Ngày
hôm sau, chúng tôi vẫn theo kế hoạch ban đầu đi đến thung lũng Furano. Vì muốn
cảm thụ được một chuyến đi thuần tuý nhất, chúng tôi đã lên một con tàu cổ rất
đặc biệt để được nhìn ngắm thoả thích.
Tàu
chậm rãi chạy được một lúc, ngoài cửa sổ đã bắt đầu hiện rõ những thảm hoa oải
hương rải đầy khắp núi đồi. Thật tuyệt, hương hoa độc đáo lan toả khắp không
gian.
Thật
thoải mái!
“Diệc
Diễm, anh nhìn kìa!” Tôi hưng phấn kéo tay Đường Diệc Diễm chỉ vào những cánh
đồng ngập tràn hoa ở ngoài kia.“Oa... Nhiều thật!” Lần đầu tiên tôi được nhìn
thấy nhiều hoa oải hương đến vậy, một màu tím ngát chạy dài đến tận chân trời!
Toàn bộ thế giới dường như đều được che phủ bởi sắc tím.
“Sắp
đến rồi!” Radio vang lên một vài âm thanh, Đường Diệc Diễm cười nói với tôi,
tôi kích động không thôi!
Ngoài
sân ga, Đường Diệc Diễm còn nói cho tôi biết về dân cư, cuộc sống. Chỉ có điều,
công tử được chiều chuộng như anh lại biết mấy thứ này sao? Tôi thật nghi ngờ!
“Phu
nhân đang mang thai sao?” Vừa ra ngoài, một người phụ nữ trung niên đã đứng đợi
sẵn để đón tiếp chúng tôi, càng khó có thể ngờ là bác ấy lại biết nói tiếng
Trung. Sau khi nhìn thấy bụng tôi hơi nhô lên, lại cười đến sáng lạn!
Tôi
ngọt ngào gật đầu, nhìn Đường Diệc Diễm đang đứng cạnh.
“Hai vị
đến đúng lúc rồi, thời gian này hoa oải hương vừa mới nở, rất đẹp!” Bác gái vừa
nói vừa dẫn chúng tôi lên lầu. Cầu thang được làm bằng gỗ, cũng khá lâu đời,
lúc bước lên sẽ tạo ra những âm thanh “khanh khách” đầy rung động, còn cả cửa
ra vào mang phong cách truyền thống, làm cho người ta cảm thụ được sự thuần túy
trong văn hoá Nhật Bản.
Phòng
nghỉ của chúng tôi ở cuối hành lang. Mở cửa ra đã cảm nhận được không khí tươi
mát, sạch sẽ, và cách bài bố rất truyền thống của Nhật. Nhìn chỗ nào cũng có
thể thấy được sự tỉ mỉ của chủ nhà. Thứ khiến tôi hết sức vừa lòng là trên
tường có một cửa sổ rỗng, không kính. Chỉ cần nhấc rèm lên, gió sẽ lập tức mang
theo mùi hương của hoa cỏ ùa vào trong phòng. Bên ngoài thực sự là một bức
tranh phong cảnh đầy mộng mơ với sắc tím rực rỡ.
“Tuyệt
quá!” Tôi nhịn không được mở lời tán thưởng, thích ý hưởng thụ những làn gió
đang nhè nhẹ lướt qua mặt.
Bác gái
cười cười lui ra ngoài, khép cửa lại cho chúng tôi.
“Thích
không?” Đường Diệc Diễm dịu dàng ôm tôi từ phía sau, cằm đặt trên cần cổ của
tôi.
Tôi vui
vẻ gật đầu: “Rất thích!”
“Nhưng
mà sao anh biết chủ nhà nói được tiếng Trung?” Như vậy đúng là sẽ thuận tiện
hơn nhiều, không cần Đường Diệc Diễm cái gì cũng phải phiên dịch cho tôi nghe.
“Là một
người đàn ông Nhật Bản an bài giúp. Đây chính là một trong những điều kiện trao
đổi hợp tác giữa anh và ông ta, sắp xếp cho chúng ta một chuyến đi đến Furano.
Về phần chủ nhà biết nói tiếng Trung, thật ra là do ông ta chu đáo thôi!”
Thì
ra... Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh, Đường Diệc Diễm đã chuẩn bị nhiều như
vậy, tôi lại cái gì cũng không biết.
