Nếu bọn họ không bước vào đường bị hôn nhân vây quanh thì tốt rồi, Lương Hạ Mạt mơ hồ nghĩ, như vậy ít nhất anh vẫn còn có thời gian sửa chữa sai lầm, làm cho cuộc hôn nhân này được xây dựng trên nền móng kiên cố.
Nếu còn là lúc trước, Trì Đông Chí đơn giản chỉ là người theo đuổi anh, cô sẽ bởi vì anh coi trọng một chút mà phấn khởi, sẽ bởi vì anh nhất thời cao hứng quan tâm mà không biết làm sao, nếu không đi vào hôn nhân, cô hẳn sẽ không yêu cầu gì nhiều, nếu anh sớm biết rằng có một ngày sẽ bị cô vứt bỏ, nhất định anh sẽ không tùy tiện phung phí nhiệt tình và bao dung của cô, từ lúc đầu sẽ phát hiện ra và sẽ sửa chữa tư tưởng và sai lầm, vậy bọn anh cũng sẽ không phải ly hôn là xong chuyện.
Nhưng nếu như cũng chỉ là nếu như, cho dù có bao nhiêu tiền tài cũng không mua được "Trở lại một lần", vừa bước vào hôn nhân, là liền đối mặt với con dao hai lưỡi, hưởng thụ đến càng giữ gìn cẩn thận, đồng thời phải nổ lực càng thêm bỏ tâm sức chăm sóc. Lương Hạ Mạt không thể không nghĩ, Trì Đông Chí muốn không đơn thuần là xuất phát từ việc yêu Lương Hạ Mạt anh, mà còn cần một người chồng xem trọng cô, mà anh, không tim không phổi, cuồng vọng kiêu căng, thế nên từ đầu tới cuối đều đứng ở vị trí của người được theo đuổi, rề rà không chịu đáp lại.
không xin phép.
Cho nên Trì Đông Chí vứt bỏ anh, là sớm hay muộn mà thôi.
Cô tàn nhẫn đóng băng tình yêu nở rộ lúc ban đầu với anh, ly hôn là vấn đề không thể tránh khỏi, Cho dù Lương Hạ Mạt không tình nguyện cũng không thể không bắt đầu tin tưởng đây là đường ra duy nhất, cố tìm đường sống trong chỗ chết, có lẽ thua trận trong hôn nhân, mà sắp thắng được một trận rung động lòng người, không uổng tình yêu hoàn mỹ.
"Lập tức phải xuất ngoại huấn luyện, sau khi trở về bàn lại chuyện ly hôn này."
Trì Đông Chí không nói gì, cúi đầu thưởng thức con rối nhỏ trên ba lô to đùng. Buổi sáng gọi điện thoại đã hẹn với cô, ngồi buồn xo nửa giờ mới nói một câu như vậy.
"Cái gì gọi là bàn lại? Rốt cuộc anh đồng ý hay không?"
Lương Hạ Mạt có giận không thể phát ra, có tâm giết địch, nhưng không có sức xoay chuyển đất trời, kẻ địch và ông trời là cô, nặng không được nhẹ không xong, thật sự là buồn chết anh, tự làm tự chịu thôi.
"Em mang thai chưa?" Lương Hạ Mạt hỏi một đằng trả lời một nẻo, Trì Đông Chí sửng sốt, nhớ lại buổi tối ở bệnh viện cả một đêm, đến khoảng bốn giờ ngày hôm sau, anh một giờ sắp xếp làm bốn lần. Trì Đông Chí có chút quẫn 囧, cúi đầu che dấu biểu tình không được tự nhiên trên mặt, "Không có."
"Nếu có thai cho anh biết." Lương Hạ Mạt dừng một lát, "Hiểu rõ em, nếu có em cũng sẽ ly hôn với anh, nhưng vẫn giữ lại đứa bé."
