Tôi nghĩ rằng Đường Diệc Diễm đang thay đổi, hay là tôi thay đổi? Thực ra dường như đã có gì đó giữa hai chúng tôi, nhưng cũng không hẳn là vậy!
Sau ngày hôm đó, tôi không còn gặp lại Trần Huân nữa, nhưng lại rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi giữa tôi và Đường Diệc Diễm. Nên nói là hắn thay đổi hay tôi thay đổi đây, bây giờ ngoài việc đưa đón tôi đi học, hầu như ngày nào hắn cũng cùng tôi ăn cơm. Thậm chí một số thói quen khác của hắn cũng thay đổi, hắn còn ôm tôi ngủ cho đến tận bình minh, vốn dĩ hắn và tôi cũng không có gì để nói, nhưng đôi khi hắn lại “tâm sự” với tôi, điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Không sai, cho dù hắn thay đổi như thế nào, cảm giác của tôi đối với hắn cũng chỉ có chán ghét chứ không hề chuyển biến, cùng hắn ở một chỗ luôn khiến tôi cảm thấy khó chịu, đau khổ và áp lực!
Mọi thứ cũng trở nên vô vị!
Giống như ở bên hắn lúc này đây, tôi cầm đũa trong tay, khó khăn cắn một miếng thịt, mà Đường Diệc Diễm ngồi đối diện lại ăn uống vui vẻ, hình như hôm nay tâm trạng của đại thiếu gia rất tốt, hoặc là gần đây thiếu gia đều có tâm trạng tốt? Thật đúng là kỳ lạ! Không biết hắn đã gặp việc “phúc” gì, dù sao bây giờ thái độ của hắn đối với tôi so với trước kia cũng dịu đi không ít, ngược lại, tôi cảm thấy không được tự nhiên.
“Ăn nhiều một chút, anh không thích con gái quá gầy!” Đường Diệc Diễm dùng đũa gắp thức ăn cho tôi , khẩu khí bá đạo. Tôi không phản bác, trời biết, ngay từ đầu tôi luôn là bộ dáng như bây giờ, tại sao hắn lại thích? Tại sao lại khiến thiếu gia dao động, tổn phí nhiều tâm tư như vậy để ép tôi phục tùng?
Tôi đờ đẫn nhìn thức ăn trong bát, không muốn nhìn vào mắt Đường Diệc Diễm, đầu như muốn rụt vào mai.
“Em thích Canada không?”
“Hả?” Tôi không hiểu lời hắn nói, bèn ngẩng đầu lên, nhíu mi nhìn Đường Diệc Diễm.
“Anh nói Canada, kì nghỉ sắp tới, chúng ta sẽ đi Canada!” Hắn hỏi tôi? Nhưng tôi cảm thấy ngữ khí của hắn giống quyết định nhiều hơn là hỏi. Hắn không phải đang hỏi ý kiến của tôi, rõ ràng chỉ là nói cho tôi biết hành trình kế tiếp.
Nhưng kì nghỉ sắp tới là sau khi kết thúc kì thi cuối cùng, tôi vốn muốn về nhà thăm ba mẹ.
“Nhưng… em không có hộ chiếu!” Tôi ấp a ấp úng muốn phản bác, chần chờ nửa ngày, vậy mà lại tìm một lý do tồi tệ nhất. Vừa dứt lời, tôi lập tức hận không thể cắn đầu lưỡi của mình.
“Không thành vấn đề!” Đương nhiên không thành vấn đề, hắn sẽ gọi người đi làm, hơn nữa, còn với tốc độ nhanh nhất!
“Nhưng…” Bình thường ở cùng hắn đã khiến cho tôi… Ngay cả ngày nghỉ hắn cũng muốn sao?
“Còn ba mẹ của em nữa…” Tôi phải nói với ba mẹ như thế nào đây.
“Hãy nói là trường học tổ chức trại hè!” Đường Diệc Diễm đã nhanh chóng tìm ra một cái cớ. Tôi liếc mắt nhìn hắn, thật sự bội phục khả năng nói dối của con người này. Chỉ là căn bản tôi không muốn đi cùng hắn. Nhưng tôi có thể cự tuyệt sao? Tôi cắn một miếng thịt, không nói nữa, quyết định của hắn, tôi còn có thể thay đổi sao?
