Cây Xương Sườn Thứ Hai

Chương 47:




Chu Nhiễm đi qua đè vai cô, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng anh ta muốn tìm vài câu nói lời an ủi cô. Trì Đông Chí ngẩng đầu nhìn anh ta, mờ mịt một lát, rồi cười, “Làm việc đi, chị không sao.”
Chu Nhiễm gãi gãi đầu, làm sao lại quên nhỉ, niềm đau của cô luôn giấu sau lưng, có thể an ủi lớn nhất, chính là giả ngu. Trái tim Trì Đông Chí, anh ta còn chưa tiến vào được.
“Buổi tối dẫn chị tới một nơi.”
Trì Đông Chí khó hiểu, hỏi, “Chỗ nào?”
“Cách ăn mặc trang điểm của chị.” Chu Nhiễm vuốt cằm cười, “Hẳn là cũng không tệ lắm.”
Trì Đông Chí trừng mắt nhìn anh ta, “Không đi, không cần thiết.”
“Tự tin như vậy sao? Đi thôi, l,qđ ăn mặc thay đổi theo mùa, nên thêm một ít quần áo nữa.”
Trì Đông Chí kéo nhẹ đồng phục cảnh sát trên người, “Không cần phải đi, đơn vị đã phát cho rồi.”
“Cứ xem như đi theo giúp em được không?” Hai tay Chu Nhiễm chắp lại, “Xin chị đó, theo giúp em với.”
Trì Đông Chí lại trợn trắng mắt, không phản đối.
Chu Nhiễm lôi kéo cô đi dạo trong cửa hàng, Trì Đông Chí giật mình phát hiện, thì ra buổi tối người dạo chơi trong cửa hàng đông hơn so với ban ngày rất nhiều, cô chen chúc bên trong nhìn xung quanh, hầu như hoàn toàn xa lạ. Chu Nhiễm ở ngay phía sau cầm tay cô, sợ đi lạc, bảo vệ như vậy. lqđ,ôn Trì Đông Chí cảm thấy không ổn, thừa lúc chưa quá lúng túng, rút tay ra ngoài.
Chu Nhiễm thông minh, biết Trì Đông Chí tuyệt đối không dùng tiền của anh ta mua quần áo, cho nên cực kỳ quan tâm giúp cô chọn những loại giá cả vừa phải, với việc ăn mặc Trì Đông Chí chưa từng tìm tòi học hỏi, trừ vài món màu sắc tươi sáng, cái khác đều rất vừa ý.
Cô hài lòng, Chu Nhiễm lại không hài lòng, nhưng không dám trực tiếp góp ý, đành nhỏ giọng đề nghị, “Thử màu sắc tươi sáng xem sao, cho tới bây giờ chưa từng thấy chị mặc.”
“Khó nhìn lắm, chị mặc không ra sao. Còn không đẹp bằng mặc đồng phục cảnh sát, lại còn thoải mái.”
Vì thế Chu Nhiễm ngậm miệng, sợ mấy bộ thường phục ít ỏi này cũng bị cô từ chối.
Chu Nhiễm nói, “Đổi kiểu tóc đi, tóc cắt ngắn sẽ lộ vẻ rất có tinh thần, bây giờ đang thịnh hành mốt tóc ngắn.”
Trì Đông Chí cảm thấy đúng, lêquýđôn tóc ngắn gội cũng rất thuận tiện, vì thế đi theo Chu Nhiễm, được anh ta dẫn quẹo trái rẽ phải vào một salon tóc đèn đuốc sáng rực. Dường như Chu Nhiễm với người bên trong kia rất quen thuộc, hai anh em gần như đang kề vai sát cánh, sau đó chỉ Trì Đông Chí rồi kề bên tai người kia nói thì thầm mấy câu, người nọ liền đi tới, vuốt cằm có vẻ đăm chiêu.
Trì Đông Chí bị quan sát toàn thân nổi cả da gà, nhưng tức giận với người ngoài thì không tốt, chỉ có thể liếc mắt rồi lại trừng mắt với Chu Nhiễm.
“Bốp” người kia vỗ tay một tiếng, vươn tay ra, “Tôi là A Tuệ, người đẹp, đêm nay xin mời cô cứ yên tâm giao mình cho tôi.”
Trì Đông Chí há hốc mồm, giao… Giao mẹ anh mà giao. Không đợi âm thầm mắng xong, đã bị người ta nhiệt tình vừa giữ vừa kéo chuẩn bị lên lầu.
