Sáng
sớm ngày hôm sau, tôi mơ mơ màng màng theo Đường Diệc Diễm lên máy bay, cho đến
khi ngồi xuống ghế da mềm mại của khoang hạng nhất, tôi vẫn không thể tin được,
chúng tôi cứ như vậy mà rời khỏi, không có gánh nặng gì, bỏ hết tất cả, thoải
mái tự tại đi ra nước ngoài du lịch?
Tôi
lặng lẽ ngồi, Đường Diệc Diễm săn sóc đưa cho tôi một ly sữa. Tôi đón lấy, mắt
nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của tiếp viên hàng không. Hâm mộ? Có một người đàn ông
xuất sắc như vậy săn sóc bên cạnh, nhìn Đường Diệc Diễm bộ dáng thật cẩn thận
che chở tôi, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Đúng vậy, vì đứa nhỏ, vì
Qua Nhan, tôi không nên tiếp tục rầu rĩ không vui. Cuộc sống không phải vẫn
phải tiếp diễn hay sao? Đã trải qua nhiều gian khổ như vậy, chờ đợi chúng tôi
sẽ là một tương lai tốt đẹp.
Diệc
Diễm, nhất định như vậy! Mang thai khiến tôi trở nên thèm ngủ. Tôi dựa vào bả
vai Đường Diệc Diễm, vừa tỉnh lại, máy bay đã hạ cánh ở sân bay New Chitose,
Hokkaido. Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, kéo hành lý, vừa mới đi ra cửa sân bay,
đã có một người đàn ông cung kính đứng ở đó, mỉm cười với chúng tôi, phía sau
là một chiếc xe sang trọng.
Tôi
hoang mang nhìn Đường Diệc Diễm. Đây là?
Đường
Diệc Diễm chỉ mỉm cười, người lái xe đặt hành lí vào cốp cho chúng tôi.Vừa ngồi
xuống, người đàn ông bỗng nói với Đường Diệc Diễm điều gì đó, ngoài một vài từ
ngữ đơn giản, còn lại tôi đều không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng khiêm tốn của ông
ta, hẳn là rất kính sợ Diệc Diễm .
“Diệc
Diễm, anh quen ông ấy à?” Rốt cuộc, tôi không thể chịu được tò mò, bèn mở miệng
hỏi.
Đường
Diệc Diễm quay đầu nhìn tôi, khẽ cười: “Là tổng tài của một công ty thương mại
ở Nhật Bản, muốn cùng Đường thị hợp tác một số dự án. Biết anh muốn đến Nhật
Bản để thảo luận về việc kinh doanh, anh nói với ông ấy là chỉ tập trung một
vài ngày để tôi cùng vợ đi thăm quan, kết quả ông ta đã nghĩ ra cách này, đến
sân bay Sapporo mất một tiếng, em còn có thể nghỉ ngơi một chút!”
Vợ? Tôi
ngẩn ra, vừa rồi, người đàn ông Nhật Bản đó cười cười nhìn tôi, Diệc Diễm nói
với ông ta rằng tôi là vợ của anh?
Khóe
miệng bất giác cong lên. Vợ!
...
“Đúng
rồi, Diệc Diễm, người ta nói đàn ông Nhật Bản đều theo chủ nghĩa Sô vanh*, anh nói có phải hay không?”Đột nhiên rất tò mò, tôi
nhìn người đàn ông đang giúp chúng tôi cất hành lí, ông ta chẳng phải là tổng
tài sao? Còn giúp chún tôi chuyển hành lý?
“Muốn
biết à?”
“Ừm!”
Thuận miệng hỏi một chút mà thôi, không được ư?
“Hiểu
rồi!”
“Gì
cơ?”
“Sau
này sẽ nói cho em!”
“A!”
Anh ôm tôi, ánh mắt liếc về phía người đàn ông Nhật Bản kia, khóe miệng cong
lên, sao tôi lại cảm thấy vẻ mặt của anh là lạ! Trên xe, Đường Diệc Diễm tiếp
nhận văn kiện người đàn ông đó đưa cho, hai người cùng bàn bạc. Đó là một chiếc
xe xa hoa, tủ lạnh, TV, cái gì cần có đều có. Chỉ là trong tủ lạnh toàn thực
phẩm đông lạnh, Đường Diệc Diễm không cho tôi ăn, nội dung trong TV hoàn toàn
xem không hiểu. Tôi nhàm chán ngồi một bên, Đường Diệc Diễm cúi đầu nhìn văn
kiện, nghe người đàn ông Nhật Bản giảng giải, thỉnh thoảng lại gật đầu, đây
vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ của anh khi làm việc. Buông mắt
xuống, nhâm nhi khóe miệng, ngẫu nhiên, anh sẽ nhìn tôi, ánh mắt hỏi han, sợ
tôi không quen với nơi này.