Sau đó, hai người chúng tôi lặng lẽ ăn, không nói thêm điều gì nữa, tôi vốn đã không có cảm giác ngon miệng, sau khi biết được kì nghỉ hè của mình cũng bị hắn sắp xếp, lại càng không có tâm tư mà ăn, trong lòng không ngừng suy tính làm sao để có thể thay đổi kế hoạch này, bị bệnh hay là bị thương?
Sau khi ăn xong, cảm xúc phiền muộn đã khiến tôi cảm thấy không thở nổi, đi theo Đường Diệc Diễm ra khỏi nhà hàng, không biết thiếu gia lại muốn đến nơi nào. Gần đây hắn vẫn đi đua xe, vào club như lúc trước, nhưng chỉ đi một mình, và bạn bè của hắn cũng thay đổi, nói đúng hơn, tôi không còn gặp được Trần Huân nữa. Từ sau ngày hôm đó…
Trần Huân và Đường Diệc Diễm đã xảy ra chuyện gì rồi? Là vì tôi sao?
Tôi rất muốn biết, nhưng không dám hỏi Đường Diệc Diễm. Trực giác mách bảo tôi, tôi sẽ phải chịu thêm đau khổ, dù sao ở trước mặt hắn, tôi không thể có bất cứ câu hỏi hay ý kiến gì.
“Lên xe đi!” Thấy tôi chần chờ đứng ngoài xe, Đường Diệc Diễm liếc nhìn tôi.
Lại đến chỗ đó, tại sao tinh lực của hắn luôn tràn đầy như vậy?
Tôi âm thầm thở dài, ngồi lên xe. Nửa giờ sau, chúng tôi đã đến quán bar quen thuộc của Đường Diệc Diễm. Hắn thật sự là một con cú đêm, hàng ngày tiêu diêu tự tại, sống phóng túng chẳng cần phải lo cái ăn cái mặc. Điều này khiến cho cuộc sống của tôi bị đảo lộn. Tuy đã ở trong hoàn cảnh này nhiều lần, nhưng tôi vẫn không thể thích ứng được, thậm chí còn chán ghét không khí của quán bar, không gian mờ ảo nơi đây khiến tôi không thể thở nổi!
Đường Diệc Diễm ngồi trên sô pha, thích ý uống rượu và nghe những kẻ xung quanh tâng bốc, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như thường lệ. Hắn luôn như vậy, dễ dàng đem đám người đang vây quanh kia biến thành một lũ hề, còn hắn ở một bên thích thú hưởng thụ. Tôi nhàm chán ngồi một góc, bởi vì đám hề này cùng với những cô gái hận không thể dính trên người Đường Diệc Diễm kia, ngay cả góc áo của Đường Diệc Diễm cũng không thể chạm tới. Nhưng ngược lại, tôi càng cảm thấy vui vẻ, thậm chí trước mặt Đường Diệc Diễm họ cũng phải nể sợ tôi vài phần? Bây giờ tôi đang được xem như “người phụ nữ” của hắn, nhưng hắn lại không ngần ngại thân thiết với những cô gái khác ngay trước mặt tôi, thật ra tôi cũng không để ý!
Thậm chí trong lòng còn luôn cầu nguyện, nếu một ngày nào đó lại có một cô gái hấp dẫn hắn, vậy thì không còn gì bằng. Cho nên tôi sẽ không ghen tị, càng không thể ghen tị!
Liếc mắt nhìn một cô gái xinh đẹp đang quấn lấy hắn, có đôi khi tôi nhịn không được mà tò mò, rốt cuộc hắn là người thế nào? Ở chung lâu như vậy, tôi đại khái hiểu được tính cách của hắn rất bá đạo, mãnh liệt, trong từ điển của hắn không có gì là không thể, nhưng có đôi khi, tôi lại mơ hồ cảm giác được hắn không giống với vẻ bên ngoài, có lẽ chỉ có thể nói rằng, người con trai này thật sự rất kỳ quái, rất ngạo mạn, không ai bì nổi!
Cuối cùng, mùi nước hoa tràn ngập khắp bốn phía làm tôi chịu không nổi nữa! Liếc mắt nhìn Đường Diệc Diễm, lúc này đại thiếu gia vẫn đang ôm mỹ nữ, tôi không nghĩ rằng cần phải báo cáo với hắn, nhưng căn cứ vào lần giáo huấn trước, tôi kiên nhẫn chen qua đám son phấn này, nói: “Em đi toilet một chút!”
