Tô Đan Chi hét ầm lên, mặc dù âm thanh chẳng có bao lớn nhưng tại chỗ này đã đủ rồi.
Anh ta nghĩ rất hay, nếu pheromone của anh ta không làm gì được Cố Giản thì pheromone của Alpha thì sao? Chỉ cần Cố Giản ăn quả đắng, cái gì Tô Đan Chi cũng nghĩ ra được. Cho dù là bảo người thích mình đi tàn phá một người khác.
Nhưng Alpha có thể đánh dấu nhiều người, có vấn đề gì đâu.
Tô Đan Chi gằn từng chữ: “Chỉ cần anh phá hủy nó, tôi sẽ chấp nhận anh.”
Lưu Minh giật mình nhìn chằm chằm Tô Đan Chi đang nằm rạp trên sàn. Biểu tình rõ ràng là bị đánh động.
“Anh tin anh ta sao?”
Cố Giản đứng nghe nãy giờ, không sợ mà cười trào phúng.
Lưu Minh nhìn cậu, đáy mắt chuyển động nhưng không nói gì.
“Đổi lại nếu tôi là anh, lúc này tôi sẽ mang anh ta lên, tìm một nơi mà triệt để đánh dấu anh ta chứ không phải ở đây lãng phí thời gian vào việc tào lao. Thay vì tin một lời hứa hẹn của một người trong lòng có người đàn ông khác, chẳng bằng tin vào chính mình không phải tốt hơn sao đội phó Lưu?”
Một lời thức tỉnh người trong mộng.
Lưu Minh mở lớn hai mắt nhìn Cố Giản, lại nhìn Tô Đan Chi.
Tô Đan Chi giống như cảm giác được cái gì mà ra sức hô lên: “Không, Lưu Minh… Anh phải nghĩ… Nếu anh làm vậy tôi sẽ hận anh…”
Anh ta đã nói không ra hơi, còn bị Cố Giản cắt ngang: “Hận thì sao? Anh có thể phản kháng? Hay anh muốn cắt tuyến thể?”
“Đến khi phục từng dưới chân pheromone của Alpha rồi anh nghĩ mình có thể mạnh miệng được sao?”
“Chẳng lẽ anh không tự tin vào chính mình có thể chinh phục được Omega của mình hay sao?”
Câu này Cố Giản nói với Lưu Minh.
Từng lời như đâm vào bản chất của Alpha, đao đao thấy máu.
Lưu Minh im lặng cúi đầu không nói gì, nhưng một dỗi lại vững bước tiến về phía hai người họ.
Bên trong phòng thay đồ lúc này đã nồng nặc hai loại mùi vị vốn nên cực kỳ tương hỗ. Cố Giản làm người đứng trong đó có chút như cây non dưới gió bão, bị quật cho lung lây. Nhưng từ đầu chí cuối cậu vẫn một biểu tình cười nhạt dửng dưng.
Có lẽ trong lòng Lưu Minh còn chút do dự, nhưng khi thấy Cố Giản kỳ lạ như vậy thì chút không nắm chắc trong lòng hắn tiêu tan. Bước chân dừng lại bên cạnh Tô Đan Chi mà không phải bước tới chỗ Cố Giản.
“Anh nhất định sẽ không hối hận vì sự lựa chọn hôm nay, đội phó Lưu.”
Nói xong câu này thì cậu lách qua người Tô Đan Chi, lách qua Lưu Minh, tiến về phía cửa phòng.
Lưu Minh không ngăn cản cậu, ngược lại hai ba bước cúi xuống ôm Tô Đan Chi lên.
“Không! Buông ra ư…”
Phía sau lưng cậu lâu lâu lại vang lên tiếng kêu yếu ớt không cam lòng xen lẫn dục vọng nguyên thủy đã muốn xâm chiếm tất cả lý trí của Tô Đan Chi.
Cạch.
Cửa phòng thay đồ mở ra rồi đóng lại.
Cố Giản vừa ra ngoài liền lảo đảo đưa tay chống tường. Hơi thở nặng nhọc thấy rõ.
“Đệch, mém chút là không trụ được rồi…”
Cậu cười hâm hở.
Cố lết đi, Cố Giản rốt cuộc lết được vào một căn phòng giống như nhà kho, thứ có rất nhiều trong tòa nhà này. Sau khi ngồi dựa vào một góc tường tối tăm cậu mới mò mẫn lấy điện thoại ra, gọi cho tên gấu tó nhà cậu.
“A Giản?”
Giọng Hạng Nghiêm vang ra từ trong điện thoại, có chút trầm hơi mọi khi, nghe càng thêm rù quyến. Có lẽ là do hắn đang vận động.
Đúng, lúc này Hạng Nghiêm cũng đang ở trong nhà văn hóa, ở đội bóng. Cho nên Tô Đan Chi mới ở đây. Cho nên Lưu Minh mới đúng lúc xuất hiện. Nhưng Hạng Nghiêm không nghĩ hai kẻ này người vô tình người cố ý cùng nhau “bắt nạt” bạn đời của hắn ngay bên cạnh.
“Tên gấu tó này… Cậu mà còn không tới thì tôi sẽ chết thật đó…”
Trong nhà kho lúc này chỉ mới trôi qua một lúc mà đã nồng đậm pheromone mùi hoa cam thảo như gió bão cuốn qua, giọng nói của Cố Giản cũng đượm mùi hoa cam thảo, thơm ngọt mềm mại chọc người.
