Bành Viễn Chinh thở dài, bộ dạng hơi thất thần. Tào Dĩnh bị tai nạn là chuyện ngoài ý muốn, nếu bây giờ bỏ mặc cô, hắn không làm được.
- Tôi đã nói với cậu rồi…
Chủ nhiệm Trương bất mãn, nhẹ nhàng gõ gõ bàn.
Bành Viễn Chinh từ từ ngẩng lên nhìn Chủ nhiệm Trương, khẽ nói:
- Chủ nhiệm Trương, mỗi ngày tôi sẽ cố gắng dành ra một chút thời gian tới phối hợp với bệnh viện trị liệu, nhưng nếu phải túc trực hai bốn trên hai bốn, là không thực tế, cũng không thích hợp…
Về đơn vị công tác của tôi, tôi công tác ở Ủy ban nhân dân huyện Lân.
Tào Đại Bằng vừa định xen vào giải thích mấy câu, Chủ nhiệm Trương đã lập tức trầm giọng nói:
- Vậy thì tốt. Công việc cơ quan thanh nhàn, cậu đi về trước xin phép, tối nay trở lại, chờ bệnh nhân tỉnh táo lại, chúng ta lập tức bắt đầu.
Chủ nhiệm Trương phất phất tay, đứng dậy.
Tào Đại Bằng còn muốn nói gì đó, Bành Viễn Chinh đã nắm lấy cánh tay ông ta, ý bảo có nói cũng không được, cứ để hắn cố gắng phối hợp.
Bành Viễn Chinh và hai vợ chồng Tào Đại Bằng theo Chủ nhiệm Trương rời khỏi phòng làm việc, đột nhiên Chủ nhiệm Trương nghe người thanh niên đi phía sau nói với Tào Đại Bằng:
- Bí thư Tào, tôi đi trước báo cáo công tác với Chủ tịch thành phố Chu, tranh thủ trước bảy giờ tối tới đây.
Tào Đại Bằng bối rối xoa xoa tay, khẽ nói:
- Đã làm phiền cậu, thật sự là làm phiền cậu. Nếu như cậu bận việc, cứ đi lo liệu, tôi sẽ giải thích với bác sĩ.
- Tôi sẽ quay lại sau.
Bành Viễn Chinh gật đầu, sải bước đi về phía thang lầu.
Chủ nhiệm Trương quay lại nhìn theo bóng lưng cao lớn của Bành Viễn Chinh, nhíu mày hỏi Tào Đại Bằng:
- Bí thư Tào, người thanh niên này không phải người yêu của con gái ông sao? Hắn đang công tác ở đâu mà phải báo cáo công tác trực tiếp với Chủ tịch thành phố?
Tào Đại Bằng khổ sở lắc đầu:
- Chủ nhiệm Trương, ngài hiểu lầm rồi, cậu ấy là bạn học với con gái tôi, trước kia có gặp gỡ một thời gian, hiện giờ cậu ấy đã kết hôn. Cậu ấy là Phó bí thư Huyện ủy huyện Lân, Phó chủ tịch thường trực chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện.
Chủ nhiệm Trương giật mình:
- Chủ tịch huyện Bành của huyện Lân? Chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy sao? A, thì ra là Bành Viễn Chinh của quận Tân An!
…
Tâm trạng nặng nề, Bành Viễn Chinh rời khỏi bệnh viện đi Ủy ban nhân dân thành phố.
Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn đang chờ hắn, thấy hắn bước vào, ngẩng lên cười nói:
- Chủ tịch huyện tiểu Bành của chúng ta quả thật là công việc bận rộn, ngay cả Chủ tịch thành phố như tôi muốn gặp cậu cũng phải hẹn trước!
Bành Viễn Chinh cười hì hì:
- Lãnh đạo cũng đừng phê bình tôi… Cũng do tôi không lập tức đến báo cáo công tác với lãnh đạo…
Chủ tịch thành phố Chu, hiện giờ Trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện và Trung tâm tập trung và phân phối gia vị đã bước vào giai đoạn triển khai thực chất…
Bành Viễn Chinh còn chưa nói hết, đã bị Chu Tích Thuấn vội vã cắt ngang:
- Đợi một chút, các cậu đã xác định nhà đầu tư?