Đường Diệc Diễm khẽ ngẩng đầu lên nhìn tôi, thản nhiên gật đầu, thuận tay nhận chiếc ly mỹ nữ bên cạnh đưa tới, vô cùng thân thiết ôm mỹ nữ kia vào lòng. Thấy đại thiếu gia gật đầu, tôi xem như có thể “danh chính ngôn thuận” rời khỏi, gần như dùng tốc độ nhanh nhất, tôi cúi đầu thoát đi nơi khiến tôi hít thở không thông này, nhưng bỗng nhiên lại va phải một người.
“Xin lỗi!” Tôi vội vã giải thích, ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy rõ người trước mặt. “Trần Huân!” Trước mặt tôi đúng là Trần Huân đã nhiều ngày không gặp, bạn tốt của Đường Diệc Diễm!
“Anh…”
“Như em đã thấy, tôi tuyệt giao với hắn rồi!” Nhưng vẻ mặt Trần Huân lại rất bình tĩnh, thản nhiên nhún vai. “Vì em!”
Tôi nhìn hắn, vì tôi, vì giúp tôi, ngày đó, lúc tôi uống say… “Cảm ơn anh!” Tôi vẫn còn nhớ mang máng ngày đó hắn đã giúp tôi giải vây. Tôi nghĩ mình đã nợ hắn.
Trần Huân chỉ hừ hừ, nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái. “Tôi không cần cảm ơn, có hứng thú… nghe chuyện cũ của tôi không?” Trong mắt Trần Huân hiện lên một chút khác thường, loại ánh mắt này giống lần mà tôi vô tình phát hiện được. Bi thương, hối hận?
Tôi có hứng thú sao? Tôi hỏi chính mình, người con trai có bề ngoài hoang dã này rốt cuộc có một trái tim như thế nào? Một người có trái tim khiến người ta khó nắm bắt giống như Đường Diệc Diễm chăng?
Lúc ý thức được mình lại đi cùng Trần Huân ra ngoài, tôi đã ngồi trong xe của hắn. Tôi nghĩ tôi không nên nói chuyện với hắn, thậm chí là cả gặp mặt, nhưng chỉ là ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại ngồi trên xe của hắn.
“Em biết không? Một thời gian dài trước khi tôi quen biết Đường Diệc Diễm, gia tộc nhà tôi nổi tiếng nhất thành phố này. Toàn bộ thương giới đều biết đến gia tộc tôi, đại diện cho một gia tộc chính là tiền tài, địa vị, nhưng có mấy ai biết, đây chính là một nhà giam bằng kim cương. Chỉ có những thứ hoa lệ lạnh như băng đối mặt với tôi, người hầu nói gì nghe nấy, thậm chí nếu muốn gặp ba mẹ mình cũng phải hẹn trước… Buồn cười không? Chúng tôi vẫn luôn cô đơn như vậy! Trong những lần tụ tập của những người quen biết, Đường Diệc Diễm dần dần trở thành trung tâm. Lúc đầu, chúng tôi chỉ thỉnh thoảng nghịch ngợm một chút, phung phí tiền bạc của ba mẹ, nhưng sau đó, chúng tôi bắt đầu trở nên không thể dễ dàng thỏa mãn, con người một khi đã lớn lên, dục vọng cũng sẽ lớn mạnh theo…” Trần Huân nói đến đây bỗng dừng lại một chút, nhẹ nhàng thở dài, rút ra một điếu thuốc từ trong túi, mở cửa sổ xe. “Không ngại chứ, đột nhiên tôi rất muốn hút thuốc!”
Tôi lắc đầu, tôi không thích mùi thuốc lá, may mà Đường Diệc Diễm không hút, hắn nói hút thuốc là hình thức tự tử một cách chậm rãi. Nhưng lúc này, nếu một người đang hé mở vết thương trong lòng mình cho người khác xem, hắn muốn hút thuốc, tôi có thể chịu được. Dù sao, hắn cũng đang mở lòng mình với tôi.
Trần Huân hít một hơi, khói từ trong miệng hắn lượn lờ tràn ra, làm cho bộ dáng của hắn thoạt nhìn càng mơ hồ không giống thật.