Trì Đông Chí bị phê bình vô cùng buồn bực, "Cuối cùng anh có đồng ý ly hôn không? Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"
"Đồng ý."
Lương Hạ Mạt nói rõ ràng, ánh mắt lóe lên không có dũng khí nhìn cô.
"Vậy..., chờ anh sau khi về nước rồi tiến hành."
Nhưng mà đồ khốn Lương Hạ Mạt này, ngược lại đáp ứng thoải mái, trong hành động quả thực là như nước chảy, cứ thế nửa tháng chút tin tức cũng không có, Trì Đông Chí nhịn không được gọi điện thoại qua hỏi tới. Điện thoại liền được kết nối, sau một hồi âm thanh lộn xộn, Lương Hạ Mạt giọng điệu hơi thở rối loạn truyền tới, "Em cũng con mẹ nó thật biết chọn thời điểm để gọi điện thoại tới."
Trì Đông Chí không cần đoán cũng biết được anh đang làm gì, trong lòng hung hăng mắng một tiếng lưu manh, vừa mắng nói nặng, "Rốt cuộc anh muốn kéo dài tới khi nào?"
"Em vẫn còn biết anh kéo dài hả." Lương Hạ Mạt thở hổn hển, nhiệt độ cách dây điện thoại cũng có thể truyền tới, "Chọc em chơi thôi, lần này thật không muốn kéo dài, chẳng phải là do xuất ngoại sao, như thế nào cũng phải chờ một thời gian ngắn nữa."
"Vậy rút thời gian xuất ngoại trước...." Nói còn chưa xong, chỉ nghe thấy bên kia điện thoại truyền đến một tiếng rên rỉ rất **, sau đó lại là một âm thanh ngân nga gầm nhẹ, Trì Đông Chí chỉ cảm thấy đầu óc đều bị lửa giận làm nổ tung, trên trán gân xanh nhảy múa thập phần vui vẻ. "Lương Hạ Mạt, anh là kẻ lưu manh."
"Đây là bị bắt buộc thôi." Lương Hạ Mạt bày ra âm thanh cực kỳ lười biếng, làm sao nghe cũng thấy mang theo mùi vị đắc ý, "Có thể xuất ra, không nghe giọng của em một chút thật đúng là không ra được."
Trì Đông Chí cảm thấy, cuối cùng Lương Hạ Mạt vẫn có thể làm cô giận ngứa cả răng, làm cô hận không thể cắn chết anh, cuối cùng lại có thể bức cô không còn lời nào để nói. Anh không ra chiêu với bạn như sách võ thuật dạy, nguyên tắc của anh là hơi thở không giết chết bạn, thì ghê tởm giết chết bạn.
"Sao không nói gì? Không lẽ nhớ anh?"
"Nhớ anh cái rắm, Lương Hạ Mạt..."
"Nhưng mà anh nhớ em rồi." Lương Hạ Mạt ngắt lời cô, "Lão nhị của anh cũng muốn em, nó nói xúc cảm của anh không tốt độ nóng trong miệng em phù hợp hơn, nếu không thì anh lén ra ngoài, chúng ta gặp nhau?"
"Cút xa một chút Lương Hạ Mạt, muốn gặp thì gặp ở cửa cục dân chính."
Âm thanh Lương Hạ Mạt rõ ràng uể oải tiếp lời, "Hiểu rồi, anh đang huấn luyện không có thời gian, sau khi về nước lại tìm em."
Trì Đông Chí tức giận đến nổi điên, mà khác với tức giận đến nổi điên của Trì Đông Chí, Lương Hạ Mạt thỏa mãn cả người ngã vào trên giường đơn chẳng muốn động đậy tẹo nào, mang ảnh chụp Trì Đông Chí nâng lên trước mặt, cong môi ấn lên mặt một nụ hôn.