Một
người đàn ông xuất sắc như thế, còn yêu tôi! Đây... Có lẽ là niềm an ủi duy
nhất trong cuộc sống của tôi, Diệc Diễm, có anh bên cạnh là đủ rồi!
Xe vững
vàng chạy, bên tai, tiếng Đường Diệc Diễm bàn bạc với người đàn ông kia càng
ngày càng mơ hồ, tôi ngáp liên tục, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, hiện tại tôi
hoàn toàn là một con sâu ngủ, vừa ngủ trên máy bay, mà giờ đã lại mệt mỏi. Mí
mắt càng ngày càng trầm trọng, trong mơ hồ, có người dùng hai tay nhẹ nhàng ôm
chầm lấy tôi, đầu tôi được gối lên thứ gì đó mềm mại, ấm áp. Tôi theo bản năng
tìm một vị trí thoải mái, gắt gao tới gần nguồn ấm, thật thoải mái, cả đời cũng
không muốn rời khỏi!
Đột
nhiên tỉnh lại trong lòng Đường Diệc Diễm, bên tai là tiếng tim đập của anh,
tôi mở đôi mắt nhập nhèm, đỉnh đầu lập tức vang lên giọng nam khàn khàn: “Tỉnh
rồi sao?”
“Diệc
Diễm?” Tôi đã ngủ bao lâu? Nhíu nhíu mắt.
“Em
nhanh như vậy đã biến thành tiểu trư lười mất rồi!” Đường Diệc Diễm ôm tôi,
trong mắt chút không che giấu sự yêu chiều, bàn tay ôn nhu mơn trớn hai má hồng
nhuận của tôi, tôi ngượng ngùng hạ mi mắt, liếc nhìn người đàn ông Nhật
Bản đang ngồi bên kia, ông ta chỉ nhìn tôi cười, tôi xấu hổ mấp máy miệng, ngửa
đầu. “Người ta đang nhìn kìa!”
“Ông ta
nghe không hiểu!” Đường Diệc Diễm thản nhiên nhún vai: “Sao nào, anh sủng người
phụ nữ của anh, có cái gì không đúng?”
Tôi không
nói gì, thật đúng là bừa bãi, nhưng anh là Đường Diệc Diễm không phải sao?
Trong mắt chỉ có người đàn ông của tôi!
“Hai
người nói xong rồi sao?”
“À, còn
có chút vấn đề!"
“Vậy
à?” Còn chưa đồng ý ư?
“Anh
nói lúc xuống xe sẽ cho ông ta một câu trả lời thuyết phục!”
Tôi
nhíu mi, nhìn Đường Diệc Diễm nghiền ngẫm cười, xuống xe? Nếu được, trực tiếp
đồng ý không phải ổn rồi sao, tại sao nhất định phải chờ tới lúc xuống xe?
Cuối
cùng, xe vững vàng dừng lại ở bên ngoài khách sạn, Đường Diệc Diễm nắm tay tôi
xuống xe, người đàn ông Nhật Bản kia thần sắc khẩn trương nhìn chúng tôi, giống
như chờ đợi thời khắc tuyên án của mình, khuôn mặt căng thẳng, trái lại, Đường
Diệc Diễm vô cùng thoải mái tự nhiên.
Anh
nhìn tôi một cái, nói với người đàn ông kia điều gì đó, thỉnh thoảng lại nhìn
tôi, khiến tôi không hiểu ra làm sao. Một lúc lâu sau, người đàn ông kia bỗng
nhiên kêu lên, dọa người ta nhảy dựng, ông ta mừng rỡ như điên, bắt tay với
Đường Diệc Diễm, cuối cùng, lại nhìn về phía tôi, nhưng... cung kính cúi đầu
chín mươi độ với tôi!
