Cấm Tình

Chương 27: Diệp sương phi




Tên tôi là Diệp Sương Phi, vừa mới lên cấp 3, cha tôi là một giáo viên bình thường, từ nhỏ, cha đã giáo dục tôi, con người phải biết chừng mực, thỏa mãn với những gì bản thân đang có.
Tôi tin tưởng, thế giới này chỉ có hai loại người, một loại sinh ra đã bình thường. Họ sẽ theo quy luật tự nhiên của cuộc sống, học hành, kết hôn, sinh con, già đi. Một loại khác sinh ra đã ý thức được mình không giống những người bình thường, cuộc sống của bọn họ bởi vì giàu sang nên muôn màu muôn vẻ, vì thế chẳng cần phải tính toán cho cuộc sống hằng ngày giống loại người đầu tiên.
Hai loại này, mỗi khi suy nghĩ đến, có lẽ con người thường hướng tới loại thứ hai, nhưng tôi muốn nói cho mọi người, tôi sẽ lựa chọn loại thứ nhất, không phải tôi thanh cao, mà tôi hiểu được mình rất bình thường, tôi không có mơ ước hão huyền chim sẻ biến phượng hoàng, việc tôi muốn làm chỉ là học tập thật tốt, thi vào đại học, tìm được công việc ổn định, đi theo quỹ đạo của cuộc sống.
Nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, cuộc sống luôn theo khuôn phép của tôi cũng bị chệch đường ray, tôi bị cưỡng chế kéo vào một thế giới xa lạ, mờ mịt, sợ hãi, toàn bộ đều vì một người con trai, nói đúng hơn là một người con trai… bất phàm!
Tôi biết trường học này là trường trung học trọng điểm của thành phố, gần như mất đến ba tháng chôn chân trong sách giáo khoa, rốt cuộc, tôi cũng được như ý nguyện vào trường trung học lý tưởng này. Ngày đầu tiên đến trường, mẹ nói với tôi, vì lần đầu sống xa nhà, nên cố ý muốn đưa tôi đi, ba lại nói, tôi đã trưởng thành, độc lập chính là thể hiện tôi bắt đầu cuộc sống mới.
Cuộc sống mới?
Tôi rất ngạc nhiên.
Cho đến khi khai giảng, sau khi sinh hoạt trong một hoàn cảnh mới, tôi mới hiểu được, cái gọi là cuộc sống mới, nhưng hóa ra chỉ là cuộc sống mà bên cạnh không có cha mẹ làm bạn, tôi phải tự mình giặt quần áo, cùng một đám nữ sinh sống dưới một mái nhà, cùng nhau ăn cơm, đi học, trở về ký túc xá. Cuộc sống ngoài học tập ra thì không có “bất ngờ” gì xuất hiện.
Như vậy cũng tốt, dù sao, tôi không thích thay đổi, cuộc sống của tôi đã sớm được sắp đặt tốt rồi, tôi tha thiết ước mơ sóng êm gió lặng kéo dài, tôi cũng không cảm thấy nhàm chán!
“Tiểu Phi, cậu lại đây xem này!” Đồng Hân ghé vào cửa sổ phòng học, hướng về phía tôi ngoắc tay, tôi buông sách giáo khoa xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh cậu ấy, tò mò nhìn xuống.
Dưới lầu, một đám nữ sinh xinh đẹp ăn mặc sexy vui đùa ầm ĩ trong sân thể dục, nhìn họ mặc quần áo bình thường, trên mặt lại trang điểm khá đậm, thật sự khó có thể tưởng tượng họ là học sinh trung học!
“Bọn họ khẳng định là muốn cùng các “tinh uyển” ở trường đại học bên cạnh hẹn hò.” Đồng Hân một bộ dáng chắc chắn, liếc mắt nhìn tôi một cái. “Tớ còn nghe những chị khóa trên nói, đám “tinh uyển” này thường là những công tử nhà giàu hư hỏng, họ dùng tiền để mua vui làm cho rất nhiều cô gái mang thai, vô cùng xấu xa!”
