"Anh Mộc Hàn, sao anh lại ở đây?"
"Tình cờ thôi. Đang chạy trốn thì nhớ ra nhà cậu ở gần đây, liền chạy qua xem thế nào."
Dứt câu, thân thể Mộ Minh Trạch lung lay, như sắp ngã. Chạy được tới đây, trên đường còn phải đối đầu với cả tá tang thi, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, mệt mỏi nhanh chóng xâm chiếm, khiến hắn nhất thời đứng không vững.
Ngay lúc Mộ Minh Trạch sắp ngã, một cánh tay to lớn nhanh chóng đỡ lấy hắn, để hắn ngồi lên ghế. Cả người thoát lực dựa lên ghế, bên tai ù đi mơ hồ nghe được những tiếng hỏi han sốt ruột của người nam chính là đàn em khoá dưới kia, nhưng hắn vô pháp trả lời cậu.
Một lúc sau, đôi môi khô khốc bỗng dưng tiếp xúc với thứ chất lỏng mát lạnh, khiến hắn theo bản năng tham lam nuốt vào. Sau một hồi lâu, hắn cũng khôi phục lại chút ít, đưa mắt đánh giá khuôn mặt đang dán sát vào hắn kiểm tra tới lui kia.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng vẫn có đôi nét trẻ con, đôi mày kiếm sắc bén đang nhíu chặt vào nhau, đôi mắt nâu sẫm màu tràn đầy vẻ lo lắng. Xuống một chút là sống mũi cân đối cùng đôi môi mỏng nhạt màu mấp máy muốn nói lại thôi.
Mộ Minh Trạch liếc mắt nhìn qua cánh tay hữu lực đang vẫy lung tung trước mặt, thêm cả dáng ngồi tùy ý nhưng từng tấc cơ đều lộ ra hormone nam giới mạnh mẽ kia nữa. Hắn hít vào một ngụm khí, trong đầu chỉ còn sót lại một câu, không hổ là nam chính mà. Cái bề ngoài này tuyệt đối là cái lọ mật ong di động, chắc chắn thu hút được nhiều ong bướm vây quanh.
"Anh...Anh không sao chứ?" Giọng nói ngập ngừng vang lên, kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ miên man kia.
Mộ Minh Trạch thu hồi ánh nhìn, nhắm mắt lại tỏ vẻ nghiêm túc hỏi: "Đã bị cắn hay cào chưa?" Hắn thừa biết chắc chắn là chưa, nhưng thứ nên hỏi vẫn phải hỏi.
"Dạ? Anh nói gì cơ?"
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác ra chiều không hiểu chuyện gì đang xảy ra của chàng trai trước mặt, Mộ Minh Trạch có chút dỡ khóc dỡ cười.
"Tôi hỏi cậu có bị mấy sinh vật tương tự khi nãy cắn hay cào chưa?" Hắn kiên nhẫn hỏi lại.
"A, chưa ạ." Lam Bính như bị khuôn mặt nghiêm (cố) túc (gắng) lạnh (nhịn) lùng (cười) của Mộ Minh Trạch ảnh hưởng, cũng dần dần bình tĩnh lại trả lời.
"Thế thì tốt, không có việc gì. Lam Bính cậu nghe cho rõ đây, những điều tôi sắp nói cậu phải cẩn thận nghe kĩ và tiếp thu, hiểu không?" Mộ Minh Trạch chậm rãi nói, không nhận ra mình bất giác dùng giọng điệu nói chuyện với trẻ con để nói với thanh niên trước mặt.
Thấy hắn như vậy, Lam Bính cũng hiểu đó là chuyện quan trọng, gật đầu một cái rồi kéo cái ghế bên cạnh qua ngồi đối diện Mộ Minh Trạch.
Mộ Minh Trạch dừng chốt lát, rồi tiếp tục nói: "Có lẽ bệnh dịch tang thi bùng nổ rồi. Theo tôi nhận thấy thì phạm vi lây nhiễm có lẽ không nhỏ đâu. Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng đi." Hắn nói xong thì dừng lại, đợi thanh niên tiếp thu và đặt câu hỏi.
Quả nhiên, sau một phút ngẩn người, người đối diện lên tiếng hỏi: "Tang thi? Bệnh dịch bùng nổ á?"
"Đúng rồi. Giống trong tiểu thuyết hay trong phim ấy. Đặc điểm nhận biết thì...có thể lấy người phụ nữ khi nãy là ví dụ. Hình thức bệnh dịch lây nhiễm có thể là cắn hoặc cào. Đương nhiên tôi chỉ phỏng đoán dựa trên phim ảnh mà thôi, nhưng chắc cũng không sai biệt lắm. Dù gì từ chỗ tôi ở chạy tới đây, tôi cũng tiếp xúc với không dưới 20 con đâu. Hiện giờ tôi chưa có dấu hiệu biến dị nào, chứng minh phần lớn giả thuyết của tôi là đúng đi."
"Khoan đã, anh chạy từ khu anh sống tới đây á? Còn tiếp xúc với mấy thứ gọi là tang thi nữa chứ, anh có sao không? Có thấy không khoẻ ở đâu không?" Lam Bính nói liền thoăn thoắt, một bộ nín nhịn từ nãy giờ mới có cơ hội nói.
Mộ Minh Trạch bị một loạt câu hỏi liên tiếp làm cho choáng váng, vô thức trả lời: "Tôi không sao. Chỉ là hơi kiệt sức và buồn ngủ thôi."
Người kia thở phào nhẹ nhõm, thôi kích động hỏi: "Em hiểu rồi. Thế anh có kế hoạch gì không ạ? Anh nói chuẩn bị là chuẩn bị những gì ạ?"