Trời ạ,
tôi kinh hách không nhỏ, trốn phía sau Đường Diệc Diễm, người đàn ông này
vẫn càng không ngừng cúi đầu khom lưng với tôi, trên mặt là mừng như điên,
ông ta đang làm gì, tại sao bỗng nhiên lại có bộ dáng vô cùng cảm kích như vậy?
“Diệc
Diễm!” Tôi xấu hổ cầm lấy góc áo Đường Diệc Diễm, cầu cứu nhìn anh, người đàn
ông kia lại cúi đầu đối với tôi.
Đường
Diệc Diễm đầu tiên khẽ cười, sau đó ôm tôi: "Anh nói với ông ta, bởi vì vợ
tôi cho nói đây là một hợp đồng kinh doanh tốt, cho nên tôi đồng ý!"
“Cái
gì?” Chẳng trách ông ta... Tôi bừng tỉnh, thầm oán trừng mắt nhìn Đường Diệc
Diễm đang ái muội cười. “Sao anh lại...”
“Không
phải là em tò mò đàn ông Nhật Bản có theo chủ nghĩa Sô vanh hay không sao? Bây
giờ đã biết rồi chứ?” Đường Diệc Diễm đá lông nheo với tôi, biểu tình nghịch
ngợm.
“Anh...
thật sự rất ác liệt!” Tôi dán vào ngực anh.“Anh nói với ông ta là đừng cúi đầu
nữa, mất mặt chết đi được!”
Nhìn
tôi xấu hổ đỏ mặt, Đường Diệc Diễm cười đến càng thoải mái, sau đó nhìn chằm
chằm tôi, mỉm cười nói vài câu với người đàn ông Nhật Bản kia, quả nhiên ông ta
không cúi đầu nữa, trước khi đi vẫn còn cảm kích nhìn tôi, nói một câu, rồi mới
xoay người lên xe.
Câu này
tôi nghe hiểu.
“Chúc
hai vị vĩnh viễn hạnh phúc!”
Hạnh
phúc? Tôi ngẩng đầu nhìn Đường Diệc Diễm, anh đang nhìn tôi đày nhu tình , tôi
nghĩ, chúng tôi đã có được hạnh phúc!
oOo
Đây là
khách sạn du lịch nổi tiếng nhất ở Sapporo, Đường Diệc Diễm đem hành lý giao
cho nhân viên đưa đến phòng, rồi đưa tôi đến nhà hàng. Nơi này vô cùng xa xỉ,
làm người ta táp lưỡi, càng khó có thể ngờ là, Đường Diệc Diễm đến tận đây rồi
mà vẫn muốn duy trì thói quen “cổ quái” của anh. Nhìn nhân viên khách sạn mang
ra một bộ đồ ăn mới, tôi bất đắc dĩ lắc đầu.
“Duyệt
Duyệt, bây giờ em đang mang thai, không nên ăn linh tinh, muốn ăn gì nào?”
Đường Diệc Diễm cầm thực đơn hỏi tôi, Nhật Bản là quốc gia có nhiều đồ ăn sống,
hầu hết thức ăn hẳn là không thích hợp với tôi.
“Em
muốn ăn thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên!” Tôi
đột nhiên muốn ăn, sau khi mang thai, khẩu vị của tôi trở nên rất kỳ quái, có
đôi khi mỗi thứ muốn ăn một chút, giống như lúc này, ở Nhật Bản, tôi bỗng nhiên
rất muốn ăn thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên.
Đường
Diệc Diễm ngẩn người, có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy.
“Em...
cũng không biết, chỉ là bỗng nhiên rất muốn ăn!” Tôi vô tội nhìn anh, thực ra
suy cho cùng là cục cưng muốn ăn đấy chứ, hoặc có lẽ ở cùng với anh một thời
gian dài, cũng học được kiểu thích gây khó dễ cho người khác giống anh.
Đường
Diệc Diễm nhìn tôi cười, khép thực đơn lại. “Không thành vấn đề!”
Thật
sao? Tôi hoài nghi, nhà hàng có đầu bếp Trung Quốc?
Đường
Diệc Diễm quay đầu dặn người phục vụ, tôi lập tức thấy vẻ mặt ngượng nghịu của
anh ta, nhưng vì vốn được huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên anh ta vẫn gật đầu,
tỏ vẻ trấn tĩnh đi về phía nhà bếp.
