Cắt Sóng

Chương 46



Thời gian hạnh phúc giống như hạt cát mịn bên bờ biển, khi thủy triều dâng cao và chảy ngược, nó lại bị “cuốn” đi. Thứ cũng bị cuốn đi chính là sự bồn chồn không tên của Tô Liệu, nó tựa như một cơn cuồng phong đập nát đá tảng vào ban đêm, nhưng sau khi anh tỉnh táo, nó lại biến thành một dòng nước nhỏ bé, lặng lẽ chìm vào vách đá không đáy dưới lòng biển.

Chẳng bao lâu sau, Du Vũ bắt đầu khóa huấn luyện mùa hè, và Tô Liệu cũng bắt đầu học bổ trợ ở lớp thi đua, hai người vì vậy cũng ít gặp nhau hơn. Tô Liệu vừa cảm thấy dày vò, vừa thở phào nhẹ nhõm. Dù sao mùa hè ở Ninh Cảng, ánh mặt trời chói chang như vậy, những tâm tư đó ắt sẽ để lại dấu vết.

Đảo mắt đã đến cuối tháng bảy, thế vận hội Olympic chính thức diễn ra, bầu không khí ở trường thể thao trong thời gian này là thoải mái nhất. Các huấn luyện viên thích dùng giải vô địch thế giới khích lệ họ, luôn khuyến khích tuyển thủ dưới trướng mình xem nhiều trận đấu và phỏng vấn, học hỏi từ các vận động viên hàng đầu. Du Vũ cũng lấy cớ xem phát lại Olympic để đến sofa nhà Tô Liệu ăn uống, hưởng điều hòa.

Đương nhiên, điều mà Du Vũ quan tâm nhất vẫn là hạng mục của mình.

"Thảm ghê, tôi chỉ tìm được một chương trình phát sóng trực tiếp bơi cự li dài chính thức của FINA*. Còn lại chỉ toàn các clip cắt nối biên tập trong và ngoài nước."

(*) Liên đoàn Bơi lội Thế giới, hay viết tắt là FINA

Du Vũ cười nói: "Không phải bình thường à? Hai tiếng lận, ai lại tình nguyện xem toàn bộ quãng đường."

Tô Liệu không bỏ qua cơ hội chọc cậu, chỉ vào màn hình: "Nếu một ngày nào đó cậu có mặt trên chương trình phát sóng trực tiếp này, khác múi giờ thì nửa đêm tôi cũng sẽ đặt báo thức, ngồi xổm trước máy tính xem hết hai tiếng."

Du Vũ tức giận lườm anh.

Nhà vô địch cự li dài năm nay là một lão tướng người Brazil —— hắn đã trải qua ba kỳ Olympic và năm nay đã 31 tuổi. Đào Trạch Ba đăng một bức ảnh của anh với hắn trong vòng bạn bè, nói đã ước hẹn năm nay tái đấu, nhưng anh lại lỡ hẹn, chúc mừng bạn tôi đã thực hiện được ước mơ Olympic của mình.

"Tôi từng cảm thấy tuổi tác ảnh hưởng rất lớn đến thi đấu bơi lội, suy cho cùng những gương mặt trong các hạng mục diễn ra ở hồ bơi đa phần đều rất trẻ, đặc biệt là bên nữ, cỡ mười lăm mười sáu tuổi." Du Vũ suy nghĩ một chốc, dường như phát hiện ra một hiện tượng thú vị, "Trái lại đối với bơi đường dài, có lẽ sự ảnh hưởng của tuổi tác là không đáng kể."

Tô Liệu gật đầu: "Sức bền của hiếu khí không phụ thuộc vào độ tuổi như lực bộc phát."

Du Vũ nghĩ thầm, Diêm Chính thường nói bơi cự li dài không chỉ thử thách kỹ năng bơi lội và thể lực của một vận động viên —— quan trọng hơn cả, đó là khả năng đưa ra lựa chọn đúng đắn khi đối mặt với vùng nước mở luôn biến hóa. Ở một mức độ lớn, điều này xuất phát từ kinh nghiệm và tâm lý của vận động viên.

Xem xong thi đấu, Tô Liệu đi nghe điện thoại, Du Vũ ngồi trước máy tính, ánh mắt rơi vào dấu "□□" ở góc trên bên phải, nhất thời giật mình. Cậu lặng lẽ mở một trang web mới, nhập chữ cái vào thanh tìm kiếm, ngay sau đó, một địa chỉ đầy đủ hiện ra trên thanh tìm kiếm, hẳn là lịch sử duyệt web được trình duyệt ghi nhớ.

