Trước mặt người ngoài nên nể mặt anh, một mình thì cảm thấy không quan trọng, sau khi mọi
người rời đi, Trì Đông Chí xoay người bước đi. Không ngoài ý muốn Lương
Hạ Mạt cũng đuổi theo, lúc trước còn lười đế ý đến vẻ mặt của cô, cười
hì hì ôm cổ cô, “Em yêu, chúng ta đi đường quốc lộ về nhà đi.”
Trì Đông Chí hung hăng trừng mắt với anh, tên súc sinh này còn ra vẻ đạo
mạo, vậy mà lại vô tri vô giác lộ ra vẻ mặt mơ màng, biểu cảm vô tội hỏi cô, “Sao thế? Em xem tính khí của em ngày càng không tốt rồi, anh rất
sợ em đó.”
Cổ họng cũng không thể chống đỡ nổi cái giọng chua lòm này, Trì Đông Chí có chút tự giễu, vốn là tâm tư của anh luôn đặt trên
người khác nên không biết rằng cô luôn ghen tị, cô tức giận cùng
với…..đau lòng đến tuyệt vọng, cô thật sự muốn chất vấn mọi người, tại
sao mọi người có thể cảm thấy giữa ngoài tình cảm vợ chồng còn có thể có tình bạn khác phái, người bạn đời của họ không khó chịu sao? Không ai
có thể cho cô một câu trả lời khách quan, bởi vì thái độ của Lương Hạ
Mạt cũng giống như cái nhìn của mọi người. Lương Hạ Mạt, nhất định là
một người không tim không phổi nhất mà cô từng gặp.
Trì Đông Chí
hận chết cái gương mặt khốn nạn này của anh, thật sự là muốn còng tay
bắt anh lại cho một đao để có một khuôn mặt hoàn toàn khác, máu mủ lẫn
lộn, cho dù chia cắt như thế nào thì chỉ có chính cô mới hiểu cái người
này, tên Lương Hạ Mạt khốn kiếp.
Nhưng mà mọi thứ hoàn toàn thay
đổi, máu mủ của cô dường như chỉ có tình yêu, nếu có thể, cô luôn hy
vọng tình yêu của mình phải hấp dẫn ngay từ ban đầu, theo đuổi, do dự,
chấp nhận, kích tình, rồi sau đó là chậm rãi chuyển biến từ tầm thường
thành tình thân vững chắc. Nếu có thể, cô tình nguyện chưa từng là thanh mai trúc mã của Lương Hạ Mạt, bởi vì là thanh mai trúc mã, chỉ vì là
thanh mai trúc mã thuận tiện khiến trái tim cô động lòng trước, cho nên
trước mặt anh cô vĩnh viễn là tôi tớ, thanh mai trúc mã khiến cho họ gặp nhau quá sớm, còn chưa kịp học được cách yêu, đã cứng rắn lôi anh chạy
thẳng về phía trước, nghiêng ngả chao đảo, cuối cùng thì té ngã thay đổi một bộ mặt khác, máu mủ lẫn lộn.
Đôi khi, do đã quá quen thuộc
đến từng tế bào, trái lại đều xem nhẹ việc đòi hỏi về tinh thần, nhất là Trì Đông Chí khó hiểu cùng với Lương Hạ Mạt hờ hững. Nên hiện tại,
Lương Hạ Mạt không thể hiểu nổi tại sao đột nhiên Trì Đông Chí gắt gao
chăm chú nhìn anh mà không nói gì, loại ánh mắt này khiến anh cảm thấy
không chắc chắn.
Anh cúi đầu, anh chóng kiểm tra bản thân, nút áo đã cài tác phong đều ổn, dáng đứng thẳng lưng, vật kỷ niệm kết hôn cô
mua anh cũng đeo trên cổ tay. Kiểm tra thấy không có gì sai sót, anh
liền trưng ra một bộ mặt tươi cười giết người không đền mạng.
“Đẹp trai đến mức nghiêm trọng vậy sao? Vợ chồng già, em cũng không đến mức đó chứ?
Đã từng đưa cho cô xem một tấm hình, nói rằng đây là bộ dạng đẹp trai
nhất, trong ảnh chụp là một cậu bé trắng muốt có chút tà ác, lúc đó Trì
Đông Chí lắc đầu, nói là không đẹp trai, mắt của soái ca không quá lớn,
mũi phải cao, khí chất vững vàng, tính tình phải có chút vô lại……Miêu tả kĩ như vậy, sau này nhìn lại Lương Hạ Mạt mới tỉnh ngộ ra, anh vốn là
một người như vậy.