Không biết đã trải qua bao nhiêu thử ngiệm lớn nhỏ và kinh nghiệm chiến đấu mới trút bỏ được thái độ ngượng ngùng bề ngoài của cô, chỉ là mỗi lần bị anh dụ dỗ lừa gạt ép buộc làm chuyện này luôn luôn không tình nguyện, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cự tuyệt, cuối cùng bằng lòng làm vừa làm vừa ngẩng đầu tội nghiệp lại dường như tức giận lên án anh, miệng ngậm đầy, hai gò má phùng lên như một chuột đồng nhỏ ăn vụng đậu phộng (củ lạc).
"Đóng dấu, bảo bối." Dường như xuyên qua tấm ảnh mờ nhạt này có thể thấy Trì Đông Chí hai mắt phẫn nộ lại bướng bỉnh, con mắt đen như hạt nho dấy lên hai luồng lửa giận, thiêu đốt làm cho gương mặt cô sức sống tràn đầy, thiêu đốt em trai nhỏ của anh máu nóng sôi sục. Lương Hạ Mạt hết cách vỗ về nó, xem ra bị ủy khuất một thời gian rồi. Thành thục trong chuyện trai gái, có đôi khi liền là như thế này, ham muốn so với yêu càng khó chịu đựng hơn, mà Lương Hạ Mạt anh lại không giống người bình thường, ham muốn của anh chỉ có trước mặt Trì Đông Chí mới chịu ngóc đầu đứng lên.
không xin phép.
Trì Đông Chí để điện thoại xuống sau đó uống hai chén nước lạnh, ở phòng làm việc mà làm loạn, cũng không phải tức Lương Hạ Mạt một lôi hai kéo, trước mắt cô còn không nghĩ muốn những thứ này, đơn giản chỉ nghĩ đến Lương Hạ Mạt đối với ảnh chụp của cô mà xuất ra, thì muốn lập tức bay qua đập chết anh.
Chu Nhiễm không biết lúc nào thì qua rót chén nước giúp cô, trầm giọng hỏi, "Cần giúp gì không?"
"Cái gì?" Trì Đông Chí khó hiểu hỏi.
"Chị ly hôn, cần em giúp việc gì không?" Chu Nhiễm nhìn cô, trong mắt nghiêm túc không lên lời cùng kiên định, "Em có thể giúp chị, anh ta không muốn ly hôn cũng phải ly hôn."
Trong lòng Trì Đông Chí không hiểu ra sao trầm xuống, "Em nghe ai nói?"
"Cốc Tử." Chu Nhiễm không giải thích nhiều về vấn đề trên, lại kiên định hỏi một lần nữa, "Em thật sự có thể giúp chị, chỉ cần chị mở miệng không tới nửa tháng...."
"Im miệng." Trì Đông Chí trầm giọng quát lớn, "Ai khiến em vớ vẩn hỏi thăm chị chuyện này hả? Em quản được sao?"
Chu Nhiễm ngậm miệng lại, hai cánh môi mỏng gắt mím chặt thành một đường, tất cả vẻ mặt đều tả vẻ quật cường.
"Được rồi, chuyện của bản thân chị có thể tự mình giải quyết, không hi vọng người khác nhúng tay vào." Trì Đông Chí có chút buồn bực, "Mấy giờ rồi."
Chu Nhiễm nhìn đồng hồ, "Mười giờ đêm rồi, có thể tan làm rồi."
Trì Đông Chí lại không để ý anh, dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi, Chu Nhiễm đột nhiên giữ chặt cánh tay cô, "Ở trước mặt em chị không cần cảm thấy xấu hổ, đúng lúc chị tỉnh ngộ, muốn thoát khỏi đoạn hôn nhân thất bại kia, đây không phải chuyện mất mặt gì, em thật sự có thể giúp được chị."
Trì Đông Chí rút cánh tay về, hung hăng chỉ chỉ Chu Nhiễm, quay đầu bước đi.
