Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 148: Lời chúc



Edit & beta: Rya

Một phòng y tế trong Căn cứ trung ương.

Triệu Ly Nông đi theo Đỗ Bán Mai để kiểm tra một vòng, cuối cùng được phép ngồi dậy.

“Hiện tại em cảm thấy thế nào?” Đỗ Bán Mai hỏi.

Triệu Ly Nông chạm vào sau gáy, chỉ cần không chú ý đến, cơn đau âm ỉ gần như biến mất: “Không có chuyện gì.”

Đỗ Bán Mai nhìn báo cáo kiểm tra: “Không phát hiện vấn đề gì, nội tạng cũng không bị chịu ảnh hưởng gây ra triệu chứng xuất huyết.”

“Đổng Hưng.” Diệp Trường Minh quay đầu lại, nói với bên ngoài: “Cậu vào đi.”

Đổng Hưng đang nói chuyện với đồng đội bên ngoài, ngay lập tức mở cửa và đi vào: “Đội trưởng, anh tìm em?”

Đổng Hưng ngay lập tức đi đến bên cạnh Đỗ Bán Mai, hai người đứng bên cạnh bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.

Diệp Trường Minh bên cạnh vừa bước ra ngoài.

Triệu Ly Nông không thể hiểu được cụ thể những thuật ngữ chuyên nghiệp mà Đổng Hưng và Đỗ Bán Mai nói, cô chỉ biết rằng họ đang sửa kết quả kiểm tra của mình, cô lặng lẽ ngồi bên giường chụp cắt lớp, cúi đầu và lắc chân.

Lúc này, một bàn tay thon dài sạch sẽ cầm một chiếc vòng bạc đưa tới trước mặt cô.

Triệu Ly Nông ngước mắt lên, lúc này mới phát hiện Diệp Trường Minh không biết từ lúc nào lại tiến vào.

“Quang não mới.” Diệp Trường Minh đứng bên cạnh cô: “Em có thể liên lạc với những người khác.”

“Cám ơn.” Triệu Ly Nông cầm quang não mới trong tay, đeo lên cổ tay, đăng nhập tài khoản lần nữa, trong nháy mắt hiện lên một đống tin nhắn, tất cả đều là do bọn người Ngụy Lệ gửi tới.

Có quá nhiều tin nhắn, phỏng chừng là Ngụy Lệ và Hà Nguyệt Sinh đã nhận được tin tức ngầm gì đó, biết cô xảy ra chuyện, tài khoản trên quang não có vô số cuộc gọi nhỡ.

Triệu Ly Nông suy nghĩ một lúc, trực tiếp gửi một tin nhắn cho nhóm nhỏ, nói với mọi người: [ Tôi không sao, tôi đã trở lại Căn cứ trung ương, các cậu không cần phải lo lắng.]

Sau khi tin nhắn này được gửi đi, nhóm nhỏ ngay lập tức bắt đầu nhảy lên một loạt tin nhắn.

Hà Nguyệt Sinh gọi tới, Triệu Ly Nông đã nhận.

“Hiện tại cậu đang ở đâu?” Hà Nguyệt Sinh khẩn trương hỏi.

“Tôi đang kiểm tra sức khỏe.” Triệu Ly Nông nhìn ra ngoài cửa sổ phía sau lưng, trời đã tối đen: “Sau đó tôi muốn về nhà trước.”

Hà Nguyệt Sinh nhìn cô từ trên xuống dưới, xác nhận rằng Triệu Ly Nông không có vấn đề gì nghiêm trọng, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.

“Còn có người gọi tới.” Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn quang não đang rung động trong tay: “Tôi cúp máy trước.”

“Mấy người Nghiêm nỗ lực gọi tới à?” Thấy Triệu Ly Nông gật đầu, Hà Nguyệt Sinh nói: “Được, cúp máy đi.”