Đây là một thành phố kỳ lạ, trường trung học tốt nhất và học phí đắt nhất lại cùng ở một chỗ. Trong khi chúng tôi phải học hành chăm chỉ mới vào được đây, còn lại là đám “tinh uyển” phần lớn là con cái nhà giàu kia, bọn họ chính là loại người thứ hai, được ngậm chìa khóa vàng ra đời, đối với họ, cuộc sống chỉ cần chơi bời, ra sức tiêu xài tiền mà chúng tôi cả đời có lẽ cũng không kiếm đủ, nhưng bọn họ lại có được sự giàu có một cách dễ dàng!
Mà nơi có “hoàng tử, công chúa”, nhất định sẽ có những người ôm tâm lý chim sẻ biến phượng hoàng, “cô bé lọ lem”, bất luận là nam hay nữ, mỗi người đều ảo tưởng có một ngày, bỗng nhiên được đám “thiên chi kiêu tử, kiều nữ” cách vách kia coi trọng.
Nhưng dù sao, danh sách cô bé lọ lem là có hạn, hiện thực không giống như trong cổ tích, nhưng để an ủi mình rằng nó có tồn tại, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, tre già măng mọc, trong lòng mỗi người đều cho rằng mình không giống người thường, cho nên, hoàng tử, công chúa… có lẽ thật sự sẽ phát hiện ra mình trong cả biển người rộng lớn.
Chờ đợi rồi lại thất vọng, thực tế là một bài học tàn nhẫn đối với họ!
Tôi lắc đầu, ngồi vào vị trí phía trước cửa sổ. “Đồng Hân, cậu hâm mộ lắm à?”
Đồng Hân quay đầu, buồn cười nhún vai. “Hâm mộ, tớ làm sao phải hâm mộ, chỉ là tò mò, tò mò trong đầu bọn họ đang suy nghĩ cái gì?”
“Cũng giống như bọn họ không biết chúng ta đang suy nghĩ gì trong đầu!” Tôi nhẹ nhàng bâng quơ, thản nhiên liếc Đồng Hân một cái.
“Cũng đúng, chúng ta cảm thấy bọn họ kì quái, không hoài nghi, bọn họ cũng xem chúng ta giống như yêu quái!” Đồng Hân ngồi xuống bên cạnh tôi, vẻ mặt nghiêm túc, giống như đang thảo luận một vấn đề quan trọng.
Tôi cười nhẹ: “Ừ, chúng ta bình thường như vậy, vừa không yêu đương làm náo động mọi người, cũng không phải con mọt sách!” Bình thường giống như mọi người, cũng là điều tôi hướng tới.
Cuộc sống học tập bình thường!
“Tiểu Phi, có đôi khi, tớ thật sự cảm thấy cậu rất kỳ quái, cảm giác nói không nên lời, dù sao ở chung cũng rất thoải mái!” Suy nghĩ một lúc Đồng Hân bỗng nhiên chuyển đề tài, nghiền ngẫm nhìn tôi, chu miệng.
“Thế nào, chúng ta mới ở cùng một tuần đã hiểu rồi sao?”
“Đương nhiên, tớ cảm thấy những ngày tháng trung học có cậu làm bạn, tớ thực may mắn!”
“Có phải cậu đã quá khoa trương rồi không?” Tôi có “mị lực” lớn như vậy sao?
“Thật mà!”

Ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi vào phòng học, những trang sách giáo khoa trên bàn nhẹ nhàng bị lật tung, tiếng “xoát xoát xoát” vang lên, tôi nhìn Đồng Hân cười. Một ngày dễ chịu, tôi ở đây, ngay tại thời khắc yên tĩnh này, vô cùng yên bình!
Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng, sự yên ổn này vĩnh viễn chỉ dừng lại ở một năm đầu đó!
Cùng Đồng Hân vừa cười vừa đi từ cửa lớp ra, liếc mắt một cái đã thấy được một chiếc xe đắt tiền đậu ngay trước cổng, một cô gái cao gầy từ trên xe bước xuống, tay vịn vào cửa xe, đưa lưng về phía chúng tôi, cúi xuống nói điều gì đó với người trong xe.