Trì Đông Chí là người có ưu điểm thế này, cũng coi như khuyết điểm, mặc dù cô ít nói, nhưng bình thường trong miệng nói ra chả có gì dễ nghe, nhưng mà lúc cư xử với người ngoài dù sao cô vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, luôn nhẫn nhịn từ chối cũng không tốt, dĩ nhiên, trong lòng nghĩ như thế nào cũng không tính kể ra.
Giống như bây giờ, sau lúc người A Tuệ mới vừa rồi giống như rồng bay phượng múa giúp cô cắt tóc, ngay cả gương cũng không cho côi soi, trước tiên đề nghị nói, “Trang điểm nhé, tay nghề bạn gái tôi không tệ.”
Trang điểm… Trang điểm mẹ anh mà trang điểm, sao anh lại không trang điểm đi?
Nhưng mà trên mặt ngoại trừ có chút xoắn xuýt ra cũng không có ý từ chối, vẫn ngoảnh cổ muốn nhìn thấy được kiểu tóc mới của mình một chút. Bạn gái A Tuệ là A Mạch, nâng mặt cô, quét quét mấy cái, dĩ nhiên Trì Đông Chí phải nhắm nghiền mắt.
“Chu Nhiễm thật giỏi tìm, đây cũng không cần phải trang điểm nữa, vốn đã rất tốt, làn da cũng được.”
“Vẫn là cứ trang điểm đi, chuẩn bị trang điểm một chút, nếu không Chu Nhiễm không chịu đâu.”
Hai người kia tự nhiên bàn luận, không ai hỏi ý kiến Trì Đông Chí, Trì Đông Chí rất muốn đề nghị bọn họ kêu Chu Nhiễm vào mà trang điểm, đừng ép buộc cô nữa.
A Mạch xoa xoa mười phút mới trang điểm xong, hành động tỏ ra nghiêm túc, lại lề mề nửa giờ mới thả người. Dưới lầu Chu Nhiễm vừa xem tạp chí vừa uống cà phê, thong thả chờ đợi, thấy Trì Đông Chí đi xuống, lúc đầu sửng sờ một chút, sau đó vò đầu cười cười.
Trì Đông Chí vừa nãy đã nhìn rồi, LêQuýĐôn cô là người ngũ quan rõ ràng, nói thật, trước trang điểm và sau khi trang điểm cũng không có gì thay đổi, chính là tóc ngắn, biến cô trở thành nhỏ nhắn hơn nhiều, ngày trước vì gầy gò nên lộ ra hai gò má có góc cạnh, bây giờ lại bị che khuất, nhìn dịu dàng hơn nhiều, có chút ít mùi vị phụ nữ.
Chu Nhiễm trêu chọc cô, “À, đây là em gái nhỏ nhà ai nhỉ, mới vừa học đại học thôi.”
Trì Đông Chí chỉa vào kiểu tóc mới, thế nào cũng không được tự nhiên, cảm thấy sau gáy lành lạnh, trả tiền xong, không quan tâm Chu Nhiễm xoay người rời đi. Chu Nhiễm chạy hai con đường mới đuổi kịp cô, mất nhiều sức mới giữ chặt tay cô, “Đây là làm sao vậy, không phải rất đẹp sao.”
“Chu Nhiễm.” Trì Đông Chí khó xử nhìn anh ta, “Chị… Có phải sẽ bị nghi ngờ giả nai?”
“Vậy cũng phải có tư cách đã, chị cho rằng cắt tóc thì ai cũng đều có thể giả nai à!”
“Nhưng…”
“Được rồi, người phụ nữ vì người yêu mà làm đẹp, em cảm thấy đẹp, em rất thích.”
Trì Đông Chí lại muốn đi, Chu Nhiễm kéo tay cô đong đưa qua lại, “chị đừng không cần em, bản thân em sẽ không về nhà.” Sau đó lại cúi người, vỗ vỗ bả vai, “Lên đi, em cõng chị.”
Trì Đông Chí rất muốn xem như không có anh ta, thì Chu Nhiễm người ta nửa ngồi không nhúc nhích, mấy em gái nhỏ mặc đồng phục học sinh trung học đi ngang qua dừng chân lại để nhìn, Chu Nhiễm cười mỉm chi lớn tiếng lẩm bẩm, “Ơ kìa, không nể mặt à, cho chút mặt mũi đi chứ?” Một đoàn học sinh nữ lớn tiếng theo góp vui, “Cho….” Trì Đông Chí cảm thấy da mặt mình lại dày thêm một chút.
***
Đã đổi kiểu tóc mới, tâm tình cũng không thay đổi, vẫn rất khó chịu kỳ quặc, Trì Đông Chí không có thói quen mọi người trong toàn đơn vị chú ý ánh mắt cô. Buổi sáng Lý Trường Hà và cô đi tới mặt đối mắt, hai mắt nhìn, đi ra ngoài một khúc xa lại quay đầu nhìn, má ơi, đây là Trì Đông Chí sao lại cắt kiểu tóc học sinh?