Du Vũ ôm lòng hiếu kì "Để tôi xem ngày thường học thần ca ca xem cái gì", tìm cách mở nó.

Vốn tưởng được nhìn thấy nhưng em gái xinh đẹp đang tiết kiệm vải vóc cho quốc gia, nào ngờ Du Vũ lại bị mù mắt chó với dàn nam nhân cơ bắp trên màn ảnh, họ không phải loại lực lưỡng kiểu kia nhưng điểm chung là mông rất rắn chắc đẹp đẽ. Du Vũ như bị sét giữa trời quang hóa đá ba giây, sau đó hốt hoảng đóng trang web lại giữa tiếng bước chân ngày một gần của Tô Liệu, tim đập thình thịch. Khi Tô Liệu quay lại, Du Vũ lại giả vờ như thể cậu chỉ vừa mới xem xong 1500m, trông ngoan ngoãn không chịu được.

Đúng lúc vào hôm đó, sau khi tiễn Du Vũ về, Tô Liệu định tìm lại một địa chỉ mình từng xem, bèn mở lịch sử trình duyệt lên.

Một đường dẫn chói lọi giữa loạt lịch sử ghi hình Olympic.

Tô Liệu: "?"

Đã một thời gian anh không vào trang web đó, mà chiều nay người có thể sử dụng máy tính của anh chỉ có một mình Du Vũ.

Cho nên, Du Vũ đã thấy được rồi sao?

Đầu ngón tay Tô Liệu trở nên lạnh lẽo, một lúc sau mới bất đắc dĩ thở ra một hơi. Anh suy nghĩ một chút, lúc quay lại sau cuộc điện thoại, Du Vũ có vẻ hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh mọi chuyện lại bình thường nên anh cũng không nghĩ nhiều.

Du Vũ biết tất cả.

Trong lòng Tô Liệu đột nhiên nhói đau. Việc đói phương "Không có phản ứng" so với việc "Víu lấy anh hỏi đông hỏi tây" hoặc "Trực tiếp tránh xa" còn khiến anh thấp thỏm hơn nhiều, giống như có một thanh gươm lơ lửng trên đầu, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên qua đầu anh.

Du Vũ ý kiến gì không?

Bọn họ còn có thể làm bạn sao?

Cho dù chỉ là...bạn bè bình thường?

Từ khi còn rất nhỏ Tô Liệu đã nhận ra anh sợ hãi tình yêu dị tính. Dù chỉ vô tình nhìn thấy một người phụ nữ với cái bụng vượt mặt trên đường, anh đều sẽ nghĩ đến mẹ mình. Tô Liệu biết nỗi sợ hãi này là phi logic, nhưng bộ não của anh đã tự động liên kết mối quan hệ vợ chồng, mang thai và cái chết ăn sâu với nhau. Mười sáu tuổi bốc đồng nhưng dễ xấu hổ, hiển nhiên đây không phải bí mật mà Tô Liệu sẵn sàng chia sẻ, giống như những sinh vật phù du dưới đáy biển kia, chỉ khi màn đêm buông xuống, chúng mới dám lặng lẽ phát ra ánh huỳnh quang yếu ớt.

Nhưng rất nhanh, Tô Liệu đã bình tĩnh trở lại. Vì Du Vũ không chủ động đề cập đến nó, vậy nên anh cũng giả vờ như không biết, án binh bất động.

Suốt một thời gian dài sau đó, Tô Liệu cẩn thận quan sát thái độ của Du Vũ với mình. Nhưng dường như không có gì thay đổi. Cá voi sát thủ vẫn tìm anh phàn nàn đủ chuyện trên trời dưới đất lúc tập luyện như thường lệ, đến nhà anh chơi game và uống soda chanh đá. Thậm chí có một lần, hai người vô tình gặp sóc nhỏ đến gõ cửa, Du Vũ giật lấy quả phỉ trên tay Tô Liệu, nhất quyết đòi tự mình bóc một quả cho con sóc nhỏ. Nhưng, Du Vũ ít ăn thứ này, ngón tay của cậu khi bóc quả phỉ rất vụng về, song khi cậu cúi đầu xuống, đôi mắt sáng ngời, tập trung và nghiêm túc.

Tô Liệu dõi theo những đường cơ đẹp đẽ trên cần cổ Du Vũ, sau đó nhìn cậu giơ tay lên, tự bỏ vào miệng mình một quả phỉ, một nửa chiếc áo khoác da màu nâu rơi xuống, lộ ra làn da thịt trắng như tuyết bên trong.