“Duyệt
Duyệt, anh phát hiện, bây giờ em đã vượt qua anh rồi!” Đường Diệc Diễm nghiền
ngẫm nhìn tôi, tôi đương nhiên biết anh nói cái gì, khiến cho đầu bếp gặp phiền
toái sao? Tôi chu miệng: “Là cục cưng của anh muốn ăn đấy chứ!”
“Ha ha
ha!” Đường Diệc Diễm lần đầu tiên thoải mái cười như vậy, đến Nhật Bản, dường
như tất cả phiền não đều biến mất.
“Chúng
ta ngồi đây chờ đầu bếp nấu “thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên” đi!” Đáng giá chờ mong! Cuối cùng, đợi một lúc, người
phục vụ đã đi ra, trên tay bưng một món ăn, theo sau là một người đàn ông, một
thân đồng phục đầu bếp, trên đầu đội một chiếc mũ cao.
Đầu bếp
bước đi lên phía trước, bảo người phục vụ đặt đồ ăn lên bàn, rồi cung kính mở
nắp ra. Một mùi thơm toả ra, hương vị lại cảm thấy là lạ, rất thơm, nhưng không
phải thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên, nhìn kĩ thì giống nhưng cũng không hoàn toàn
giống!
Tôi
ngẩng đầu, tinh tường nhìn những giọt mồ hôi của người đầu bếp.
Ông ta
kiếc nhìn tôi và Đường Diệc Diễm, đứng thẳng thân mình, có lẽ đang bắt đầu giới
thiệu thức ăn, tôi nghe không hiểu, nhưng lại thấy khoé miệng Đường Diệc Diễm
bắt đầu nhịn không được mà cong lên, cuối cùng, anh không kìm được, cười thành
tiếng, đầu bếp xấu hổ đứng tại chỗ.
Đường
Diệc Diễm nói vài câu, hai người lập tức rời khỏi, tôi hoang mang nhìn anh, chờ
anh giải thích.
“Nếm
thử trước nhé?” Đường Diệc Diễm gắp một ít đến bên miệng tôi. Tôi nuốt xuống,
ăn ngon, nhưng chắc chắn không phải là hương vị của thịt xé xào kiểu Tứ Xuyên,
ít nhất cũng không phải thuần khiết!
“Người
vừa rồi là đầu bếp biết nấu đồ ăn Trung Quốc, nhưng ông ta chỉ học các món ăn
Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên không rõ lắm. Ông ta nói sau này nhất định sẽ bù
lại, còn về món này, là họ nhìn công thức trên mạng mà nấu lại!” Đường Diệc
Diễm phiên dịch một cách đơn giản cho tôi nghe. Tôi nghĩ đầu bếp không chỉ nói
từng đó, nhìn ông ta mới vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, hơn một nửa còn có vẻ
ngưỡng mộ ẩm thực Trung Quốc không ít, món ăn làm từ nguyên liệu và gia vị gì,
nhưng bản chất là vì lời nói của Đường Diệc Diễm, tôi cười ra tiếng, hoàn toàn
có thể tưởng tượng được họ ở trong bếp đã luống cuống tay chân như thế nào, đều
là bởi vì một khách hàng khó chơi, hơn nữa không thể đắc tội!
Thật
sự, tôi dường như xấu xa hơn, trở nên giống người đàn ông bên cạnh, thích làm
cho người ta xấu mặt! Khoái trá vẫn chưa chấm dứt, vốn muốn đi dạo chợ đêm ở
Sapporo, nhưng không may, mỏi mệt lại bắt đầu tìm đến với tôi.
Trở lại
phòng, tôi vội vàng nằm lên giường, quá lười biếng, thậm chí không muốn di
chuyển cả ngón tay. Mang thai thật sự rất vất vả, cảm giác ốm nghén về cơ bản
đã trôi qua, kế tiếp, ngoài buồn ngủ, ăn nhiều, từng cơn đau ở xương sống thắt
lưng lại theo nhau mà đến, chân thường xuyên bị rút gân đến run lên!
“Duyệt
Duyệt, tắm rửa một chút rồi hẵng ngủ!” Đường Diệc Diễm ngồi xuống bên người
tôi, giường lõm xuống một chút. Mắt cá chân được anh nắm trong tay, nhẹ nhàng
xoa cho tôi. “Hôm nay vẫn bị rút gân sao?”
Tôi vùi
mặt trong chăn, than nhẹ một tiếng, lắc đầu! Một lát sau,cảm giác thoải mái
theo lòng bàn chân lan tràn khắp người.