Trì Đông Chí chậm chạp cười khổ, làm gì đến
nỗi như thế, nhưng quả thực là hơn cả thế, cái gương mặt khốn nạn đó, cô nhìn từ nhỏ đến lớn mà không hề thấy chán, cái ánh mắt cái mũi cái
miệng, cái khí chất gì mà cô cho rằng như vậy là đẹp trai nhất, đều
trùng hợp có trên khuôn mặt của Lương Hạ Mạt, cũng không biết là ai dụ
dẫn ai, thẩm mỹ quan của cô cứ dựa theo khuôn mặt này, đã sớm trúng độc
quá sâu rồi.
“Hạ Mạt, chúng ta nói chuyện đi.”
Lương Hạ Mạt có chút khẩn trương.
Nói? Theo ý của anh, về nhà lên giường nói chuyện là phù hợp nhất, không thể đồng ý trực tiếp làm, xong xuôi đâu đấy cô lại im lặng, nhưng trước đó
cô làm ầm ĩ đòi ly hôn cho nên anh không dám đề nghị ‘gặp nhau trên
giường’, vì thế không tình nguyện đi theo sau Trì Đông Chí, đầu thẳng
tắp, giống như cà nhiễm sương.
Trì Đông Chí chỉ già mồm cãi láo
rùa đen rụt cổ, một dao đó rất sợ đưa đầu vào, rụt đầu về lại nghẹn ngào ủy khuất khó chịu, thật vất vả lắm mới có dũng khí để có ý kiến với
anh, lại nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của anh thì rất đau lòng, cái này
là bản chất của tôi tớ, đơn giản là do cô quá mức thương anh.
Cuối cùng vẫn là dẫn anh đến một tiểu đình hóng mát, Trì Đông Chí vì có chút phiền chán nên đột nhiên mềm lòng, đi trong đình dạo vài vòng hóng mát
cũng không muốn dừng lại, mười mấy năm ngồi buồn bã, giờ phút này cũng
muốn tàn lụi.
Lương Hạ Mạt thấy bộ dạng này của cô biết ngay đêm
nay sẽ không yên tĩnh, nhất định sẽ không chủ động mở miệng để bị mắng,
đem hết tất cả rối rắm giao lại cho Trì Đông Chí.
Cô tìm một chỗ
không xa gần góc tối ngồi xuống rồi nhìn anh, ở góc độ này, vị trí này,
nhìn như vậy, có thể dễ dàng quan sát một chút trẻ con một chút trong
sáng từng chút một trên khuôn mặt dày dạn này của anh.
Lương Hạ
Mạt vẫn cứ nhìn xa xăm, đôi mắt với hàng mi dày rủ xuống, càng nhìn càng giống như một giống như cánh quạt Hương bồ, nhìn thấy lông mi ở đuôi
mắt mềm dẻo uyển chuyển, phong lưu đến tận xương. Trì Đông Chí nhìn anh
chằm chằm, còn chưa mở miệng nhưng đã không còn muốn tiếp tục, phát hiện ra rằng bản thân mình vô cùng khổ sở không thể khống chế.
Rất
đau, rất muốn qua loa cho xong chuyện, rồi vẫn tiếp tục, bởi vì đau đớn
mới chân thật, bảo vệ một thân xác trống rỗng để mọi người nhìn vào nghĩ rằng mình luôn hạnh phúc. Trì Đông Chí hoảng loạn gục đầu xuống, một
vài giọt nước mắt rơi xuống tung tóe ra như một đóa hoa. Hơn nửa đời
người sống trong ủy khuất và cam chịu, như thế nào lại muốn kéo theo nửa đời sau của anh vào, với lại……Tác thành cho người người tại sao lại
không tác thành cho bản thân mình.
Anh nghe thấy hô hấp của Trì
Đông Chí có chút hỗn loạn, vì cô không ngẩng đầu, cho nên anh không thể
xác định xem có phải cô đang khóc hay không. Đột nhiên Lương Hạ Mạt cảm
thấy mọi việc quá rối rắm rồi, Trì Đông Chí rất ít khi khóc, trong trí
nhớ của anh chỉ có đêm cầu hôn, cô nhốt mình ở trong phòng ôm gối khóc
cả một đêm.