“Không biết từ khi nào, chúng tôi bắt đầu chơi đùa với phụ nữ. Mỗi khi nhìn thấy ánh mắt khát khao của đám con gái đó, tôi lại cảm thấy buồn cười. Họ thật sự tin rằng mình là chim sẻ có thể biến thành phượng hoàng, ngu xuẩn trả giá tất cả, thật quá nực cười! Chúng tôi lựa chọn trong số họ, thậm chí còn đùa bỡn trao đổi với nhau. Sau đó chính là đua xe, tất cả làm cho chúng tôi không còn cảm giác cô đơn nữa… Cuộc sống của chúng tôi chính là như vậy, sống phóng túng, hủy diệt cuộc sống của người khác… Cho đến… cho đến khi cô ấy xuất hiện…” Trần Huân nói tới đây, tôi bỗng cảm giác được một cách rõ ràng giọng hắn nghẹn ngào, thậm chí còn cả tiếng khóc vụng trộm đầy đau đớn trong trái tim hắn.
“Cô ấy tên là Linh Sa, là con gái của giám đốc một xí nghiệp nhỏ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy là lúc cô ấy đi theo ba tới nhà tôi, cầu xin ba tôi giúp đõ công ty nhà cô ấy. Cô ấy rất trong sáng, rất xinh đẹp, chỉ lặng lẽ đứng ở đó, cả người đều tản ra một mùi hương khiến người ta thấy thoải mái… một mùi hương dễ chịu!” Trần Huân chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như đang chìm đắm trong hồi ức.“Giống như… bách hợp… hương thơm thuần khiết của hoa bách hợp!”
“Nhưng khi đó, tôi đã không biết quý trọng. Tôi thậm chí còn cảm thấy cô ấy đang giả bộ, cái gì mà trong sáng, cái gì mà thiện lương đều là chó má. Vì thế, tôi sử dụng cách đê tiện nhất thế giới để hủy hoại cô ấy, tôi dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để uy hiếp cô ấy ở bên cạnh tôi, đùa bỡn cô ấy, thương tổn cô ấy. Thậm chí vì sĩ diện, tôi còn ném cô ấy cho Đường Diệc Diễm và đám bạn chơi đùa… Trời biết, khi đó tôi rất hối hận, nhưng buồn cười là lòng tự trọng lại làm tôi cứng rắn chống lại. Còn cô ấy, vì công ty của ba mình mà chịu đựng tất cả, ánh mắt của cô ấy khi đó… tôi cả đời cũng không thể nào quên được. Cô ấy đờ đẫn nhìn tôi, nhưng lại khiến người ta có thể cảm giác được trong lòng cô ấy đang rỉ máu.”
“Biết không?” Trần Huân dừng một chút, quay đầu nhìn tôi. “Lúc cô ấy trở về, tôi đã hạ quyết tâm sẽ thổ lộ với cô ấy, muốn nói cho cô ấy biết tôi yêu cô ấy, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa. Nhưng… nhưng… em biết không? Ngày đó, ngay khi trở về, cô ấy đã ở trong… ở trong phòng tắm tự sát… chết…!” Trần Huân nói xong đã muốn khóc không thành tiếng, cổ họng hắn lăn lộn, tay nắm điếu thuốc chợt run rẩy, trái tim của tôi cũng trở nên rối rắm. Một người con trai như vậy… hắn bất cần đời như vậy, thế nhưng đằng sau…
“Sau đó tôi đọc thư tuyệt mệnh của cô ấy, cô ấy bảo tôi đừng gây khó khăn cho ba cô ấy, cô ấy dùng mạng của mình để trả cho nhà chúng tôi!… Ha ha ha, hóa ra, ngay từ đầu cô ấy đã nghĩ như vậy. Mà chính tôi, chính tôi đã bức tử cô ấy, tôi bức tử cô gái mình yêu! Ngu xuẩn nhất, đáng hổ thẹn nhất chính là tôi!”
Tôi nên an ủi hắn như thế nào đây? Tôi nhìn bộ dạng đau khổ của Trần Huân, muốn an ủi hắn, nhưng tôi có thể nói cái gì, có thể làm cái gì bây giờ?
“Cho nên… khi nghĩ đến cảm giác tội lỗi của mình, cả đời này tôi sẽ không bao giờ thoát ra được. Tôi nhìn thấy Đường Diệc Diễm và em, hai người giống như tôi và Linh Sa năm đó, tôi không muốn Đường Diệc Diễm giống như tôi, bức em vào con đường chết, để rồi phải hối hận!”
Tôi và Đường Diệc Diễm? Chúng tôi giống họ sao? Ít nhất Đường Diệc Diễm cũng không giống như Trần Huân, Đường Diệc Diễm… yêu tôi sao? Hắn yêu tôi ư? Điều này thật bất thường, không có khả năng, ác ma kia không thể nào như vậy được! Đường Diệc Diễm không giống với Trần Huân, không có khả năng!