Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 95: Đâm Phượng Cảnh Duệ bị thương




Chỉ có Cơ Hoàn Hoàn có thể cảm nhận Phượng Dương đang kích động. Từ giọt nước rơi xuống theo sợi tóc hai bên má nàng có thể nhìn ra được, lúc này tâm tình của Phượng Dương đang dao động. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều không nói gì, chỉ im lặng nhìn Phượng Dương.
Trong lòng Cơ Hoàn Hoàn run lên, ôm lấy thân thể cao lớn của Phượng Dương, áy náy nhìn những người khác: “Thật xin lỗi, có thể cho ta một phòng khác không? Tâm tình của hắn hơi kích động!”
Lưu Mật Nhi đẩy Diệp Ly Tâm một cái, Diệp Ly Tâm đột nhiên hồi hồn gật đầu: “À, được, đi theo ta!” Nàng chưa từng thấy Phượng Dương như vậy, làm cho nàng trong nhất thời không tiếp nhận được.
Cơ Hoàn Hoàn cố sức ôm thân thể Phượng Dương, muốn kéo hắn đi: “Chúng ta đi chỗ khác, được không?” Nàng dịu dàng nói. Phượng Dương từ đầu đến cuối không hề buông tay, ôm lấy tay của nàng.
Bất đắc dĩ cười một tiếng, Cơ Hoàn Hoàn quay đầu lại nói: “Ta sẽ thuyết phục hắn!”
Lưu Mật Nhi gật đầu một cái, hạ mắt liếc nhìn Phượng Cảnh Duệ. Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ thu lại, không biết đang nghĩ gì, không hề phát hiện ánh mắt của nàng.
Trong lòng Phượng Cảnh Duệ luôn lo lắng, hắn nhớ rõ, trước lúc mình bị Khuất Thiên Hàn mang đi, Hoàng Phủ Minh Nguyệt đã hạ cổ mình, nhìn nụ cười của nàng ta ngay lúc đó cũng biết, cổ này sẽ làm thương hại tới Mật Nhi. Vì vậy, khi biết được Mật Nhi rời đi, hắn có một nửa là vui mừng, mình không có cơ hội làm tổn thương nàng. Từ sau khi Mật Nhi trở về, hắn liền rơi vào trầm tư. Tự hỏi mọi chuyện.
Đêm đó, Lưu Mật Nhi bị Phượng Cảnh Duệ ngăn ngoài cửa, hắn cùng với Diệp Lâu Dương và Diệp Ly Tâm nói chuyện trong phòng thật lâu, đến nửa đêm mới ra ngoài. Bất kể Lưu Mật Nhi dò hỏi hai người Diệp Ly Tâm thế nào, bọn họ cũng không muốn nói thật với nàng.
Lưu Mật Nhi nổi giận đẩy cửa phòng Phượng Cảnh Duệ: “ Phượng Cảnh Duệ, ngươi có ý gì?”
Phượng Cảnh Duệ ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng: “Làm sao vậy?” Thấy Lưu Mật Nhi không để ý tới mình, hắn nghi ngờ hỏi: “Mật Nhi?”
“Ngươi và Diệp Ly Tâm, cuối cùng các ngươi đang có kế hoạch gì?” Lưu Mật Nhi giữ lấy Phượng Cảnh Duệ hung ác nói: “Ta mặc kệ, ta đã làm cho Phượng Dương rời khỏi Minh Cốc, ta nhất định làm cho hắn cứu ngươi!”
“Mật Nhi, tại sao phải như vậy chứ?” Phượng Cảnh Duệ êm ái hỏi, một đôi mắt nhìn thẳng vào Lưu Mật Nhi.
Lưu Mật Nhi nháy mắt: “Cái gì?”
“Tại sao nhất định phải cứu ta?” Đặt tay lên cổ tay của nàng, Phượng Cảnh Duệ không chút để ý vuốt vuốt chỗ ngứa trên cổ tay nàng.
Lưu Mật Nhi rụt tay lại, lại bị hắn nắm chặt hơn. Cuối cùng nàng bỏ cuộc, bĩu môi: “Ngươi không hi vọng ta cứu ngươi sao?”