“Triệu Ly Nông chào hỏi từng người đồng bọn gọi tới, để họ xác nhận và an tâm, sau đó từ trên giường chụp cắt lớp bước xuống: “Em có thể đi được chưa?”

Đỗ Bán Mai bên kia ngẩng đầu lên và nói có thể.

Diệp Trường Minh quay người, nhặt chiếc ba lô màu đen ở trong góc: “Tôi đưa em đi.”

Triệu Ly Nông suy nghĩ một chút, xem ra nơi này thật sự không có cách nào bắt xe buýt, vì vậy lặng lẽ đi theo bước chân của anh.

Hai người lần lượt bước ra khỏi phòng y tế.

Diệp Trường Minh đi tới một chiếc xe địa hình, mở cửa ghế phụ, quay đầu nhìn cô: “Vào đi.”

Triệu Ly Nông theo lời ngồi vào, sau khi chủ động thắt dây an toàn, cô ngước mắt nhìn người ngoài xe: “Ba lô.”

Diệp Trường Minh đưa ba lô cho cô: “Đi Viện nghiên cứu trước sao?”

Triệu Ly Nông cầm ba lô màu đen gật đầu: “Tôi muốn đi đăng ký hàng mẫu.”

Diệp Trường Minh đóng cửa ghế phụ lái, vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, khởi động xe địa hình và lái ra ngoài.

“Đội số 0 sẽ không tiết lộ chuyện của em cho bất kỳ ai.” Trên đường đi, Diệp Trường Minh đột nhiên nói: “Bọn họ cũng sẽ không hỏi tới.”

Triệu Ly Nông quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Cảm ơn.”

Ngón tay trái của Diệp Trường Minh buồn bực gõ trên vô lăng hai lần, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.



“Đến đây cũng được rồi.” Sau khi Triệu Ly Nông xuống xe, quay đầu nhìn người trong xe: “Còn có một chuyến xe buýt, tôi có thể tự mình về.”

Diệp Trường Minh nghiêng mặt sang đối diện với ánh mắt của Triệu Ly Nông, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ đợi em ở đây, dựa theo thông lệ, bên cạnh một nghiên cứu viên cần có một thủ vệ quân.”

“… Vâng.” Triệu Ly Nông thấy vậy, không thể làm gì khác là đi đăng ký hàng mẫu trước.

Cô có một thủ vệ quân độc quyền.

Tuy nhiên các nhu cầu độc quyền cần phải báo cáo lên kế hoạch trước, Triệu Ly Nông thường xuyên ra ngoài, trong đầu chỉ nghĩ về các hạng mục nghiên cứu, cũng quên luôn chuyện này, kết quả là thủ vệ quân kia chỉ có thể ở lại Căn cứ trung ương.

Khi đó, cô đã nghĩ rằng mình có thể cọ xát với Dị sát đội bên cạnh Nghiêm tổ trưởng.

Triệu Ly Nông cầm theo ba lô đi về phía đại sảnh của Viện nghiên cứu, nghĩ thầm Nghiên cứu viên La không mang theo bất kỳ thủ vệ quân nào, vì vậy cô ta có thể cũng giống như mình.

“Xin chào, tôi đăng ký.” Triệu Ly Nông đi đến cửa sổ đăng ký, lấy hàng mẫu trong ba lô ra.

Nhân viên đăng ký chuẩn bị tan sở, khi nhìn thấy Triệu Ly Nông, liếc nhìn cô vài lần, sắc mặt quái lạ: “Đăng ký cái gì?”

Triệu Ly Nông lấy thẻ ID của mình ra, quẹt trước cửa sổ, nói: “Hàng mẫu mấy lọ cây dị biến cấp S.”

Cô nhìn thấy sắc mặt của nhân viên đăng ký hơi tái nhợt, chủ động giải thích: “Hẳn là không có tính công kích, cho nên cũng đừng khẩn trương.”