“Diệc
Diễm, cám ơn anh!” Hao hết tâm tư làm cho tôi vui vẻ.
“Chỉ
cần em vui vẻ, cái gì cũng đáng giá!” Đường Diệc Diễm hôn lên trán tôi. “Anh
không muốn Duyệt Duyệt của anh phải lưu bất kì một giọt nước mắt nào hết!”
Diệc
Diễm, vui quá mà khóc, cảm động nhiều đến nỗi không thể dùng ngôn ngữ để biểu
đạt. Tôi nợ anh nhiều lắm, tôi nghĩ, tôi cũng có thể chân thành thổ lộ với anh,
thổ lộ hết lòng mình. Ngày mai, ngày mai tôi sẽ nói cho anh!
“Em vui
vẻ, cục cưng của chúng ta cũng sẽ vui vẻ, không phải sao?” Đường Diệc Diễm ôm
tôi ngồi lên ghế, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của tôi, ánh mắt tựa như đang đối đãi
với bảo vật của mình.
Mà tôi,
trong lòng lại tồn tại một trận không được tự nhiên, chu môi: “Như vậy cục cưng
quan trọng hơn hay là em quan trọng hơn?” Tôi nghĩ, mỗi một người phụ nữ có
thai đều sẽ tùy hứng hỏi vấn đề này! Ngẫu nhiên cũng sẽ bởi vì anh rất chú ý
đến cục cưng trong bụng mà ghen?
Đường
Diệc Diễm kỳ quái nhìn tôi, cười nhẹ, rút tay về. “Còn có cả cách nói như thế
này sao?”
“Đương
nhiên!” Tuy rằng chỉ là vấn đề rất nhỏ nhặt, nhưng tôi lại vẫn cố chấp muốn
biết đáp án.
“Có
phải phụ nữ mang thai đều trở nên kỳ quái như vậy hay không?” Trước kia tôi
tuyệt đối không bao giờ làm nũng với anh như vậy. Đại khái là anh rất kinh
ngạc, không quen. Thực ra không phải bởi vì mang thai, mà là vì hạnh phúc!
Người phụ nữ hạnh phúc đều không tự chủ được, muốn nghiệm chứng với người đàn
ông mình yêu một vài vấn đề “nhàm chán”.
“Không
được nói sang chuyện khác!” Tôi ôm cổ anh, không thuận theo cũng không buông
tha.
“Đều
quan trọng như nhau!” Đường Diệc Diễm giảo hoạt cười.
“Không
được! Chỉ có hai lựa chọn: A- mẹ, B- cục cưng.”
“Cục
cưng cũng là con của em đấy nhé!” Đường Diệc Diễm buồn cười mím môi, không nghĩ
rằng tôi lại quyết hỏi cho bằng được!
“Mau
chọn đi!” Tôi làm bộ như muốn bóp cổ anh: “Chọn!”
“Được
được… Em, chính là em, A- mẹ!” Rốt cuộc, anh cũng nói ra đáp án mà tôi muốn.
Tôi buông tay, dựa vào trong lòng anh, đắc ý cười: “Thế thì còn được!” Một vấn
đề hoàn toàn không thực chất, không có ý nghĩa, lại bởi vì Đường Diệc Diễm trả
lời làm cho tôi vui vẻ không thôi.
“Vậy
anh và cục cưng ai quan trọng nhất!” Sủng nịch ôm tôi, Đường Diệc Diễm cũng bắt
chước hỏi lại.
“Đều
quan trọng như nhau!” Tôi cũng học theo anh.
“Không
được! A- ba ba, B- cục cưng! Chỉ được chọn một cái!” Đường Diệc Diễm lại bắt
đầu lặp lại, chọc tôi nở nụ cười.
“Sao có
thể như vậy được!”
“Mau
chọn đi!”
“Không...
Đừng đùa nữa, buồn quá, đừng mà!”
“Em
nói... Em nói... Đương nhiên là... B- cục cưng rồi!”
“Đáng
giận...”
“A…
đừng, buồn quá, em sai rồi, sai rồi... là A... Chọn ba ba!”
“...”
Cuối
cùng, những tiếng đùa nháo dần dần biến thành những thanh âm yêu kiều làm cho
người ta mặt đỏ tim đập.
“Diệc...
Diệc Diễm!”
“Anh sẽ
cẩn thận...”