Phượng Cảnh Duệ hạ mắt nhìn lòng bàn tay nàng, ngón trỏ dịu dàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay êm ái của nàng, môi mỏng khẽ nhếch nói: “Dĩ nhiên hi vọng. Chỉ là, vì cái gì chứ?”
Hình như hắn rất cố chấp với vấn đề này. Lưu Mật Nhi khẽ cau mày: “Hôm nay ngươi rất kì quái!” Nàng nâng mặt của hắn đối diện với mình, trong mắt Phượng Cảnh Duệ tràn đầy nụ cười, cũng không phải đang nói đùa.
Phượng Cảnh Duệ xoay mặt, lắc đầu bật cười: “Mật Nhi không muốn nói sao?”
“Rốt cuộc ngươi muốn ta nói gì?” Lưu Mật Nhi không vui, nhíu đôi mày thanh tú.
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu, gương mặt bi thương: “Mật Nhi không biết sao?”
Lưu Mật Nhi tức cười.
Phượng Cảnh Duệ nói tiếp: “Nếu như Mật Nhi cũng không biết nói gì, người nào nên biết đây?”
Theo bản năng, Lưu Mật Nhi xoay mặt: “Phượng Cảnh Duệ, đừng ép ta!” Chỉ có thể tự cảm thấy.
“Ha ha, là ta đang ép Mật Nhi sao?” Phượng Cảnh Duệ cười buồn bã: “ Mật Nhi cho là như thế?”
“Hôm nay rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Ngươi chưa bao giờ hỏi vấn đề này!” Lưu Mật Nhi có chút tức giận đứng lên, nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Nửa ngồi dậy, ánh mặt Phượng Cảnh Duệ hơi trầm xuống, nụ cười bên khóe môi không giảm: “Mật Nhi, nàng thật ích kỉ!”
“Phượng Cảnh Duệ!” Lưu Mật Nhi ảo não gầm nhẹ: “Tự ngươi tỉnh táo lại đi!” Vừa muốn xoay người rời đi, lại bị Phượng Cảnh Duệ kéo lại.
Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ sáng quắc, mở miệng: “Mật Nhi, nàng không muốn thừa nhận sao? Nàng trèo non lội suối không để ý tới an nguy của bản thân tìm được Phượng Dương tới cứu ta rốt cuộc là vì cái gì. Nàng không muốn thừa nhận sao?” Hắn hùng hổ dọa người nói.
Không biết sao? Lưu Mật Nhi không phải là động vật máu lạnh vô tình, không cảm thấy hắn làm mình rung động. Nàng đã dùng hành động đối với Phượng Cảnh Duệ để trả lời vấn đề của hắn rồi. Tại sao hắn còn phải rối rắm vấn đề đáp án đây. Chẳng lẽ phải để nàng thốt lên thừa nhận là vì mình thương hắn mới làm thế sao?
Yêu…
Trong đầu hiện lên từ này, đồng thời, trái tim Lưu Mật Nhi cũng căng thẳng, đôi mày thanh tú nhất thời vặn vẹo, cảm giác căng thẳng bất ngờ ập vào lòng. Cảm giác này có chút quen thuộc, Lưu Mật Nhi còn chưa kịp sửa sang lại những khác thường trong lòng mình. Chỉ thấy lúc này Phượng Cảnh Duệ cũng đang cong khóe môi, nụ cười nhạt nhòa.
Hình như hắn không nhận thấy được Lưu Mật Nhi khác thường, vẫn tự nói như cũ: “Mật Nhi, nàng không cảm thấy nàng rất ích kỷ sao? Đến bây giờ nàng cũng không nguyện ý thừa nhận? Thật là một người tùy hứng? Phải không?”
Đầu óc càng ngày càng lẫn lộn, ý thức cũng dần dần rời xa, một loại ý niệm chưa bao giờ có bất ngờ ập vào lòng. Lưu Mật Nhi nhận thấy được ý thức hình như càng ngày càng cách xa mình. Mà Phượng Cảnh Duệ trước mắt thoạt nhìn càng ngày càng thấy chán ghét.
Phút chốc, một vật gì đó được thả lên tay nàng, trong chớp mắt cảm giác nắm trong tay kim loại lạnh lẽo. Khóe miệng nàng nhiễm một nụ cười khát máu, tiếp theo nâng đao lên!