Đột nhiên rất muốn hôn cô, Lương Hạ Mạt nghĩ rằng,
anh nên cùng cách nào để diễn tả cảm xúc vừa bất chợt xuất hiện, cuối
cùng là giữa hai người họ có vấn đề gì mà khiến cô phải dùng nước mắt để thổ lộ. Luôn ở cùng nhau, giống như sinh trưởng trên người anh, mà bây
giờ anh đột nhiên hoảng sợ, cô gái này, có lẽ anh chưa bao giờ hiểu rõ.
Lương Hạ Mạt đến gần, xoay người ôm lấy cô, trong lòng mang những cảm xúc
không tên khiến anh chỉ muốn làm một vài việc, để hai người họ có thể
thân mật như xưa.
Vì thế anh vươn đầu lưỡi cẩn thận miêu tả lại
bờ môi cô, mềm mại đến lạ lùng, mùi vị vẫn như trước, mà mùi vị này này
có thể nói ra những lời nói tàn nhẫn, nhưng hôm nay lại có chút yên tĩnh dị thường. Cơ hội này giống như đang cổ vũ anh, Lương Hạ Mạt thô bạo
hôn lên khóe môi và gò má cô, một đường để lại dấu vết, lại quay về đôi
môi, cạy mở hàm răng trượt vào, cố gắng dùng sức lực lớn nhất để hút
lấy, nụ hôn như vậy cũng khiến anh có chút sợ hãi.
Hô hấp, thở gấp giao hòa cùng nhau, nóng bỏng như vậy, không rõ là ai nóng hơn ai.
Bàn tay Lương Hạ Mạt di chuyển xuống dưới, dừng lại ở trước ngực, ngón tay
như có mục đích khẽ nắm chặt rồi lại buông lỏng, gấp gáp khó nhịn mà
tiến vào bên trong.
“Đủ rồi Hạ Mạt, đủ rồi.” Bàn tay Trì Đông Chí nhẹ nhàng túm lấy tay anh, nhưng Lương Hạ Mạt vẫn cố chấp tách ngón tay cô ra, năm ngón tay lần lượt đi vào, nắm thật chặt, “Đông Tử, em muốn
thế nào? Đến cùng thì em muốn thế nào?”
Đây không phải là bàn tay điển hình của một cô gái, ngón tay dài và nhỏ, không có khớp xương, có
chút khô cứng, cũng quật cường giống như người, thầm nghĩ muốn thoát
khỏi anh, vì thế anh đã bắt đầu nhanh hơn, trong lòng càng thêm khẩn
trương. Mỗi lần anh khẩn trương thì sức lực trên tay lại không thể khống chế nổi, mà sức lực ân ái lại càng nhanh hơn.
Trì Đông Chí thuần thục mà lại trúc trắc sờ lưng anh, giống như người mẹ dịu dàng âu yếm,
khiến trong lòng anh dần dần ổn định, vùi đầu vào lòng cô, hai tay vẫn
cố chấp ôm lấy eo cô.
Người này luôn ỷ lại vào cô, luôn luôn ỷ lại, cho dù là không thương.
“Hạ Mạt, anh yêu em không?” Một cô gái hai mươi bảy tuổi, đã kết hôn bốn
năm nhưng vẫn rối rắm vấn đề yêu hay không, cô rất khó khăn để hỏi điều
này, nhưng khi lọt vào tai Lương Hạ Mạt chỉ còn lại một mảnh tan tành.
Anh bị thương, đặc biệt bị thương, anh tức giận, vô cùng tức giận, “Anh yêu em hay không? Em còn không biết sao?”
Cô lắc đầu, “Có lẽ anh yêu em.” Có lẽ không phải vì tình yêu hoặc là vì cô, mà bởi vì do thói quen và ỷ lại.
“Em muốn ly hôn với anh là vì chuyện này sao? Hả?” Vành mắt Lương Hạ Mạt
đau xót, vô cùng phẫn nộ, “Con mẹ nó anh yêu em yêu em yêu em, được
chưa.”
Trong lòng Trì Đông Chí có một cảm xúc nói không nên lời,
ủy khuất, đè nén, chỉ có một ý nghĩ duy nhất là muốn thoát khỏi cái tên
hỗn đản này, trong lúc nhất thời không thể phản bác lại được.
Lương Hạ Mạt mạnh mẽ đứng lên, hung hẳng chỉ vào cô, “Em vừa lòng chưa? Không vừa lòng thì con mẹ nó tối nay anh không ngủ, nói cả đêm cho em nghe có được không?” Giọng anh khàn khàn, khiến mọi người bên đường nhìn vào,
đi loanh quanh tại chỗ, một cước đá vào hòn đá, đau đến dựng ngược, lửa
giận trong lòng không ngừng lớn hơn, “Anh nói cho em biết, Trì Đông Chí, em không thể dùng lý do anh không thương em mà ly hôn, em không thể,
anh yêu em hay không yêu đều do em tính toán.”
