Cầu Tuyết Thủy Tinh

Chương 4: Lệch bánh lái



Lam Bính nằm trên ghế phụ giả vờ ngủ, tuy nhắm mắt nhưng anh vẫn cảm giác được xung quanh. Anh nghe thấy tiếng tang thi rất nhỏ qua lớp kính, chiếc xe chạy êm ái nhẹ nhàng nhưng rất nhanh, số lần đụng trúng tang thi đếm trên đầu ngón tay, có lẽ là vì trời đã sáng nên đám tang thi ít hoạt động hơn chăng.

Lam Bính không định ngủ thật, lại vì chút êm ái cùng dịu dàng nho nhỏ này, hoặc có lẽ vì bận rộn cả đêm, mà mệt mỏi thiếp đi mất.

Mộ Minh Trạch liếc nhìn người thanh niên ban đầu còn giả vờ nhắm mắt, giờ hơi thở đã ổn định, ngủ thật ngoan trên ghế bên cạnh. Thở dài một hơi thật khẽ, sau đó lại tập trung lái xe. Bầu không khí trong xe nhất thời thật bình yên, không biết sau này còn mấy lần như thế này, hắn nghĩ thầm.

Mộ Minh Trạch nhìn đám tang thi hoạt động chậm chạp vì ánh sáng trên đường, một số khác thì theo bản năng trốn trong các toà nhà. Theo nguyên tác thì đây là thời điểm vàng để di chuyển hay tìm kiếm vật tư. Nhưng chỉ nửa tháng nữa thôi, bầu trời sẽ bị mây mù bao phủ hoàn toàn, che đi ánh sáng mặt trời, đám tang thi cũng sẽ hoạt động mạnh mẻ trở lại, sẽ xuất hiện tiến hoá.

Nhìn qua màn hình hệ thống, xác nhận tuyến đường thêm lần nữa. Mộ Minh Trạch cho xe chạy nhanh hơn một chút, việc cần thiết bây giờ là đến chỗ quân đội thật nhanh.

Thật ra ngủ trên ghế cả đêm cũng không thoải mái gì, giờ cổ và lưng hắn vẫn đang đau nhức không thôi. Hắn thật sự rất nhớ cái giường đơn cứng nhắc ở thế giới cũ.

"Xin hỏi kí chủ đã sẵn sàng tiếp nhận nhiệm vụ chưa?" Hệ thống đột ngột lên tiếng làm Mộ Minh Trạch giật mình, làm xe loạng choạng một chút.

Khi đã ổn định lại bánh lái, hắn nhanh chóng liếc sang người ngồi ghế lái phụ bên cạnh, thấy y chỉ nhíu mày rất nhẹ rồi dãn ra, không có tỉnh lại. Mộ Minh Trạch lúc này mới thở phào, quay qua nói chuyện với hệ thống.

Mộ Minh Trạch: "Được. Nhưng sao tận bây giờ mới giao nhiệm vụ, có phải hơi trễ rồi không?"

"Lúc trước kí chủ luôn trong tình huống nguy hiểm hoặc trong thời gian nghỉ ngơi, suy xét đến tính an toàn của ngài nên vẫn luôn hoãn thông báo nhiệm vụ." Hệ thống tri kỉ nói.

Nhớ lại ngày hôm qua, hắn không phải đối phó với đám tang thi, thì là vận động và suy nghĩ với cường độ cao, kiệt quệ đến mất cả ý thức, quả thật không thể nghe phổ biến nhiệm vụ.

"Cám ơn." Ghi nhận công lao của hệ thống, âm thầm tăng thêm thiện cảm trong lòng, Mộ Minh Trạch nói tiếp: "Nhiệm vụ là gì thế? Ngươi nói thôi đừng mở màn hình, ta đang lái xe."

Hệ thống: "Vâng. Nhiệm vụ chính: Giúp đỡ nhân vật chính giành chiến thắng trong trận đấu với tang thi vương, và chế tạo thành công vaccine. Tạm thời chưa mở khoá nhiệm vụ phụ."

"Khoan đã. Không phải theo tình tiết gốc, nguyên chủ sẽ chết trong một lần ra ngoài kiếm vật tư, nhờ đó mà kích thích nam chính thức tỉnh dị năng sao?" Mộ Minh Trạch ngạc nhiên hỏi.

"Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ chính, có thể thay đổi, vì đây đã không còn là thế giới ảo trong tiểu thuyết hay phim ảnh nữa, nó đã phát triển thành một thế giới thật, có luật nhân quả riêng, đương nhiên sẽ có sự thay đổi. Tuy nhiên để thế giới này có thể tồn tại và phát triển, nhân vật chính cần hoàn thành tình tiết mấu chốt theo kịch bản. Lấy thế giới này làm ví dụ, nếu nhân vật chính chết trong tay tang thi vương, sẽ không thể tạo ra vaccine phòng bệnh, thế giới này sẽ bị bệnh dịch xâm chiếm, bị phá hủy hoàn toàn." Hệ thống 639 lên tiếng giải thích.

Mộ Minh Trạch: "Nếu thế thì không bằng để khế ước giả làm nhân vật chính, không phải như thế sẽ hiệu quả hơn à."

"Như đã nói, mỗi thế giới được hình thành đều có luật nhân quả riêng, không thể xâm phạm. Nhân vật chính là tâm của thế giới, hay nói thế giới này vận hành đều nhờ có nhân vật chính, không thể tùy ý thay thế linh hồn được, chỉ có thể tráo đổi linh hồn với nhân vật phụ mà thôi."