Động tác của Du Vũ rất tự nhiên, cho con sóc ăn xong lại đút một miếng vào miệng Tô Liệu, khóe mắt hơi nhếch lên như dâng được bảo vật, trông rất vui vẻ.

Quả phỉ đó khiến Tô Liệu cảm thấy hốt hoảng.

Cậu ấy có ý gì?

Nếu là trước đây, Tô Liệu căn bản không có ý kiến ​​gì.

Nhưng, Du Vũ đã xem những video ấy của anh?

Cậu ấy có biết mình đang làm gì không!

Tô Liệu gom hết chất xám và hạt CPU đại não sắp xếp lại một lần, một suy nghĩ kín đáo, cực kì hoang đường nhưng khiến anh mong đợi bật ra —— Có khi nào Du Vũ cũng thích anh không? Suy cho cùng, cậu ấy đã từ bỏ cơ hội tham gia Olympic năm nay, chỉ để đổi lấy một cái cúp tiếp sức năm sau cùng anh.

Nếu như Du Vũ vậy...?

Không thể nào.

Không không không, căn cứ vào đâu? Không thể là không thể, mày không được ảo tưởng như thế? Nhưng nếu đó là sự thật thì sao?

Ý nghĩ này giống như một luồng điện xẹt qua cơ thể, khiến Tô Liệu lập tức hưng phấn. Trên thực tế, lớp thi đua sẽ có một kỳ thi vào cuối tháng 8, tổng hợp toàn bộ nội dung học hè. Nếu đó là sự thật, Tô Liệu thầm nghĩ, nếu anh "vô ý" mắc một vài lỗi trong bài kiểm tra đó, anh có thể ở lại lớp 7 một cách "quang minh chính đại".

Nhưng rất nhanh, anh đã bình tĩnh lại.

Tỉnh lại đi.

Tô Liệu cảm thấy rằng mình đã rơi vào một vấn đề mà dù có giải quyết như thế nào cũng không thể hiểu được, nhưng anh lại vui vẻ nhận lấy hao mòn.

*

Đầu tháng tám, các tân sinh viên thể thao đến nhà thi đấu ghi danh. Hai nam hai nữ vẫn còn mang đặc điểm của một học sinh cấp hai, gặp nhau rồi cũng không dám giao tiếp với các đội viên cũ. Do kết quả đáng chú ý của đội bơi lội trong cuộc thi năm ngoái, Nhị Trung giàu nứt đố đổ vách, phân phối không ít kinh phí xuống. Trương Diễm Minh chơi lớn, định bụng dẫn cả các thành viên mới và cũ đến hồ Bạch Kinh, cách Ninh Cảng hai giờ đi xe, để tham gia team building.

Cô Trương gửi cho Từ Dữ Phong và Tô Liệu mỗi người một bản hoạt động hồ Bách Kính: "Hai em xem thử, sắp xếp thế này đã ổn thỏa chưa?"

Đạp xe quanh hồ, chèo thuyền kayak, nhà gỗ nhìn ra hồ hay thám hiểm rừng rậm đều là những hoạt động đội nhóm mà bọn trẻ thích. Từ Dữ Phong liên tục gật gù, nói thưa cô em thấy rất được. Tô Liệu chỉ muốn nói Du Vũ hình như không biết đi xe đạp, tốt nhất là nên kiểm tra xem có bao nhiêu người không thể đi xe đạp trong nhóm. Nhưng khi ánh mắt rơi vào ba chữ "Xe đạp đôi", anh chỉ khẽ cười nói: "Thưa cô, em cũng cảm thấy kế hoạch này không có vấn đề gì."

Một ngày đầu tháng tám, xe buýt đưa đội bơi Nhị Trung đến hồ Bạch Kính.

Tuy nhiên, nơi bọn họ xuống xe còn cách trạm dừng chân khoảng ba tiếng đồng hồ. Hành lý sẽ được xe buýt trung chuyển đi trước, nhiệm vụ đầu tiên của họ là đi vòng quanh đảo nhỏ và tìm đường đến nhà gỗ nơi họ ở đêm nay. Sau khi xuống xe, Du Vũ đã thấy ngay một nhà kho xe đạp rất lớn, có một thanh niên đội mũ bảo hiểm màu vàng tươi, sau lưng cắm lá cờ đỏ nhỏ tự xưng là trưởng nhóm của bọn họ, anh ta đứng trước một tấm bản đồ lớn, rất nhiệt tình giải thích lộ trình đạp xe, trạm tiếp tế và các điểm thay đổi trên đường đi.