“Cô ấy là hoa khôi ban ba, nghe nói hẹn hò cùng với một công tử nhà giàu năm ba, mỗi ngày đều lái xe đến rước đón!” Đồng Hân nói khẽ bên tai tôi, giống như một cái loa nhỏ.
“Cậu rất thích nghe ngóng mấy tin tức này?” Cậu ấy luôn có thể nói ra tin tức chính xác mà cậu ấy biết ngay lúc chúng tôi còn đang tò mò.
“Không phải tớ muốn biết, mà căn bản là những điều này không phải bí mật, chỉ có cậu không thích nghe thôi!” Đồng Hân uể oải nhìn tôi. “Trong giờ giải lao trên lớp, tin tức bát quái thường xuyên được truyền tai nhau. Chỉ cần đứng, tự nhiên có người nói cho cậu nghe.” Điều đó cho thấy, mỗi khi thời gian ngắn ngủi của giờ nghỉ đến, một nhóm nữ sinh sẽ tụ tập cùng nhau, tôi không tham dự, không thể ngờ rằng, đề tài này lại được bàn luận thường xuyên, chúng tôi là khoa văn, nơi có nhiều con gái, tự nhiên sẽ có nhiều thị phi!
Nhìn cô gái kia làm động tác tạm biệt, chiếc xe tăng tốc rời đi, cô ta xoay người, trên mặt còn lộ nét cười đắc ý, thích thú hưởng thụ ánh mắt cực kì ngưỡng mộ của những người xung quanh, khóe miệng càng cong lên cao hơn.
Tự hào? Tôi nhếch môi, hẳn là tự hào, dù sao bản thân có thẻ tín dụng, có xe đưa đón thay vì phải đi bộ, muốn cái gì có cái nấy, điều này… chính là thước đo giá trị của một con người sao? Xét đến cùng, tiền mới là thứ quyết định tất cả mọi giá trị!
Cô gái ngẩng đầu đi qua người chúng tôi, nhìn thế nào cũng giống như một con chim kiêu ngạo, liều mạng khoe cái đuôi diễm lệ của mình, thật đúng là không ai bì nổi!
Đồng Hân chịu không nổi đảo mắt, lẩm bẩm: “Chỉ sợ, cô nàng hiện tại ngay cả họ của mình là gì cũng quên rồi!”
Tôi nhún vai, không quan tâm. “Ai biết được!”
Đồng Hân giống như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thần bí nói với tôi: “Nói cho cậu biết, bên ngoài trường học còn có cá cược, chính là đoán khi nào thì cô gái đó bị đá, căn cứ vào những kinh nghiệm trước đó, tỷ lệ cá cược rất khác nhau, còn có cả nam sinh.”
“Cái gì?” Tôi bất khả tư nghị nhìn về phía cô ấy, rất khoa trương! Tôi thậm chí kinh ngạc đến quên khép miệng lại!
“Không cần dùng vẻ mặt này nhìn tớ, là thật, cậu mỗi ngày đều ở trong ký túc xá, phòng học, thư viện, đương nhiên là không biết!” Đồng Hân nhìn bộ dáng ngạc nhiên của tôi.
Thế giới này thật sự là vô kì bất hữu”*, có lẽ tôi đã quá ngạc nhiên. “Không phải là… cậu cũng tham dự đấy chứ!” Cô nàng này…
*Chuyện lạ đầy rẫy
“Tớ còn có chút lợi nhuận!” Đồng Hân vô cùng đắc ý nói với tôi.
“Không thể nào!” Tôi nghiêm túc nhìn cậu ấy “… Thật à, không được, cậu phải mời cơm!”
“Cái gì? Tớ thắng được rất ít !” Đồng Hân ấm ức chu miệng.
“Không được, mời cơm, mời cơm!”
“Được rồi, được rồi, McDonald!”
“Yeah!”
“Chỉ được một ly Coke!”
“Quỷ hẹp hòi!”