Chu Nhiễm nhiệt tình không hiểu nổi, đoạn thời gian ngắn ngủi vài phút như nhạc đệm nhỏ cũng không có khiến cho lòng Trì Đông Chí bị kích thích nổi sóng gì cả. Thật lâu sau đó cô mới nghĩ tới, cuối cùng mình là người thất bại, bỏ ra toàn bộ tâm tư ứng phó với Lương Hạ Mạt còn nhìn không thấu, huống chi nửa điểm cũng không có để ý đến Chu Nhiễm.
không xin phép.
Không lâu sau đó, Tô Nhượng lại xuất hiện, Trì Đông Chí cũng không trốn tránh anh, hẹn tối Chủ nhật gặp mặt trong quán cà phê nào đấy. Trước đó cô tưởng tượng qua rất nhiều nguyên nhân Tô Nhượng hẹn gặp cô, về sau phát hiện, ngoại trừ Lương Hạ Mạt ngoại trừ Thẩm Linh, thực ra cô và Tô Nhượng không có lý do nào gặp mặt.
Mà dường như Tô Nhượng không hề cho là như vậy, "Anh giống như đợi đến lúc có hi vọng rồi, sau đó nhất định lại phải lựa chọn, yêu và trách nhiệm. Em chọn giúp anh được không?" Anh không nói tình yêu, anh chỉ nói yêu, bởi vì tình yêu là hai bên cùng tiến hành, mà yêu, là chỉ một mình anh diễn một vai.
Tô Nhượng dáng ngồi cực kỳ suy sụp, nút áo trên âu phục đều mở, vẻ mặt xem ra cực kỳ u ám, nhưng một chút cũng không che giấu được khí chất toàn thân mạnh mẽ, liền ngồi lẳng lặng như thế, thong thả nói ra một đoạn rồi một đoạn rung động lòng người, cuối cùng mang vấn đề quan trọng vứt cho cô, kiên nhẫn chờ đợi cô giáo Đông Tử chỉ một con đường cho anh đi ra.
Trì Đông Chí bật cười, xem ra cô và Lương Hạ Mạt ồn ào ly hôn gần như đã truyền ra ngoài, nếu sau cùng chuyện ly hôn này không thành, thật đúng là không có cách nào khác để kết thúc.
"Em lại thất thần rồi." Tô Nhượng hai tay đè lên nhau trên bàn cơm, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, "Lại đang suy nghĩ về anh ta."
Trì Đông Chí lường biếng nghiêng đầu, nở nụ cười không sao, sắc mặt như kiểu "Anh có thể nắm bắt được tôi sao", "Thật xin lỗi, anh vừa mới nói cái gì?"
Khóe mắt Tô Nhượng hung hăng nhảy nhảy mấy cái, môi mím lại rất chặt, "Anh nói bọn em muốn ly hôn anh thật cao hứng."
Trì Đông Chí chậm rãi nhướng lông mày, "Chỉ sợ phải qua một đoạn thời gian nữa mới cho quà mừng được, trước mắt vẫn là vợ chồng hợp pháp."
Tô Nhượng nhìn cô rất lâu, vẫn nhìn cô, cái gì gọi là si mê không thay đổi, là móc tim bạn ra ăn tươi ngay trước mặt, bạn vẫn còn yêu người con gái này như nghiện thuốc phiện, năm tháng thay đổi tình yêu và rung động, nhưng nó thay đổi không được Tô Nhượng và Trì Đông Chí.
Tô Nhượng đột nhiên có chút nản lòng, cả người đều đã phờ phạc, so với mới vừa rồi cố ý giả bộ tỏ vẻ bình tĩnh thái độ mạnh mẽ hoàn toàn không giống, không hề nghi ngờ, giằng co trận này anh lại thua rồi.