Nhân viên đăng ký: “…”

Cũng may là nhân viên đăng ký lần này nhìn hàng mẫu trong tay cô một chút, cuối cùng cũng không ấn chuông báo động, cẩn thận cất vào rương chứa đồ, đăng ký thông tin.

Lúc Triệu Ly Nông đi ra đã hơn 20 phút trôi qua, đứng ở trên bậc thang, cô có thể nhìn thấy tình hình bên trong xe địa hình từ xa, bên trong không có ai.

“Được rồi?” Một giọng nói quen thuộc có chút lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến.

Triệu Ly Nông quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Trường Minh đứng ở đài phun nước bên kia, cô gật đầu: “Có thể đi rồi.”

Cô gửi địa chỉ nơi ở của mình cho Diệp Trường Minh.

Xe địa hình đang lái trên đường.

Triệu Ly Nông có chút buồn ngủ, nhìn một tay đặt trên vô lăng của Diệp Trường Minh, con đao dựng đứng ở bên cạnh, cố gắng tìm một đề tài để cho mình tỉnh táo một chút: “Con đao của anh là hàng đặt làm à? Hẳn là đường hoành đao, ba loại còn lại không thích hợp…”

Có bốn loại Đường đao, hoành đao thích hợp dùng để chiến đấu nhất.

Đường đao

“Không phải, là tôi lấy ra từ Uyên đảo.” Diệp Trường Minh có chút ngạc nhiên khi Triệu Ly Nông lại hỏi chuyện không liên quan gì đến nghiên cứu, nhìn xung quanh, anh phát hiện cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Anh lặng lẽ mỉm cười, giảm nhẹ chân ga.



“Đến rồi.”

Diệp Trường Minh đã dừng ở cổng tiểu khu một lát, xe địa hình ở lâu quá sẽ khiến người khác chú ý, cho nên đánh thức Triệu Ly Nông.

Triệu Ly Nông mở mắt ra, ép mình nhanh chóng tỉnh lại: “Cảm ơn, tôi về trước.”

Diệp Trường Minh nhìn bóng lưng của cô hoàn toàn biến mất, giơ tay ấn trái tim mình, sau đó xoay người rời đi.

Triệu Ly Nông gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào, đụng phải Triệu Phong Hòa đang đẩy xe lăn đi ra mở cửa.

“Tiểu Nông? Con đã trở về?” Trên mặt Triệu Phong Hòa đột nhiên lộ ra nụ cười vui vẻ, bà ấy không biết Triệu Ly Nông đi nơi nào, chỉ biết cô đã rời khỏi căn cứ. “Trong khoảng thời gian này, mẹ rất lo lắng cho con, mọi người đều nói bên ngoài loạn cả lên.”

Triệu Phong Hòa đột nhiên sửng sốt: “Tiểu Nông, sao con lại mặc loại quần áo này?”

Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn chiếc áo khoác tác chiến màu đen quá khổ trên người mình: “…Áo khoác của một người bạn, anh ấy cho con mượn mặc.”

“Là thủ vệ quân bảo vệ nghiên cứu viên?” Triệu Phong Hòa có một số hiểu biết về hệ thống của nghiên cứu viên, bà ấy nhìn logo trên cánh tay của Triệu Ly Nông: “Hình như không giống lắm.”

“Là áo khoác tác chiến của Dị sát đội.” Triệu Ly Nông giải thích.

“Khó trách có chút không giống.” Triệu Phong Hòa gật đầu, sau đó chỉ vào phòng vệ sinh: “Nước còn nóng, Tiểu Nông, con đi tắm đi, mẹ đi lấy quần áo sạch cho con, có mệt không? Tắm xong nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Vâng.” Triệu Ly Nông bước vào phòng tắm, cởi áo khoác tác chiến ra, tuyết đọng lúc nãy cũng tan đi, chỉ còn lại vài vết rách.