Tới đây, Mộ Minh Trạch đã hiểu được mục đích của hệ thống khi tìm người kí khế ước rồi.

Mộ Minh Trạch: "Được rồi, cám ơn đã giải thích cho ta. Có việc ta sẽ gọi."

Hệ thống "bíp" một tiếng thay cho câu trả lời, không gian lại khôi phục sự yên tĩnh. Mộ Minh Trạch lại không nhịn được nghĩ, mình bây giờ có khác nào trong thế giới cũ vùi mình vào mớ luận văn, luận án dày đặc rồi còn phải cắm đầu làm thêm chi trả tiền nhà và học phí đâu. À không, bây giờ tần suất gặp nguy hiểm tăng lên rất nhiều, suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ lại càng nhiều hơn. Hắn nhịn không được mà thở dài, vẫn là thật nhớ cái giường ở thế giới cũ mà.

"Sao anh lại thở dài thế?"

Bánh lái lại lần nữa chệch đi, xém chút nữa tông vào chiếc xe đang đỗ bên đường. Mất một lúc xe mới khôi phục lại quỹ đạo, hai người trên xe mới thở phào nhẹ nhõm. Thái dương Mộ Minh Trạch giật giật, nếu không phải nhờ hắn phản xạ nhanh, có khi phải đổi xe hai lần rồi.

Hắn còn chưa kịp phát tiết, nguyên nhân gây hoạ lại giành lên tiếng trước: "Em xin lỗi, là em lên tiếng mà không báo trước, dọa anh giật mình. Lần sau sẽ không như vậy nữa."

Nghe giọng điệu nghiêm túc kiểm điểm của y, hắn có chút buồn cười, không có ý trách cứ nữa: "Cậu báo trước kiểu gì được, là do tôi đang hơi phân tâm suy nghĩ, không trách cậu được."

Vẻ mặt người kia vẫn không khá lên chút nào, như thể mình làm ra một việc không thể tha thứ vậy. Mộ Minh Trạch bớt một tay xoa cái đầu hơi xù đang rũ xuống kia, hơi cạn lời nói: "Coi như hai chúng ta đều có một phần lỗi đi, dù sao vẫn là không xảy ra chuyện gì, không cần tự trách.

Cái đầu kia hơi động, gật nhẹ hơi cái, nhưng vẫn không lên tiếng. Mộ Minh Trạch hết cách, đành nói: "Lát nữa chúng ta ghé vào một cửa hàng tiện lợi nào đó kiếm chút đồ đi, sau đó cậu thay tôi lái xe một lát, tôi sẽ chỉ vị trí, thế nào?"

Người kia cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, gật một cái thật mạnh rồi nói: "Không thành vấn đề. Lát nữa anh cứ đi lấy đồ, em sẽ canh chừng cho!"

Thấy cậu đã lấy lại được tinh thần, hắn thu hồi tay, lần nữa đặt lên bánh lái, vì sự nhiệt tình kia mà hơi mỉm cười, giẫm ga chạy nhanh hơn một chút.

- -------

Lam Bính cầm cây gậy bóng chày của Mộ Minh Trạch, mắt cảnh giác nhìn tứ phía. Dù đã thủ tiêu hết đám tang thi trong cửa hàng, đóng kĩ cửa nhưng cũng không loại trừ khả năng có tang thi còn ẩn nấp. Anh khẽ liếc mắt nhìn người đang nhanh nhẹn lấy vài cuộn giấy cùng mấy cái khăn dùng một lần, trong đầu vẫn còn đọng lại hình ảnh nụ cười nhẹ trên xe lúc nãy. Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ là tim lại đập nhanh mất kiểm soát. Đưa tay xoa xoa đầu mình, nhớ lại khi nãy được người kia xoa xoa đầu mấy cái, anh bất giác mỉm cười. Thật muốn lại được anh Mộc Hàn xoa đầu, muốn anh lại cười với mình và nói chuyện với mình bằng chất giọng dễ nghe đấy.

"Đang nghĩ gì thế? Tôi gọi cũng không trả lời, căng thẳng à?" .

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Phẩm Thiên Y |||||

Lam Bính giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần, quay người lại nói: "Không có gì. Chỉ là em đang ghi nhớ đường đi, thuận tiện nghĩ luôn kế hoạch tiếp theo. Anh Mộc Hàn xong rồi à?"

Mộ Minh Trạch: "Ừ, cũng không lấy nhiều. Tôi nghĩ quân đội cũng sẽ rút đi sớm thôi, thành phố này không phải chỗ thích hợp xây dựng căn cứ phòng thủ, ngược lại thành phố T bên cạnh lại có căn cứ số 7, địa hình thích hợp để phòng thủ. Hơn nữa T thành cũng nhỏ, ít dân nên việc kiểm soát bệnh dịch sẽ thuận lợi hơn, lại còn gần thành phố A này, sau này đi thu thập vật tư cũng sẽ dễ dàng hơn. Tôi nghĩ 80% quân đội sẽ di chuyển đến đó sau khi chỉnh đốn và thu nhận những người còn sống xong."

"Vậy thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta cũng nhanh chóng đến đó thôi." Anh Mộc Hàn của cậu vẫn thông minh và lý trí như thế, thật sự rất ưu tú. Nếu không phải vì bệnh dịch thì...

Lam Bính không nghĩ nhiều nữa, đuổi theo bước chân Mộ Minh Trạch ra xe. Xe khởi động máy, lần nữa xuất phát.