Mà người phụ nữ đối diện kia, cũng không biết là giả vờ ngu ngốc hay là cho dù ngồi ở đây cũng không muốn bỏ ra một chút lòng thành đặt lên người anh, nhàm chán quan sát xung quanh, một ly nước chanh vào bụng mới cười tít mắt mở miệng, "Khi nào thì trở lại Mỹ?"
"Không biết." Tô Nhượng hạ mí mắt không nhìn cô, trả lời có cũng như không, "Còn chưa quyết định trở lại hay không, cái này phải xem em đã."
Trì Đông Chí xoa xoa cái mũi, suy nghĩ nên tiếp tục cùng anh phá vỡ cục diện? Hay vẫn là nên nói thẳng ra?
"Đông Đông, em....Chúng ta..."Tô Nhượng hơi mím môi, "Em ly hôn, chúng ta liền cùng một chỗ đi."
Đồng ý là không được rồi, Trì Đông Chí giống như gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ, ra sức lắc đầu, nói như nói đùa, "Không không không không không, anh đã làm cha đứa trẻ, tương lai nếu tôi kết hôn lần thứ hai, cũng không thể tìm người có đứa trẻ, tôi cũng không muốn làm mẹ kế cho ai, vậy cám ơn rồi."
Là câu nói đùa vui, Tô Nhượng cười không nổi lại còn rất phối hợp giật nhẹ khóe miệng, "Anh đều có thể giải quyết được."
Anh từng bước ép sát, xem ra trốn tránh cũng chạy không thoát, Trì Đông Chí mấp máy môi, "Anh làm thế nào là chuyện của anh, em chỉ nói em ở phương diện này, anh rõ ràng mà, đời này không có khả năng yêu người đàn ông khác ngoại trừ Lương Hạ Mạt, anh chấp nhận được sao?"
Tô Nhượng suy nghĩ một chút, gật đầu, "Không chiếm được tim em, chiếm được người em anh cũng thỏa mãn."
Trì Đông Chí hình như đồng ý như vậy gật đầu, "Được, anh muốn em, vậy thì cho anh, kết hôn cũng được, hay chỉ là ngủ cũng được, chỉ cần anh nghĩ muốn, em đều sẽ phối hợp."
Tô Nhượng không cần đoán cũng biết lời nói tiếp theo sẽ không có gì hay ho.
"Ai bảo khiến cho em nợ anh. trước kia em thiếu anh, hiện tại lại thiếu Thẩm Linh cùng đứa trẻ chưa sinh của các người, vì vậy anh vẫn là nên cho em cái thời hạn, cho em chút thời gian bù lại cho bọn họ."
"Im miệng." Tô Nhượng thấp giọng quát lớn, "Anh vì em làm toàn bộ đều là bản thân anh nguyện ý, em không nợ anh lại càng không thiếu bọn họ, anh nói anh sẽ xử lý tốt, Thẩm Linh cũng đã đồng ý, chỉ cần em..."
"Anh cũng im miệng đi, thêm một câu em cũng không muốn nghe anh nói, vừa rồi là anh nói em không thiếu anh cái gì, tốt lắm, cúi chào cám ơn, ai muốn ngồi chỗ này nói lời vô nghĩa với anh."
Trì Đông Chí đứng dậy muốn đi, Tô Nhượng làm sao có thể cho phép, một động tác mang cô trở lại, hổn hển gầm nhẹ, "Giờ cũng nên đến lượt anh rồi, làm sao anh không che chở hâm nóng được cho em hả?"
không xin phép.
Trì Đông Chí thoát khỏi kìm kẹp của anh, "Có lẽ trước kia anh có thể che chở hâm nóng em, nhưng lúc đó em không hiểu cuộc đời, hiện tại em đã hiểu, nhưng anh đã không còn là Tô Nhượng trước đây nữa, không có biện pháp, ông trời đùa giỡn tình yêu của anh." Cô cực kỳ tức giận, nói chuyện miệng không chừng mực, nói xong, nhìn thấy vẻ mặt Tô Nhượng, cô liền hối hận.