vũ,
Tinh Vũ...”
Con còn
chưa bình tĩnh lại sau nỗi kinh hãi vừa rồi, không ngừng khóc nháo.
“Tinh
Vũ... Tinh Vũ...” Màn kinh tâm động phách vừa rồi khiến giọng tôi lạc đi, ôm
chặt con, nước mắt không ngừng trào ra, con tôi, con của tôi, Đường Diệc Diễm,
tại sao anh có thể khủng bố đến như vậy!
“Vú
Trương!”
“Thiếu
gia, thiếu phu nhân!” Bảo mẫu vội vàng tiến vào.
“Mang
tiểu thiếu gia đi!”
“Không!”
Vú Trương khó xử nhìn tôi, tôi gắt gao ôm chặt con, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh
cáo của Đường Diệc Diễm, trái tim khẽ run lên, không tình nguyện đưa con cho vú
Trương. Vốn dĩ con đã có chút an tĩnh, đột nhiên đổi một vòng ôm ấp khác, lại
bắt đầu khóc kêu, oa oa khóc to đến tê tâm liệt phế.
“Tinh
Vũ…” Lòng tôi đau đớn, muốn ôm lại con, nhưng thân mình bị Đường Diệc Diễm ôm
lấy, cánh cửa khép lại, vú Trương và con đã bị chắn bên ngoài. Nhưng tiếng khóc
của con vẫn vang rất rõ ràng bên tai, càng ngày càng xa.
Lòng
tôi nghẹn ngào, không thể thở nổi, dựa vào người Đường Diệc Diễm khóc rống. Tại
sao, tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy?
Thằng
bé cũng là con của anh, chẳng lẽ anh không đau lòng sao?
Đường
Diệc Diễm ôm thân thể của tôi, thăm dò tuần tra hôn tới lui trên người tôi,
những tiếng thở dồn dập bởi vì thân mình tôi run run mà tăng lên. Tôi giãy dụa,
không... Tôi không muốn nhìn thấy hắn!
“Duyệt
Duyệt... Em cũng nhìn anh đi, nhìn anh này!” Môi hắn thô bạo chà đạp hai cánh
môi của tôi, thở dài bên khoé miệng tôi, tay cầm chặt hai bàn tay đang chống
đẩy của tôi.
“Không...
Không cần!” Tôi trốn tránh, đầu vừa định né qua đã bị hắn nhanh chóng kéo lại,
tiếng nức nở bị cắn nuốt bởi đôi môi của hắn. Hắn ôm lấy tôi, không cho phép
kháng cự, ngăn chận thân thể của tôi, vội vàng đòi lấy, tôi chết lặng nằm yên,
cho đến khi phân thân của hắn tiến vào cơ thể tôi, va chạm không chút nào
thương tiếc. “Duyệt Duyệt... Duyệt Duyệt...”
Tôi từ
từ nhắm hai mắt lại, ngón tay của Đường Diệc Diễm đâm sâu vào da thịt tôi, gắt
gao bắt lấy, mãnh liệt va chạm.
Linh
hồn dường như đã bị hút ra, chỉ còn lại cơ thể bị tàn phá không chịu nổi!
“Duyệt
Duyệt... Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa... Một lần nữa được không! Đừng tiếp
tục như vậy, anh sắp điên rồi, điên mất rồi!” Đường Diệc Diễm đột nhiên dừng
lại, co rúm, đau lòng nhìn tôi, tới gần bên môi tôi, khẽ hôn. “Một lần nữa bắt
đầu...!”
Quên
tất cả sao? Nhưng tôi có thể quên nổi ư? Chỉ cần chúng ta ở cùng một chỗ, tôi
vĩnh viễn đều nhớ tới sự tàn nhẫn của anh, sự lãnh huyết của anh!
“Trừ
khi chết đi, bằng không chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể sống trong địa ngục!”
Bi
thương vĩnh viễn sẽ không dừng lại!
“Tại
sao lại nói như vậy, tại sao?” Nhu tình vừa rồi trong mắt Đường Diệc Diễm biến
mất trong nháy mắt, thay thế bằng sự bạo ngược đang tràn ngập. “Quên mất mấy
thứ chết tiệt kia, chúng ta có thể vui vẻ sống cùng con của chúng ta, tại sao
lại không cần, tại sao lại cố chấp như vậy?”
“Người
cố chấp là anh!” Rốt cuộc, tôi hướng về phía hắn rống to: “Anh mới cố chấp, anh
lừa mình dối người, chúng ta đã sớm không thể quay lại, ngay khi anh bóp nát
tất cả mọi hy vọng, chúng ta đã sớm không thể!”
Thân
mình Đường Diệc Diễm chấn động. Đúng, tôi đã nói đúng, hắn vẫn luôn hiểu được,
nhưng hắn không cam lòng, thật sự không cam lòng!
“Là anh
tự tay chặt đứt tất cả, cho nên... Đừng nói đến hạnh phúc gì gì nữa, nếu anh
thật sự có một chút áy náy, hãy để mẹ con tôi đi!”
“Không
thể được!” Đường Diệc Diễm đang ngẩn ngơ chợt biến đổi nét mặt. “Em là của tôi,
vĩnh viễn đều là của tôi, cho dù lòng em đã chết, thân thể em cũng phải vĩnh
viễn ở lại bên người tôi!”
“Em
là vợ tôi, tôi hưởng dụng thân thể của em vốn dĩ là chuyện hiển nhiên. Em vĩnh
viễn trốn không thoát!” Đường Diệc Diễm lại bắt đầu phát tiết trên người tôi.
Đúng vậy, chỉ cần thân thể là tốt rồi, ngay từ đầu, hắn không phải cũng như thế
này sao? Mặc kệ suy nghĩ của tôi, mặc kệ cảm xúc của tôi, chỉ cần thân thể là
đủ. Hiện tại, tất cả đã trở về như lúc trước, trở về vạch xuất phát... Vạn ác
mới bắt đầu mà thôi!