Một tiếng rên truyền đến bên tai, một dòng chất lỏng đỏ tươi ấm áp phun lên mặt nàng, trong nháy mắt Lưu Mật Nhi tỉnh táo. Vệt máu rơi xuống mi mắt làm cho trước mắt nàng một mảng đỏ tươi, theo bản năng đưa tay lau đi chất lỏng đọng trên mặt, Lưu Mật Nhi chậm rãi cúi đầu, mới phát hiện chất lỏng sền sệt trong tay mình, đúng là máu đỏ tươi.
Tầm mắt chậm rãi dời lên cao, bên chân nàng, một bóng người cao lớn té xuống. Người kia sắc mặt trắng bệch, khóe miệng vẫn chứa đựng nụ cười thản nhiên như cũ, dường như đã hoàn thành việc gì đó. Thấy rõ ràng chủy thủ trong tay cùng với máu đỏ đầm đìa, theo bản năng, nàng lui về phía sau một bước, nhìn người đã ngã xuống, tiếp theo mất khống chế thét chói tai: “A!”
Bỗng chốc cửa phòng bị người bên ngoài đá văng, Diệp Ly Tâm và Diệp Lâu Dương nhanh chóng vào cửa. Bất đồng với đám người Khuất Thiên Hàn và Vô Trần, hai người nhanh chóng đỡ thân thể Phượng Cảnh Duệ lên, một người tiến lên, một người liếc mắt nhìn Khuất Thiên Hàn và Vô Trần , nói: “Mang nàng ra ngoài!”
Hai người vừa muốn tiến lên chạm vào Lưu Mật Nhi, lại bị nàng kêu to, né tránh: “Không!” Nàng gào thét đẩy tay Khuất Thiên Hàn và Vô Trần đang muốn tiến lên, lại bị Diệp Ly Tâm ngăn lại
“Đi ra ngoài!” Nàng gầm nhẹ.
Toàn thân Lưu Mật Nhi cứng đờ. Đưa tay muốn chạm vào Diệp Ly Tâm: “Ly Tâm…”
Diệp Ly Tâm bất ngờ hung ác rống lên: “Đi ra ngoài!”
Lưu Mật Nhi sững sờ, nhìn ra kiên trì trong mắt nàng, hạ mắt nhìn thấy máu đỏ tươi cùng với dáng vẻ Phượng Cảnh Duệ hơi thở mong manh nằm trên giường. Giống như phân thành mười động tác chậm chạp giống nhau, nàng chậm rãi xoay người, từng bước trống rỗng nhu nhược đi tới cửa.
Vô Ngân vội vàng đuổi theo muốn đõ thân thể của nàng, lại bị Lưu Mật Nhi đẩy ra. Lúc bước qua ngưỡng cửa, cả người Lưu Mật Nhi trong nháy mắt ngã ra ngoài, té xuống. Tiếp đó, nàng không còn bất kì động tác gì nữa, chỉ làm chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Ly Tâm thấy thế, không nhịn được hít hít mũi, nhìn Vô Trần: “Nếu như Mật Nhi tỷ tỷ thiếu một cọng lông tơ, cẩn thận Phượng Cảnh Duệ dọn dẹp ngươi!”
“Không, chủ tử không chỉ dọn dẹp ta! Người sẽ làm ta biến mất trong không khí!” Vô Trần nói tiếp.
“Hả?” Diệp Ly Tâm nhướn mày.
“Chủ tử đã nói trước!” Vô Trần vội vã nói xong câu đó, xoay người đi ra cửa, khom người ôm lấy thân thể Lưu Mật Nhi đang ngất đi, nhanh chóng rời đi.
Diệp Ly Tâm hồi hồn liếc mắt nhìn Vô Ngân và Khuất Thiên Hàn, sau đó đưa mắt đến trên người Phượng Cảnh Duệ: “Rốt cuộc người này an bài bao nhiêu chuyện ?”
“Lời này có ý gì?”Khuất Thiên Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Ly Tâm nhún nhún vai: “Lát nữa giải thích sau!”