Cuối cùng, Đồng Hân vẫn không lay chuyển được tôi, phải đau lòng mời tôi ăn hamburger. Thật vất vả mới chiếm được hai vị trí, tôi ngồi trên ghế, nhìn hàng người đông đúc ở McDonald, hôm nay là cuối tuần, gần như toàn bộ học sinh ở các trường trung học gần đây đều tới. Nơi này rất ồn ào, nếu biết tình hình như vậy, tôi sẽ ăn thịt nướng, ít nhất cũng không đến nỗi đông thế này.
Đồng Hân đi mua, sao vẫn còn chưa trở về? Đôi mắt tôi càng không ngừng tìm kiếm, thân hình nhỏ gầy của Đồng Hân đã sớm lẫn ở trong đám người kia. Chỉ cần đám tinh uyển ở đây, nơi này căn bản là không có thứ tự gì hết, tôi nhìn, đứng ở hàng đầu đều là đám người đó, thậm chí phía trước còn có người chủ động nhường đường. Nhưng tôi nhìn kiểu gì cũng không thấy Đồng Hân, ngay lúc tôi đang dài cổ tìm kiếm thì bất ngờ nghe thấy tiếng la hét chói tai.
Tôi hoang mang quay đầu, một đám con trai “tinh uyển” mặc đồng phục đi vào. Hãy tưởng tượng, một nhóm các chàng trai, tất cả đều cao to đẹp đẽ, thong dong đẩy cửa kính nhà hàng, khiến cho tất cả mọi người phải chú ý. Họ ngẩng cao đầu, đây có lẽ là động tác để đánh giá bọn họ với những người bình thường, bọn họ nghĩ mình là thần tượng phim truyền hình hay sao!
Tôi cười nhạt, làm như không nghe thấy những tiếng la chói tai bên cạnh, tại sao cuối tuần lại mặc đồng phục, sợ người khác không biết mình là tinh uyển nhà giàu chắc? Một đám ký sinh trùng chỉ biết tiêu tiền!
So với những người đó, tôi quan tâm đến hamburger của mình hơn, thật là, Đồng Hân, cậu ấy sẽ không vì xót tiền mà chạy mất rồi chứ! Tôi cố gắng tìm kiếm, đứng hẳn lên.
Cái tên kia rốt cuộc…
Một bóng người bỗng nhiên chặn ngang tầm mắt của tôi, tôi nhíu mi, ánh mắt chỉ chạm đến ngực đối phương.
Có bệnh sao, không thấy tôi đang tìm người ư?
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười nhìn tôi, tuy rằng hắn không mặc đồng phục, nhưng trực giác cho tôi biết hắn chính là tinh uyển.
Mà hắn, cứ như vậy thong dong đứng ở trước mặt tôi, hào phóng đánh giá tôi, không kiêng nể gì!
Tôi ngây dại nhìn lại hắn, tôi không biết hắn, còn nữa… Tôi hình như cũng không trêu chọc hắn, nhìn bốn phía, giống như cũng không phải đến tìm người, nếu vậy…
Làm gì mà nhìn tôi kiểu đó, bộ dáng đẹp đẽ là có thể không lễ phép nhìn thẳng người khác như thế sao? Quan trọng nhất là, lúc ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào tôi, tôi lại không tự chủ được mà cả người run lên, ánh mắt hắn thâm thúy, màu hổ phách vô cùng quỷ dị, sâu tựa như… sư tử? Hình ảnh hiện lên trong đầu tôi là cảnh một con sư tử hoang dã đang lười nhác dựa vào rào chắn, thích ý hưởng thụ những cái nhìn tò mò của du khách.
Lúc ấy, tâm trí của tôi không hiểu sao lại dâng lên một sự lạnh lẽo, làm cho tôi cảm thấy.. sợ hãi! Đúng, chính là sợ hãi.
Đối diện với người con trai này tôi lại cảm thấy sợ hãi?
Bộ dạng của hắn không phải là thần ác sát, ngược lại là vô cùng đẹp đẽ, nhưng điều gì khiến tôi sợ hãi, tôi cũng không biết.