Bành Viễn Chinh mỉm cười nhìn Chu Tích Thuấn, nhẹ nhàng nói:
- Dạ đúng. Chủ tịch thành phố Chu, chúng tôi đã chọn công ty Phi Đằng và công ty Quang Minh là hai doanh nghiệp xây dựng hai dự án này. Bây giờ Ủy ban kinh tế và thương mại huyện đang thảo luận với hai doanh nghiệp này…
Trong mắt Chu Tích Thuấn lóe lên một tia sáng khác thường, liền biến mất, chậm rãi tựa vào lưng ghế, cười nhẹ nói:
- Cứ nói tiếp đi!
- Vì đẩy mạnh tốc độ dự án, chúng tôi đồng thời lo thủ tục và tiến hành thu hút đầu tư… Chủ tịch thành phố Chu, đây là vì tiết kiệm thời gian, nếu như chờ làm thủ tục xong mới bắt đầu thì sẽ chậm mất. Tôi thấy sáu tháng cuối năm khởi công, coi như là không tệ.
Bành Viễn Chinh cười nói.
harry potter fanficChu Tích Thuấn nhíu mày nói:
- Hai dự án này không tệ, công tác đặc biệt, có thể xử lý đặc biệt, nhưng lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa. Dĩ nhiên, điều này cho thấy hiệu suất làm việc của các ban ngành của chúng ta không theo kịp tốc độ phát triển kinh tế, đây là một vấn đề cần mạnh mẽ chỉnh đốn.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh thoáng hiện một tia tươi cười. Hôm nay hắn tới gặp Chu Tích Thuấn, mục đích chủ yếu là vì cái câu "Công tác đặc biệt, có thể xử lý đặc biệt" này. Chu Tích Thuấn không hỏi thủ tục dự án tiến hành tới đâu, Bành Viễn Chinh cũng cố ý né tránh nhắc tới.
Dĩ nhiên, còn có một lý do quan trọng, đó là xác định công ty Quang Minh là nhà đầu tư dự án. Không ai biết, chủ công ty Quang Minh là chiến hữu trước kia của Chu Tích Thuấn. Chu Tích Thuấn cũng không đề cập chuyện đó với Bành Viễn Chinh, chẳng qua là chỉ ngầm ám chỉ, Bành Viễn Chinh trong lòng hiểu rõ.
Chu Tích Thuấn là một lãnh đạo tương đối dè dặt và tự hạn chế, đương nhiên ông ta có lòng bật đèn xanh cho chiến hữu của mình, nhưng không nói ra miệng, Bành Viễn Chinh "ngầm hiểu" như vậy, là tốt nhất.
Trung Quốc là một xã hội dựa trên quan hệ và tình cảm, dù có muốn, Bành Viễn Chinh cũng khó thay đổi được. Trong điều kiện không trái với nguyên tắc xử sự, đương nhiên Bành Viễn Chinh phải cho Chu Tích Thuấn một chút thể diện.
- Tốt lắm, đồng chí Viễn Chinh, hôm nay chỉ nói tới đây, tôi cũng tới giờ về, cậu một thân một mình, có chỗ ăn cơm chưa? Nếu như không có, về nhà tôi, nếm thử bánh chẻo của bà xã tôi làm!
Chu Tích Thuấn cười ha hả, đứng dậy mặc quần áo.
- Chủ tịch thành phố Chu, hôm nào tôi nhất định đến xin chị một bữa bánh chẻo, hôm nay sẽ không quấy rầy lãnh đạo…
Bành Viễn Chinh cười, cùng Chu Tích Thuấn rời khỏi phòng làm việc của ông ta.
Nhìn Chu Tích Thuấn lên xe rời đi, Bành Viễn Chinh vừa định lái xe đi, lại nhận được tin nhắn của Tần Phượng, bảo hắn tới nhà hàng Tĩnh Hải, có việc cần.
Bành Viễn Chinh cảm thấy hơi lạ. Bởi vì Tần Phượng rất ít khi hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, nếu như hai người cùng ăn tối, hẳn là phải ở biệt thự ở ngoại thành kia, tổ ấm của hai người. Nhưng hôm nay Tần Phượng lại nhắn tin bảo hắn đến ăn cơm ở nhà hàng.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, lập tức hiểu ra, hẳn là có người mời ăn cơm, chẳng lẽ là Tần Đào, em trai Tần Phượng?