“A, dễ
chịu quá, còn bên kia nữa, ưm, chính là chỗ đó! A, ừm, đúng!” Ngay từ đầu tôi
vẫn nhắm mắt lại, thoải mái kêu khẽ, một chút cũng không phát hiện giọng nói
của mình có bao nhiêu ái muội.
“Tắm
rửa, đi ngủ!” Đường Diệc Diễm bỗng nhiên buông mắt cá chân của tôi ra, lực đạo
có chút hơi mạnh, giọng khàn khàn.
Tôi
quay đầu lại, không hiểu sao bỗng nhiên anh lại như vậy, nhìn thấy vẻ mặt kìm
nén của Đường Diệc Diễm, như thể chịu áp lực điều gì?
“Diệc
Diễm!” Tôi gọi anh, anh ngồi thẳng người, xoay lưng về phía tôi, tay nắm chặt,
đặt ở mép giường. Là tôi... chọc giận anh sao? Tôi hoang mang nhíu mi, tìm tòi
trong đầu tới nửa ngày, vẫn không phát hiện mình có hành động gì làm anh tức
giận, hay là, anh hầu hạ tôi nên mới tức giận?
Sao trẻ
con quá vậy?
Tôi
ngồi dậy, từ phía sau ôm chặt anh. “Diệc Diễm…” Vẫn là thiếu gia lớn nhất, gần
đây anh thật sự vì tôi mà thay đổi nhiều như vậy, nhưng tôi lại lập tức cảm
giác được thân mình anh run lên.
“Diệc
Diễm, anh làm sao vậy?” Tay ôm cổ anh, bàn tay đặt trên ngực anh, tôi không thể
nhìn thấy khuôn mặt của anh, bèn quỳ ở sau người ôm anh. “Nếu không, em cũng
giúp anh xoa bóp chân?” Cùng lắm thì tôi cũng giúp anh xoa bóp chân, bồi thường
trở lại!
Đường
Diệc Diễm thở dài, kéo bàn tay tôi xuống phía dưới, rốt cuộc, tôi đã hiểu vì
sao lại có vẻ mặt ẩn nhẫn, dưới tay là hạ thân nóng bỏng gắng gượng của anh.
Giọng
nói đầy bất đắc dĩ của Đường Diệc Diễm vang lên bên tai tôi: “Em nên... dịu
dàng ở nơi này!”
“Đường
Diệc Diễm!” Tôi xấu hổ muốn rút tay về, hai má nóng bừng. Sau khi trở về, tuy
rằng chúng tôi cùng nằm chung một giường nhưng không hề sinh hoạt vợ chồng, có
lẽ sợ tâm trạng tôi còn chưa khôi phục, hoặc là sợ tôi bị thương, mỗi đêm, anh
đều ôm tôi ngủ, nhưng tuyệt không có hành động nào khác!
“Duyệt
Duyệt!” Đường Diệc Diễm nắm chặt tay ôi, cánh tay anh nhẹ duỗi ra, tôi đã
an vị trong lòng anh, trước mắt là đôi mắt chứa đầy khát vọng ái dục của anh.
“Anh...yêu em!”
Tay anh
bắt đầu không chịu khống chếầm vuốt ve khắp người tôi, hơi thở nóng bỏng xuy
phất trên cổ tôi.
“Diệc...
Diệc Diễm!” Tôi khó nhịn ôm chặt anh, thân mình không tự chủ được tới gần anh
hơn, nhưng... nhưng...
“Con…”Tôi
khó chịu nói, tay run run cầm lấy tay anh. “Con...”
“Duyệt
Duyệt, anh đã hỏi bác sĩ, ông ấy nói không thành vấn đề, anh sẽ cẩn thận!”
Đường Diệc Diễm đem tay của tôi dịu dàng phóng tới bên môi. “Chỉ cần... Chỉ cần
em đồng ý! Em đồng ý không?”
Sao lại
hỏi tôi như vậy? Chúng tôi cũng không phải.. anh lại còn đến hỏi bác
sĩ vấn đề này?
“Em
đồng ý không? Duyệt Duyệt!”
Đừng
hỏi, tôi thẹn thùng dựa vào vai anh, khẽ gật đầu, đừng hỏi tôi chứ, mất mặt như
vậy, thực ra tôi cũng muốn, muốn được anh ôm ấp, yêu thương!