Cậu nói chết là chết thật chứ không phải nói ngoa. Lúc này Cố Giản mới cảm nhận sâu sắc được việc nếu thiếu Hạng Nghiêm cậu thật sự sẽ chết. Pheromone đang kêu gào đòi hỏi chủ nhân thật sự của nó, mỗi giây trôi qua như muốn lấy mạng cậu vậy, đau khủng khiếp.
Hạng Nghiêm ở bên kia sững sốt một giây, sau đó không kịp nói gì đã vội vàng xông ra khỏi sân bóng.
Hắn chạy quá nhanh, vừa ra cửa đã mất tăm, không ai đuổi kịp.
“Anh đang ở đâu? Cố Giản?”
Lòng Hạng Nghiêm như lửa đốt, vừa chạy vừa hỏi.
“Ở… Trong một nhà kho… Cách phòng thay đồ chung… Của nhà văn hóa…”
Một câu này Cố Giản nói rất lâu vẫn không nói được hoàn chỉnh.
Rầm!
Nhưng Hạng Nghiêm vừa dựa vào lời cậu nói cùng cảm giác của mình đã sớm tìm được cậu.
Cửa nhà kho bị người mạnh bạo mở ra từ bên ngoài, ánh sáng lập tức theo đó tràn vào trong nhà kho tối om.
Hạng Nghiêm vừa tới đã bị mùi pheromone hoa cam thảo như cơn sóng thần đập vào mặt. Hắn mém thì gục xuống đất.
Omega của Tô Đan Chi không làm hắn dao động, thế mà lúc này lại gục trước bạn đời.
Thật ra nếu hắn muốn, có lẽ không cần sợ nó. Nhưng hắn chưa từng phòng bị đối với Cố Giản.
Chỉ một bước Hạng Nghiêm đã ôm được Cố Giản vào lòng. Cửa nhà kho đồng thời bị hắn đóng lại, khóa trái. Trừ khi phá nát cửa, ai cũng không mở được.
“Sao lại thế này?”
Cho dù bác sĩ đã nói không lâu nữa Cố Giản sẽ đến kỳ phát tình, nhưng mà lỗ mũi hắn thính như thế, sao không nghe được một đám pheromone hỗn loạn trên người cậu được.
Hắn vừa sờ soạn trên người cậu, vừa dịu dàng nhưng ra tay đúng độ giữ chặt bạn đời đang liều mạng muốn quấn lên người mình, lung tung đòi hỏi một cách bản năng lại có nguy cơ hại mình hại người.
“Cho tôi… Mẹ! Giờ này cậu còn hỏi chuyện không đâu!”
Cố đại gia vừa chửi vừa gặm mạnh lên môi tên gấu tó nhà mình, mém thì cắn ra máu.
“Biết anh rất khó chịu, nhưng phải nói cho tôi biết anh bị làm sao trước. Lỡ như anh thật sự bước vào kỳ phát tình đầu tiên, chúng ta không ở đây được.”
Hắn vừa dỗ vừa dùng pheromone xoa dịu bạn đời đang nhíu mày tỏ ra vô cùng khó chịu của minh.
“Không phải kỳ phát tình… Ưm…”
Bị hắn xoa hai bên cánh mông, Cố Giản đang gần như nằm nhoài trên người hắn không nhịn được rên lớn, còn cố nói cho hết: “Là bị pheromone của hai người Tô Đan Chi và Lưu Minh lôi kéo phát tình tạm thời.”
“Giờ cậu đã chịu cho chưa!?”
Nói xong thì mạnh bạo nhấn người anh em đã bùng nổ trong quần mình đè xuống nơi cũng căng phòng dữ dội của tên gấu tó kia. Nghe hắn thở dốc một tiếng tràn ngập dục vọng, Cố Giản thỏa mãn, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống gặm môi hắn.
Đã nghe được câu trả lời, tuy chẳng vui gì nhưng Hạng Nghiêm không lại kỳ kèo kéo dài thời gian mà chọc giận bạn đời đang phát tình… Phát tao một cái là liền thành nữ vương bệ hạ cao cao tại thượng không cho phép người ta phạm thượng…
Phụt!
“A!!”
Nữ vương có cao ngạo đến mấy lúc bị mấy ngón tay hắn cắm vào cái mông đầy nước vẫn sẽ ngưỡng cổ lãng kêu, còn vẩy mông muốn thêm nữa.
Tao đến phát hoảng.
Tao đến đũng quần hắn muốn nổ tung.
Sao lại tao đến thế không biết…
Bốp!
Ngay lúc đó, đầu hắn bị đánh một cái.
“Nghĩ cái quần gì vậy hả!? Lại chậm chạp thì lui ra cho ông!”
“…”
Cố có tao thì vẫn gọi là Giản.
“Ưm!!!”
Mạnh bạo khuấy vài chục cái nơi miệng mềm ham ăn đang chảy nước đến ướt cả tay, lại chọc cho các người đến lúc này rồi mà tính tình vẫn còn hầm hố kia lắc mông sướng rơn người quên mất lúc nãy còn muốn đuổi ai kêu đến lãng xong hắn mới nhấc cái mông kia lên, dùng một tay giải phóng người anh em của mình.
Tiểu Nghiêm đại tướng quân vừa ra là khí thế như vạn quân.
“Mẹ! Lớn quá, có thể đổi cái khác không ưm…”
Cố ma đầu còn chưa nói xong đã bị khóa cái miệng trên, sẵn tiện khóa luôn cái miệng dưới.
…
P/s: Cố ơi là Cố.