“Người nào định đoạt?” Trì Đông Chí chậm rãi đứng lên, “Hạ Mạt, ai nói tính toán?”
“Con mẹ nó, anh điên mất khi phải thảo luận một vấn đề ngây thơ với em.”
Lương Hạ Mạt vô cùng phiền chán, hổn hển ấn cô ngồi xuống, bày ra một bộ mặt dạy dỗ, “Trì Đông Chí, em bao nhiêu tuổi rồi hả? Em cũng đã hai
mươi bảy tuổi, tại sao lại cũng không hiểu chuyện giống như một học sinh Trung học vậy, vào lúc mười bảy tuổi em cũng không tốn công để suy nghĩ đến những vấn đề này, huống hồ bây giờ chúng ta đã trưởng thành, sống
vui vẻ qua ngày mới đúng, cả ngày em suy nghĩ đến những vấn đề vô dụng
này để làm gì?”
Trì Đông Chí nở nụ cười mệt mỏi, tự giễu, “Nhưng mà Hạ Mạt, nếu bây giờ em nói em không thương anh, anh sẽ thế nào?”
Trên ngực như có một vật gì nó đâm vào xé nát, đau đến mức khó nhịn, máu
chảy đầm đìa, được cô yêu hai mươi mấy năm, chỉ biết nghe những lời
hưởng thụ thậm chí cũng lo lắng sẽ không bao giờ mất đi, giả thiết này,
tuyệt đối không nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của anh.
“Không chấp nhận được đúng không?” Trì Đông Chí tổng kết, “Anh xem, anh chính là người rất ích kỷ.”
Khuôn mặt Lương Hạ Mạt không có chút biểu cảm nào, không thể chấp nhận lời
nói của cô, lại càng không thể phản bác, anh nghe thấy bản thân mình mở
miệng, âm thanh khàn đục, “Anh yêu em! Em….Có thể đừng nói câu kia được
không, anh không muốn nghe.”
Nhưng mà câu nói anh yêu em đã quá
trễ, lại quá mức miễn cưỡng, Trì Đông Chí làm bộ thoải mái nhảy xuống
khỏi hòn đá, “Được rồi Hạ Mạt, chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày.”
Ánh mắt Lương Hạ Mạt sáng lên, nhưng lại bị câu nói tiếp theo của cô làm
cho thất vọng, cô nói, “Anh thề với em rằng vĩnh viễn sẽ không qua lại
với Thẩm Linh.”
Lương Hạ Mạt không thể tin được, “Em nói cái gì
vậy Đông Tử? Làm sao anh có thể không gặp Thẩm Linh, từ nhỏ đến lớn tụi
anh đều là bạn tốt mà, bây giờ cô ấy đang gặp khó khăn, làm sao mà anh
có thể không giúp cô ấy chứ.”
“Anh có đồng ý hay không?” Cô hỏi
anh, rất bình tĩnh, không chấp nhận lời phản bác, “Mặc kệ vì lý do gì,
sau này không gặp Thẩm Linh, chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày, có thể
chứ?”
Anh ngoan cố im lặng, cảm thấy chán ghét khi bị cô uy hiếp, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Vì sao em không cho phép anh gặp Thẩm
Linh?”
“Em cảm thấy cô ấy rất phiền, được không?”
Thấy cô vững vàng như núi, anh còn nói, “Qua một thời gian, chờ cô ấy và Tô Nhượng hòa thuận, sau đó………”
“Không.” Cô lắc đầu phản đối, cắt đứt lời nói của anh, “Không, Hạ Mạt, bây giờ, ngay lập tức, anh có thể đồng ý không?”
Lương Hạ Mạt phiền chán đứng lên, cào cào tóc, “Sao em lại làm vậy……Anh có trách nhiệm với Thẩm Linh.”
Vành mắt Trì Đông Chí đỏ hoe, “Còn em thì sao? Hạ Mạt, em thì sao?”
Cô không chờ câu trả lời của anh, bởi vì theo suy nghĩ của cô câu trả lời
lúc này chỉ là nói xạo, như vậy cũng đã đủ cho cô nhìn thấu tất cả, nhìn thấu anh, nhìn thấu con đường tương lai của cô.