Tôi bất giác hít thở thật sâu, hắn vẫn nhìn tôi, chỉ là khóe miệng cười càng ngày càng sâu, dáng vẻ thản nhiên.
Trực giác nói cho tôi biết, không nên kích thích người con trai này, hắn muốn xem cứ để cho hắn xem đủ đi, cũng không mất miếng thịt nào, vì thế tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, làm bộ không thấy cái nhìn chăm chú của hắn.
Đỉnh đầu lập tức vang lên một tiếng cười khẽ, giây tiếp theo, khuôn mặt dễ nhìn của hắn đã xuất hiện ở trước mắt tôi, hắn ngồi đối diện với tôi.
Tôi nhìn thấy rất nhiều cô gái đều hướng về phía này… ánh mắt ngạc nhiên?
“Xin lỗi… Nơi này có người rồi!” Tôi không thích bị người khác chú ý, không mở miệng không được!
“Cậu rất khinh thường những người đó sao?” Hóa ra ông trời thật sự là không công bằng, ngoài bộ dạng đẹp mắt, giọng nói cũng không chê vào đâu được, tôi đương nhiên biết hắn hỏi ai, nhưng…
“Ai cơ?” Tôi giả ngu.
Hắn từ chối cho ý kiến, ngồi thẳng thân mình, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, tâm tình dường như rất tốt, lặp lại: “Đám tinh uyển kia!”
“Sao có thể chứ!” Có thể vừa rồi hắn đã nhìn thấy biểu tình khinh thường của tôi, tôi chột dạ cười: “Sao có thể chứ? Tôi chỉ là…”
“Làm bạn gái của tôi đi!”
Cái gì? Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, một giây trước hắn còn hỏi tôi… Bây giờ bỗng nhiên lại… suy nghĩ của hắn…
“Xin lỗi, cậu không phải nhận nhầm người đấy chứ?” Tôi cẩn thận nhìn hắn, hắn có bệnh chắc? Tôi cũng không phải quốc sắc thiên hương, hắn không thấy được đám mỹ nữ kia đều nhìn hắn đến chảy nước miếng sao? Cần gì phải…
Đám tinh uyển này có phải đều thích trêu đùa người khác hay không?
“Cậu tên gì?” Hắn không trả lời câu hỏi của tôi, hỏi thẳng.
“Diệp… Sương Phi!” Tôi không biết tại sao mình lại lặng lẽ nói ra, nói xong, lại hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình, ánh mắt của hắn làm cho tôi sợ hãi,vô tình đã bị hắn nắm thóp!
“Tôi tên Đường Diệc Diễm, sau này, cậu chính là của tôi!
“Cái gì!” Có lầm hay không, hắn thật sự nghĩ mình là thần thánh ư, cái gì cũng đều do hắn định đoạt, tôi không nghĩ mình có thể mê hoặc hắn. Hành vi tự quyết định của hắn khiến tôi thấy rất phản cảm, tôi theo thói quen áp chế sự tức giận của bản thân, nhưng vẫn có chút nhịn không được, bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn.
“Tôi nghĩ cậu chắc chắn là đang hiểu lầm!” Đấu tranh trong lòng một trận, tôi vẫn quyết định thuyết phục, không muốn “cuộc hạnh ngộ mạc danh kỳ diệu” này làm cho tôi gặp phải phiền toái!
“Không hiểu lầm!” Hắn dường như rất quyết tâm, nhìn tôi, yếu ớt cười.
Tôi rốt cuộc có điều gì thu hút hắn, tôi nên thay đổi thế nào?
Tôi dở khóc dở cười.
“Tiểu Phi!” Cứu tinh rốt cuộc cũng xuất hiện, Đồng Hân bưng khay thức ăn đứng trước mặt tôi với vẻ hoang mang. “Cậu… chỗ ngồi của tớ đâu?”