"Được, chỉ có vậy thôi. Vì để cho mọi người có động lực đạp xe nhanh hơn, chúng tôi sẽ có một hình phạt nhỏ —— bạn học nào về trại cuối cùng sẽ phải biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem."

Nghe thấy thế, cả bọn tức tốc giải tán, bắt đầu chọn một chiếc xe phù hợp với chiều cao và chiều dài chân của mình, Du Vũ đi loanh quanh trong nhà xe một lúc, sờ hết chiếc này đến chiếc khác, thấy đàn em và nhóm bạn nữ đã đạp xe dọc theo bờ hồ hết, cậu mới ấp úng nói với Trương Diễm Minh: "Cô ơi, em đạp xe không thạo."

Du Vũ là một người chơi hệ biển, không quen với phương tiện di chuyển đường bộ, cậu thuộc loại cưỡi ngựa có thể lao thẳng vào hồ.

"Ai cha, thằng bé này, sao không nói sớm!" Trương Diễm Minh vỗ đầu, nhất thời hối hận vì mình suy nghĩ chưa thấu đáo. Dù sao mấy đứa nhỏ đều là vận động viên, bà không nghĩ đến sẽ có người không biết đi xe đạp. Bà nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào một chiếc xe đạp hai người bốn bánh, chỉ qua đấy: "Hừm, em biết đi chiếc đó không?"

Trên đỉnh chiếc xe này có một tấm che nhỏ màu vàng và xanh lam, bằng phẳng ổn định, trái phải có hai vị trí "lái", chỉ cần Du Vũ đạp vào bàn đạp là xe có thể tiến lên phía trước, về cơ bản không có khả năng lật xe. Nếu có bất kỳ khuyết điểm gì, thì đó chính là con vịt màu vàng khổng lồ phía trước chiếc xe bốn bánh này, nhấn nút lệnh còn có thể phát ra nhạc thiếu nhi.

Du Vũ: "..." Khá lắm.

Cậu giãy dụa nhìn quanh: "Cái này... cái này phải có hai người sao?"

"Ừ, chiếc xe này cần hai người đi." Trương Diễm Minh cũng nhìn trái nhìn phải, đúng lúc Tô Liệu "vừa" sửa xong con xe địa hình của mình, phanh xe dừng lại bên cạnh họ: "Yo, anh Vũ, cậu chọn con xe phong cách này hả?"

Du Vũ: "..."

"A ——" Huấn luyện viên vỗ tay cái độp, "Em, Tô Liệu, em cùng Du Vũ đi chung xe này đi, em ấy không thạo đi xe, đi một mình cô không yên tâm."

Tô Liệu nhảy xuống từ chiếc xe đạp địa hình, sảng khoái đáp ứng Trương lão sư: "Được ạ."

Trương Diễm Minh giải quyết vấn đề của Du Vũ xong, bận rộn quay sang giúp mấy nữ sinh dắt xe. Tô Liệu vừa quay đầu lại liền ghé vào lỗ tai Du Vũ cười nham hiểm: “Được thì cũng được thôi, nhưng tôi sắp phải đạp cái thứ quỷ này với cậu ba tiếng đó, sau này cậu cảm ơn tôi thế nào đây?"

Du Vũ: "..."

Ngay khi kế hoạch của Tô Liệu sắp thành công, không ngờ lại có một tên Trình Giảo Kim xuất hiện giữa đường, Vương Bằng Bồng nặng nề chạy đến, trên mặt lộ ra vẻ mong đợi: "Này? Du Vũ, cậu muốn đi chiếc xe đạp hai người này hả? Cậu cho tớ đi với nhé?" Vừa nói vừa lấy hai tay che lấy cặp mông to của mình: "Yên xe của mấy chiếc đơn hơi nhỏ, cậu có thấy thế không?"

"Chóp yên xe sẽ chọc vô mông tớ suốt ba tiếng mất." Vương Bằng Bồng buồn rầu, thèm thuồng liếc nhìn chiếc yên lớn của xe vịt đôi màu vàng, "Tớ thấy cái ghế này thoải mái hơn nhiều. Hai đứa mình đi cùng nhau, khi nào anh Vũ mệt rồi tớ sẽ đạp."

Du Vũ liếc mắt nhìn Tô Liệu, lạnh lùng nói: "Nếu cậu đã không tình nguyện đi cùng tôi, vậy tôi đi với mập mạp."

Tô Liệu: "..." Đệt.