“Duyệt
Duyệt!” Đường Diệc Diễm chiếm được cổ vũ của tôi, kích động ôm chặt tôi, thật
cẩn thận đặt tôi trên giường, thân mình khẽ xoay, mị hoặc cười với tôi: “Em ở
trên?”
Mặt tôi
đỏ bừng, xấu hổ vô cùng, vùi đầu vào ngực anh, thân mình nhẹ nhàng dán vào
người anh.
“Diệc
Diễm…”
oOo
Nhờ phúc
của Đường Diệc Diễm, cho thiếu gia ăn no rồi, tôi toàn thân vô lực mặc anh
tắm cho sạch sẽ, thơm ngào ngạt ôm anh đi vào giấc ngủ.
Ngày
hôm sau, kế hoạch ban đầu là tới Furano ở Hokkaido ngắm hoa oải hương,
nhưng tôi thật sự quá mệt mỏi, giữa trưa vẫn còn ở trên giường. Bất đắc dĩ phải
chậm lại một ngày, mà Đường Diệc Diễm cũng ở trên giường cùng tôi suốt một
ngày, thức ăn anh cũng gọi dịch vụ phòng. Thời gian này, tôi ngủ anh cũng ngủ,
tôi tỉnh anh cùng tôi nói chuyện, tuy anh rất muốn tôi, nhưng anh cũng không
muốn hành trình lại bị chậm lần nữa.
Mà hạnh
phúc, có lẽ chính là khi mở mắt, được nhìn thấy người mình yêu thương!
Không
biết đã ngủ bao lâu, tôi mở mắt ra, là bộ dáng say ngủ của Đường Diệc Diễm. Tay
tôi nhẹ nhàng xoa hai má anh, quyến luyến. Diệc Diễm... nếu hạnh phúc vĩnh viễn
dừng ở giờ khắc này, thật là tốt biết bao! Nhiều hy sinh như vậy đổi lấy hạnh
phúc!
Hãy cho
tôi tham lam một chút, thậm chí, sau khi về nước, anh không còn hoàn toàn thuộc
về tôi. Thậm chí, ở trong lòng anh, có lẽ còn có điều quan trọng hơn so với
tôi, ít nhất lúc này, để chúng tôi hoàn toàn có được nhau.
“Em
thật sự là đồ quỷ thích khóc!” Giọng Đường Diệc Diễm từ từ vang lên, trước mắt
là một đôi mắt sáng ngọc chậm rãi mở ra, nhìn tôi. “Duyệt Duyệt, sao lại
khóc?”
“Đâu
có!” Tôi nói dối, che giấu nỗi ưu thương của mình. Chỉ là sợ hãi, sợ mất đi
niềm hạnh phúc này, trải qua nhiều chuyện như vậy, càng muốn quý trọng, lại
càng sợ hãi mất đi!
“Vậy
đây là nước sao?” Đường Diệc Diễm nhăn mày, đôi môi ấm áp điểm nhẹ
nước mắt ở khóe mắt tôi.
“Duyệt
Duyệt, sau này, không ai có thể khiến em khóc!” Đường Diệc Diễm son sắt thề,
nhìn tôi: “Anh sẽ không để Diệp Sương Phi phải rơi một giọt nước mắt!”
“Ngốc
ạ! Có đôi khi, hạnh phúc cũng rơi nước mắt mà!” Tay tôi đặt trên cổ anh, chủ
động đưa lên đôi môi của mình, hôn anh. “Diệc Diễm... Em yêu anh!”
“Duyệt
Duyệt…” Đường Diệc Diễm kích động ôm chặt tôi, thân mình run run.
“Chết
tiệt!” Một lúc lâu sau, bỗng nhiên vang lên tiếng anh thất bại gầm nhẹ.
“Diệc
Diễm!”
“Ngày
mai, nếu em không thể đi, lần sau chúng ta lại đến!” Dứt lời, trước ánh mắt
hoang mang của tôi, Đường Diệc Diễm xoay người, nhẹ nhàng đè trên thân thể của
tôi, bàn tay tiến vào trong áo tôi, rốt cuộc, tôi cũng hiểu được anh nói cái
gì!...
*Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism)
là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa
của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc), nhất là khi tinh thần
bè phái đó có bao gồm cả sự thù hận chống lại một nhóm địch thủ.
(Nguồn Wikipedia)