Mộ Minh Trạch lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Bệnh dịch ập đến quá bất ngờ, còn là trong đêm, phần lớn mọi người chắc là đều không phòng bị kịp. Tôi cũng là vì soạn luận văn mà thức muôn, vì vậy tránh được một kiếp. Tôi nghe nói khoảng 3 ngày trước, quân đội tham gia buổi tập huấn tập thể, tình cờ đi qua nơi thành phố này, hẳn là đóng quân ở đâu đó phía Bắc thành phố. Chúng ta chỉ là dân thường, tôi nghĩ nương theo quân đội kể ra cũng dễ thở hơn. Tuy nhiên đường tới đó khá xa, cần có xe để đi chuyển. Ngoài ra còn cần chuẩn bị thức ăn và nước uống, thuốc men và một vài bộ quần áo. Đủ dùng thôi không cần nhiều quá. Chỗ tôi có một ít, chỗ cậu có gì không?"
Lam Bính ngồi một bên im lặng lắng nghe, được hỏi mới lên tiến đáp: "Đều có ạ. Anh Mộc Hàn, anh ngồi đây nghỉ ngơi đi, em đi soạn đồ, chúng ta xuất phát sớm chút."
Mộ Minh Trạch khẽ gật đầu, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Lam Bính thấy thế cũng không chần chừ nữa, nhanh chân đi chuẩn bị vật tư.
Nghe thấy tiến bước chân rời đi, Mộ Minh Trạch vì mức độ tiếp thu và xử lý vấn đề nhanh chóng của nam chính mà thầm cảm thán. Hắn trong đầu gọi hệ thống: "639, ngươi có định vị chỗ căn cứ quân đội đang đóng không?"
"Có, thưa kí chủ. Hiện tại quân đội cũng đã biết về bệnh dịch và đang chấn chỉnh đội hình, 2 ngày nữa sẽ đi tới căn cứ quân sự số 7 ở thành T." Màn hình điện tử cũng đồng thời hiện ra trước mặt hắn. Mộ Minh Trạch nhìn qua tuyến đường, rồi đóng màn hình lại. Bây giờ hắn thật sự không còn tí sức lực nào cả.
"Cám ơn. Ta nghỉ mệt lát, nhờ ngươi đánh thức ta dậy khi nam chính trở lại nhé."
"Vâng, thưa kí chủ."
- -------
Lam Bính vừa thu dọn, vừa dùng khoé mắt nhìn người đang ngủ trên ghế. Ngủ trên ghế chắc chắn chẳng thoải mái gì, nhưng anh lại không dám quấy rầy giấc ngủ của người kia, đành nhẹ nhàng hết mức thu gom vật dụng.
Thu thập xong vật tư, anh lại không biết làm gì. Lý trí bảo anh nên xuất phát sớm một chút, nhưng lại bị một thứ khác trong anh ngăn lại, muốn người trên ghế ngủ thêm một chút. Đang luống cuống phân vân thì chợt tia nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, chiếu lên khuôn mặt đang say giấc.
Lam Bính tức khắc ngẩn người, đứng im như người mất hồn vậy. Anh im lặng nhìn đôi mày liễu khẽ nhíu, đôi môi huyết sắc hơi mím lại. Sau đó nhìn mái tóc đen hơi xoăn đang được gió vuốt ve, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn, hai bên má có thịt đầy đặn, làm anh nảy sinh tâm tình muốn cắn một cái. Cuối cùng ánh mắt anh dừng trên đôi mắt đang khẽ động muốn tỉnh lại kia. Đôi mắt kia hơi nhắm chặt lại, rồi từ từ mở ra. Thời khắc đôi mắt màu xám kia nhìn tới anh, cả người anh như rung lên một cái, trái tim đập hẫn 1 nhịp.
"Chuẩn bị xong rồi à?" Câu nói bất thình lình vang lên đánh thức anh khỏi cơn mê mang.
Lam Bính xoay người, đi về phía chiếc balo đựng vật, che đi hoảng loạn trong đôi mắt đáp: "Xong rồi ạ, đều ở đây cả. Mấy hôm trước em có mướn một chiếc xe, hiện tại đang đổ trong hầm xe. Chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào."
"Được, vậy thì chúng ta ăn sáng đã, đơn giản thôi, sau đó lên đường."
"Dạ." Tâm trạng hốt hoảng qua đi. Trong đầu Lam Bính hiện tại chỉ còn âm thanh hơi khàn khi mới ngủ dậy, cùng với đôi con ngươi màu xám bạc của người kia mà thôi.
- -------
Hai người giải quyết đơn giản bữa sáng. Mộ Minh Trạch kiểm tra lại vật tư, xem có thiếu gì không, sau đó cả hai xuất phát.
Thuận lợi đi xuống hầm để xe mà không gặp con tang thi nào, cả hai leo lên chiếc xe mà Lam Bính thuê.
Mộ Minh Trạch đang định khởi động xe, thì nghe Lam Bính hỏi: "Anh có đem bằng lái không ạ. Hay để em lái cho."
Khoé miệng Mộ Minh Trạch giật giật, hơi cạn lời: "Cậu nghĩ với tình cảnh này sẽ có cảnh sát chặn đường kêu cậu xuất trình thẻ à? Để tôi lái cho, cậu tranh thủ ngủ một chút đi, cả đêm không ngủ rồi còn gì."
Dường như nhận ra câu hỏi của mình có chút ngớ ngẩn, Lam Bính im lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe cuối cùng cũng khởi động, chạy ra khỏi hầm, lấy nơi quân đội đang tập kết làm điểm đến mà đi.