Sau khi từ bộ đội chuyển ngành không bao lâu, Tần Đào từ chức, chuyển sang kinh doanh, hiện là Phó tổng giám đốc tập đoàn công nghệ sinh học Nghiễm Minh của thành phố Thanh Sơn. Tập đoàn Nghiễm Minh muốn đưa ra thị trường tài chính, Tần Đào được Trịnh Anh Nam giới thiệu tìm tới Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh vì Tần Phượng mà nhận lời giúp đỡ.
Chuyện này đã qua một thời gian, nhưng Bành Viễn Chinh vẫn chưa có động tĩnh gì, Tần Đào đợi chờ nôn nóng bất an, muốn tìm gặp Bành Viễn Chinh hỏi thăm, nhưng lại ngại, bèn nói với Trịnh Anh Nam, Trịnh Anh Nam bảo y tìm đến Tần Phượng.
Tần Đào mấy lần tìm tới, bất đắc dĩ Tần Phượng phải đồng ý hẹn Bành Viễn Chinh ra ngoài. Dù sao Tần Đào là em trai của cô, cô cũng phải nể tình chị em.
Nguồn: https://trumtruyen.vnBành Viễn Chinh lái xe tới nhà hàng Tĩnh Hải, thấy Tần Phượng và Tần Đào ngòi ở một góc tương đối yên lặng. Hắn lấy lại bình tĩnh, rảo bước đi tới.
Thấy Bành Viễn Chinh tới, Tần Đào lập tức cười, đứng dậy đón chào. Tần Phượng cũng đứng dậy, hơi đỏ mặt bắt tay Bành Viễn Chinh, ngầm véo nhẹ lòng bàn tay của hắn, ra vẻ lạnh nhạt nói:
- Chủ tịch huyện Bành, mời ngồi.
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nụ cười cổ quái:
- Bí thư Tần, sao hôm nay lại khách khí như vậy?
Giọng Bành Viễn Chinh có một chút ý vị trêu chọc, Tần Đào không nhận ra, nhưng làm sao Tần Phượng không hiểu. Nhân lúc ngôi xuống, cô ngầm trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái.
- Chủ tịch huyện Bành, mời gọi thức ăn. Hôm nay địa điểm tương đối đơn sơ, tôi tới vội, không đặt được phòng ăn riêng, xin thông cảm cho.
Tần Đào cười, đưa thực đơn trong tay tới.
Bành Viễn Chinh cũng không khách khí, gọi một hơi sáu bảy món ăn, tất cả đều là món ăn Tần Phượng thích nhất. Khuôn mặt quyến rũ của Tần Phượng ửng hồng, trong lòng dâng lên sự ngọt ngào khó thể diễn tả bằng lời. Tần Đào cũng không nhận ra chi tiết này, càng không phát hiện ra, chị mình và Bành Viễn Chinh "mắt đi mày lại".
Vấn đề đưa tập đoàn Nghiễm Minh ra thị trường, thật ra Bành Viễn Chinh đã làm đầy đủ, chỉ cần chờ cấp trên phê duyệt là xong, một loạt các phê duyệt này cần một quá trình tương đối dài, nhanh nhất cũng phải hai ba tháng mới xong.
Nếu như là người khác, chắc chắn Bành Viễn Chinh sẽ giữ kín, ngày nào chưa biết kết quả chắc chắn, hắn sẽ không bảo đảm. Nhưng đây là em trai Tần Phượng, hắn không cần phải làm trò vô ích trước mặt Tần Phượng.
- Tần tổng, như thế này, chuyện đưa ra thị trường của công ty các vị căn bản đã làm xong, thực sự mà nói, thủ tục của các vị tương đối hoàn chỉnh, cũng phù hợp điều kiện đưa ra thị trường…
Bành Viễn Chinh bình thản nói.
Lời của hắn thật ra không phải lời khách sáo, nếu bản thân công ty Nghiễm Minh không hội đủ điều kiện, làm sao dám triển khai việc đưa ra thị trường, công tác nền tảng đã làm rất đầy đủ, chẳng qua là hai năm qua, số công ty xin đưa ra thị trường quá nhiều, nếu như cứ chờ xếp hàng ở Thủ đô, còn không biết chờ đến bao giờ.
Bất quá, Bành Viễn Chinh chỉ giúp công ty bớt đi thời gian chờ đợi. Dĩ nhiên, đối với công ty Nghiễm Minh mà nói, thời gian chính là tiền bạc, là hiệu quả và lợi ích.