Phải giặt nó và trả lại cho Diệp đội trưởng, mặc dù cô không biết liệu anh có còn muốn chiếc áo khoác tác chiến rách nát này hay không.



Ngày hôm sau, Triệu Ly Nông vừa đến Viện nghiên cứu, cô đã thấy mấy người Hà Nguyệt Sinh đang đợi ở đại sảnh.

“Tiểu Triệu, lại đây!” Ngụy Lệ dùng sức vẫy tay, hô to, thành công thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến ánh mắt của những người xung quanh, cô nhanh chóng đi đến gần mấy người bọn họ: “Các cậu đều đến sớm như vậy?”

“Sớm nhất là cậu ấy.” Hà Nguyệt Sinh chỉ Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh: “Viện nghiên cứu còn chưa mở cửa, cậu ấy đã đợi ở bên ngoài.”

Nghiêm Tĩnh Thủy đứng nghiêm, mơ hồ có phần đắc ý, ai cũng đừng nghĩ quyển lại cô.

“Chúng tôi nghe nói cậu đã gặp tai nạn ở Căn cứ số ba, và nghĩ rằng…” Đồng Đồng dừng một chút rồi đổi giọng: “Cũng may Ly Nông bây giờ trở về rồi.”

Những tin tức này đều do Ngụy Lệ nghe được từ Đan Vân, lúc đó sau khi Đan Vân nói rằng Triệu Ly Nông có thể đã hy sinh, không ai trong số bọn họ có thể chấp nhận điều đó, Nghiêm Tĩnh Thủy và Ngụy Lệ suýt chút nữa thì lao đến vùng biển đó, nhưng cuối cùng vẫn bị chặn lại.

Triệu Ly Nông vừa đi vừa lắng nghe bốn người vạch ra khuyết điểm của nhau: “Tôi không sao, Diệp đội trưởng đã đưa tôi ra ngoài.”

Ngụy Lệ liên tục gật đầu đồng ý: “Anh họ quả thật rất tốt.”

“Lần sau cậu đi làm nhiệm vụ, tôi cũng sẽ đi với cậu.” Nghiêm Tĩnh Thủy nghiêm túc nói: “Tôi không chỉ biết chiến đấu, mà tôi còn biết về thực vật dị biến.”

“Liệu Nghiêm tổ trưởng có đồng ý để cậu đi không?” Ngụy Lệ cho một tay vào túi, chạm vào chú gà con ấm áp, tiến hành tra tấn linh hồn.

“Tôi có thể kiên trì xin.” Nghiêm Tĩnh Thủy nghĩ rằng cha cô sẽ đồng ý.

Cửa thang máy mở ra, có vài người bước ra.

Ngụy Lệ hừ một tiếng: “Tiểu Lệ làm sao vậy? Lại không tránh mình.”

Gần đây, cô thường xuyên đặt bàn tay lạnh lẽo của mình lên thân thể ấm áp của Tiểu hoàng kê, chú gà con đều luôn nhảy dựng một lúc rồi mới chấp nhận hiện thực, nhưng ngày hôm nay lại không có động tĩnh gì.

Ngụy Lệ lấy ra xem một chút, Tiểu hoàng kê lập tức bay lên, nhảy lên người Đồng Đồng ở phía xa.

Triệu Ly Nông quay đầu nhìn Đồng Đồng đang vội vàng chộp lấy chú gà con trên đỉnh đầu, cô đột nhiên vươn tay: “Đưa cho tôi.”

Đồng Đồng không chút nghĩ ngợi, vươn tay liền đưa chú gà con cho Triệu Ly Nông.

“Sao nó đến mức này?” Ngụy Lệ cúi người nhìn Tiểu hoàng kê đang đứng trong lòng bàn tay của Triệu Ly Nông, hai chân run run: “Tay lạnh như vậy sao?”

Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm vào Tiểu hoàng kê đang run rẩy, cau mày và trả nó lại cho Ngụy Lệ, quả nhiên, tình trạng run rẩy được cải thiện một chút.