Tôi chỉ chỉ người con trai trước mặt. “Đây…”
“Tớ nói cậu này…” Nhìn bộ dáng khó xử của tôi, Đồng Hân theo trực giác cho rằng đối phương chiếm vị trí của chúng tôi, nặng nề đem thức ăn đặt trên bàn, hai tay chống hông, bộ dáng như một người đàn bà chanh chua, cúi đầu chuẩn bị một trận thoá mạ đối với hắn ta. Tuy nhiên khi định nói thì cũng bất chợt nhìn thấy mặt đối phương, lập tức ngậm miệng lại, kinh hô: “Đường… Đường Diệc Diễm!”
Đúng vậy, Đường Diệc Diễm, hắn đã nói qua, chỉ là, cậu ấy quen biết hắn sao?
Hơn thế nữa, Đồng Hân thét một tiếng kinh hãi mà không để ý đến toàn bộ nữ sinh bởi vì tiếng “đê-xi-ben cao” của cậu ấy mà đều kinh ngạc quay đầu lại, lúc trước còn ồn ào là thế, mà bây giờ… im lặng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía này, nhìn tên con trai nhàn nhã ngồi trước mặt tôi…
Vì vậy… tôi bỗng nhiên nhớ tới, thành phố này… khi vừa tới đây tôi đã từng nghe nói, thành phố này có một tập đoàn đứng trong top 10 tập đoàn đa quốc gia – Đường thị! Hắn cũng họ Đường, không lẽ…
Tôi có “vận may” như vậy sao? Họ Đường cũng rất bình thường mà, mọi người nhìn như vậy, nhất định là vì người con trai này có bộ dạng hơi xuất chúng một chút mà thôi…!
Tôi thậm chí cảm thấy ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được bản thân, bởi vì ánh mắt của mọi người, ngay cả Đồng Hân cũng đều là một biểu hiện… sùng kính? Sợ hãi? Ngạc nhiên?…
“Ngày mai tôi đến trường học đón cậu! Cuối cùng, nhân vật chính cũng mở miệng, thân mình cao lớn đứng lên, thoải mái phủi góc áo hơi nhăn, chậm rãi đi ra cửa, có mấy người cũng vội vàng theo sau hắn rời đi, trong đó có người mặc đồng phục tinh uyển, quả nhiên, hắn là tinh uyển!
Cho đến khi bóng người kia biến mất một lúc lâu, mọi người trong nhà ăn mới bắt đầu phản ứng, không khí đều là những tiếng ồn ào, chỉ có điều đã có rất nhiều người nhìn về phía chúng tôi bằng ánh mắt phẫn nộ?
Tôi phiền toái chống tay lên trán, có thể coi như hắn vừa vui đùa sao? Câu cuối cùng kia, tôi có thể làm như không nghe thấy, hoặc hắn thuận miệng nói?
“Tiểu Phi, cậu có biết hắn là ai không?”
Không phải là Đường Diệc Diễm sao? Hắn thành công làm cho tôi nhớ kỹ tên của hắn, hơn nữa, biểu tình của Đồng Hân khiến tôi có thể khẳng định phán đoán vừa rồi của mình là đúng, thái tử gia của Đường thị, không phải sao?
“Là thái tử gia của Đường thị, không thể ngờ hắn cũng tới nơi này.” Quả nhiên, lòng của tôi trùng xuống, không ngừng hoang mang, một mảnh mờ mịt.
Tôi cái gì cũng không biết, sao có thể… trêu chọc đến ôn thần này đây!
Không sai, ôn thần, hắn là kẻ phá hoại cuộc sống an bình lâu dài của tôi, đồ ôn thần, cứ trông ánh mắt của những nữ sinh đang nhìn tôi kia, tôi biết, sau này sẽ là những tháng ngày không yên bình!
“Đúng rồi, sao Đường Diệc Diễm lại ngồi ở chỗ này, hai người biết nhau sao? Trời ạ, không phải là cậu thân thích với Đường thị đấy chứ!”
Sức tưởng tượng của Đồng Hân thật đúng là phong phú, tôi có thể nói cho cậu ấy, hắn chỉ là tới hỏi tôi WC ở nơi nào sao? Nếu nói Đường Diệc Diễm muốn tôi làm bạn gái của hắn có lẽ sẽ càng khiến cho câụ ấy kinh ngạc hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.