Sau khi bị thương, Phượng Cảnh Duệ lại bị thương lần nữa, lần này cũng không may mắn như lần trước. Nếu như nói lần trước còn có thể khiến người khác tới kéo dài tính mạng cho hắn, còn lần này, thực sự chỉ có thể để cho Phượng Dưỡng xuống núi thôi. Nhưng hiện tại, không có ai dám can đảm đi quấy rầy hai người Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn.
Ngày hôm sau Lưu Mật Nhi cũng đã tỉnh lại. Chỉ có khác là nàng không hềxuất hiện bên người Phượng Cảnh Duệ, ngược lại sau khi tỉnh lại liền đi đến nơi Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn đang ở tạm.
Đợi đến khi mọi người tìm được Lưu Mật Nhi, Phượng Dương và Cơ Hoàn Hoàn, không biết ba người đang nói gì ở đây.
Cơ Hoàn Hoàn thận trọng đứng giữa hai người, dùng sức khóa chặt thân thể Phượng Dương, phòng ngừa hắn bất chợt ra tay.
Căn bản Phượng Dương không định động thủ, hắn lạnh lùng vô tình kiêu ngạo không hiểu thói đời, nhưng hắn biết nữ nhân trước mắt này là nữ nhân của đứa con bất hiếu kia! Nếu như nữ nhân này chết rồi, đứa con bất hiếu đó có thể đến quấy rầy hắn. Vì một điểm này, hắn sẽ không động thủ.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn cứ như vậy mà bỏ qua cho nàng.
“Ngươi nói gì?” Phượng Dương hơi hí mắt âm trầm mở miệng.
Lưu Mật Nhi đón lấy ánh mắt của hắn, kiên định nói: “Cứu Phượng Cảnh Duệ!” Bây giờ bọn họ còn chưa biết chuyện Phượng Cảnh Duệ bị nàng đâm bị thương, Lưu Mật Nhi nhìn ra từ trong biểu hiện của bọn họ.
“Tại sao?” Phượng Dương cười lạnh: “Sau khi ngươi bắt cóc thê tử ta, hiện tại, ngươi muốn bảo ta đi cứu người? Ngươi có tư cách sao?”
Ánh mắt Lưu Mật Nhi hơi trầm xuống: “Muốn điều kiện gì ngươi mới có thể đồng ý?”
“Ta giết chết ngươi thì sao?” Phượng Dương không chút để ý nói.
Cơ Hoàn Hoàn trợn to hai mắt, vừa muốn ngăn cản, ai ngờ thế nhưng Lưu Mật Nhi vui vẻ gật đầu: “Được!”
“Mật Nhi!” Cơ Hoàn Hoàn hét lớn một tiếng: “Ngươi ở đây đang nói lời ngu ngốc gì đó?”
Dường như hoàn toàn không nghe lọt tai lời nói của Cơ Hoàn Hoàn, sóng mắt Lưu Mật Nhi không lay động, nhìn Phượng Dương: “Cứu Phượng Cảnh Duệ, ta để cho ngươi giết chết ta!” Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng, không có nửa điểm do dự.
Phượng Dương tiếp tục cười lạnh, đưa tay ôm cả cơ thể Cơ Hoàn Hoàn, chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Mật Nhi, cúi đầu nguy hiểm nâng khóe môi: “Ta muốn giết ngươi, nhưng ta cũng không muốn cứu hắn!”
Con ngươi Lưu Mật Nhi chuyển động, buồn bã cười một tiếng: “Đúng!” Nàng chậm rãi xoay người. Sau khi tỉnh lại, đối với chuyện khác nàng mơ hồ, nhưng duy nhất chỉ có giây phút đâm Phượng Cảnh Duệ giống như mọc rễ trong đầu nàng, hung hăng nhổ cũng không đi được.
Cơ Hoàn Hoàn chậm rãi đẩy thân thể Phượng Dương ra, chậm rãi đi về phía Lưu Mật Nhi, trong nháy mắt, Lưu Mật Nhi đột nhiên giữ lấy Cơ Hoàn Hoàn, không biết từ lúc nào trong tay có thêm một cây chủy thủ, nàng uy hiếp nói: “Như vậy ngươi sẽ cứu chứ?!”
“Lưu Mật Nhi!” Trong nháy mắt, trong mắt Phượng Dương ngưng tụ mưa to gió lớn, hắn gằn từng chữ kêu tên nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.