Nó đang sợ cô?

Xét đến mối liên hệ gần đây với thực vật dị biến, Triệu Ly Nông cũng không quá ngạc nhiên.

Luôn có nguyên nhân, chỉ là cô chưa tìm ra mà thôi.

Đoàn người đi vào phòng thí nghiệm làm việc, Ngụy Lệ nhìn chiếc ba lô mà Hà Nguyệt Sinh đeo vào, không khỏi nói: “Lúc trước ở đại sảnh chị đã muốn hỏi, bên trong ba lô căn phòng kia là đã đựng cái gì?”

Hà Nguyệt Sinh nhướng mày: “Để mừng Tiểu Triệu bình an trở về, hôm qua em đã bỏ tiền thuê một chiếc máy vi tính cũ, muốn phát album “Dao Mâu”, thỏa mãn tâm nguyện của Tiểu Triệu.”

“Máy vi tính cũ? Là loại quang não vật lý trước đây?” Ngay cả Nghiêm Tĩnh Thủy cũng có chút hiếu kỳ đi đến.

“Lần này máy vi tính cũ sẽ không hỏng chứ?” Triệu Ly Nông cười đi tới hỏi.

Hà Nguyệt Sinh nói thẳng: “Không thể nào, tôi mượn bộ này từ người bạn có album đó, tuyệt đối là rất tốt.”

Lần này động tác của cậu đã trở nên thành thạo hơn, rõ ràng là tối qua đã thử trước.

Chiếc máy vi tính cũ chầm chầm vận hành, cuối cùng cũng chạy được đ ĩa nhạc, phát ra giọng hát lả lướt của một người phụ nữ.

“Cũng dễ nghe thật.” Ngụy Lệ đứng bên cạnh thở dài.

Triệu Ly Nông cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt, bài hát này cô đã quá quen thuộc, trước đây sư huynh trong phòng thí nghiệm luôn thích phát nghe.

“Thế nào?” Hà Nguyệt Sinh đụng phải Triệu Ly Nông, cười hỏi: “Nghe hay chứ?”

Triệu Ly Nông gật đầu, ánh mắt đảo qua, không muốn nhìn người chung quanh.

Ánh mắt cô chạm vào chiếc ba lô đang mở rộng đặt bên cạnh bàn của Hà Nguyệt Sinh, cô dừng lại: “Đây là cái gì?”

Một chiếc hộp sắt vuông màu đỏ đen được đặt nằm ngang trong chiếc ba lô đang mở, lẽ ra phải có một lớp bao bì bên trên, nhưng bởi vì thời gian quá lâu, bao bì đã bị xé gần hết, chỉ còn lại một góc nhỏ, có thể mơ hồ nhìn thấy những nét vẽ màu đen trên đó.

Hà Nguyệt Sinh đang khoe khoang với những người khác, nghe thấy những lời đó thì quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Triệu Ly Nông và giải thích: “Đây là chiếc hộp ban đầu chứa album, tối qua tôi đến nhà người bạn gấp quá, cậu ta đã kín đáo nhét cho tôi.”

Triệu Ly Nông đưa tay nhặt chiếc hộp lên, đầu ngón tay của của cô đặt trên bề mặt hơi bẩn của của chiếc hộp, chậm rãi cào qua những nét chữ màu đen bị xé.

“Thì ra trên đó có chữ viết.” Âm thanh của Hà Nguyệt Sinh thanh xen lẫn vào tiếng hát: “Nhưng đã sớm bị người ta xé, nhìn không thấy trước kia viết cái gì.”

Triệu Ly Nông trầm mặc, đầu ngón tay duỗi tới các cạnh của chiếc hộp.

Cô biết.

Trên đó chỉ viết một câu nói.

—— Chúc ruộng thí nghiệm của sư huynh Giang Tập thuận lợi thu hoạch.