Chu Nhiễm nói thẳng Lý Trường Hà không có ánh mắt, sợ Trì Đông Chí trách móc anh ta, giữa trưa cố ý xin phép Lý Trường Hà, nói là buổi chiều hai người đi muộn một lúc, mua đồ ăn về nhà tự mình làm cơm.
Trì Đông Chí từ một người hầu già trở mình, công việc chính là vừa dựa cửa phòng bếp vừa nhìn Chu Nhiễm bận rộn, lại khó hiểu nếm trải chút tài nghệ làm đồ ăn mà anh ta đưa qua. Trì Đông Chí cảm thấy không hợp vệ sinh cũng không có thói quen, rốt cuộc vẫn tránh né, sau đó nói thẳng không ăn, không sạch sẽ. Chu Nhiễm cười, mang đồ ăn trong tay chậm rãi đặt trong miệng mình, lại duỗi đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng, quá trình đó vẫn nhìn Trì Đông Chí, trong mắt đầy gian xảo vừa có ánh sáng đắm đuối đưa tình.
Trì Đông Chí chưa từng bị một người đàn ông có quan hệ trong sạch trần trụi khiêu khích như vậy, rõ ràng đã nhìn thấy mục đích, trong lúc nhất thời gần như có chút không chống đỡ được, đuổi anh ta đi không đành lòng, chỉ muốn bản thân mình đi xa xa, cách xa phạm vi nơi mà cô thấy không hợp này.
Lúc này Chu Nhiễm như cũ thu hồi tầm mắt, nói sang chủ đề khác, bỏ nhiều dấm hay là bỏ nhiều đường, không nên mặn, phải nhạt một chút.
Trì Đông chí yên tâm đồng thời cũng một lần nữa thắc mắc: Vì sao em lại thích chị? Chẳng lẽ đúng là vì đêm che dù duyên phận đó sao? Cũng không đến mức này chứ?
“Nếu có ước mơ, em phải bảo vệ.” Chu Nhiễm nói như vậy, “Có một số việc bây giờ mà không làm, cả đời sẽ không có cơ hội để làm. Gặp một người, thời gian thích hợp, lại có cơ hội, vì sao em lại không cố gắng chứ?”
“Nhưng điều này rất khó….”
“Mà em cố gắng được, là tốt rồi. Hồi ức bản thân đặt biệt tốt đẹp, chỉ cần chị có thể để cho quá khứ qua đi. Em chờ chị.” Lúc Chu Nhiễm nói xong những lời này, đúng là rất an ủi Trì Đông Chí, giọng điệu kiên định, thái độ với tương lai là một mảnh sáng chói.
Trì Đông Chí lại mờ mịt, anh ta luôn có thể khiến cô cảm thấy mình còn có hi vọng, thay đổi cách sống sẽ càng phấn chấn hơn, chỉ là đi một bước này, rất khó.
***
Thẩm Linh lại gọi điện thoại tới, bảo là muốn đi, lê. quý đônn hi vọng cô có thể tới tiễn. Trì Đông Chí cảm thấy nếu lại từ chối nữa thì thật không có mùi vị tình người, đi muộn thì được, gặp mặt một chút trước khi cất cánh, nghĩ đến ở sân bay Thẩm Linh cũng không có khuyên nhủ gì. Vừa lúc Chu Nhiễm cũng phải ra sân bay đón người, ngồi xe đi nhờ.
Trì Đông Chí trêu ghẹo anh ta nói, chuyện gì anh ta cũng có thể đánh hơi được. Chu Nhiễm vô tội phất tay, lần này thật sự là đúng dịp.
Sau khi hai người tới sân bay thì chia ra hai đường, một người đi đón, một người đi tiễn người. Lúc Trì Đông Chí chạy tới đã đăng ký xong, nhìn thấy rất rõ ràng một thân màu xanh bộ đội, cô không cần đoán cũng biết là Lương Hạ Mạt, mang trái tim gần như mất hứng đè vào trong bụng, bước chậm đi qua. Thẩm Linh lướt mắt quét nhìn một cái, nhưng không thấy cô, vẫn nói chuyện thoải mái như thường với Lương Hạ Mạt.
Lương Hạ Mạt cũng từ chối rất nhiều lần, cuối cùng cũng hiểu được nếu từ chối nữa thật đúng là không có tình người, Thẩm Linh như khách du lịch, một túi hành lý nhỏ bé. Lương Hạ Mạt nghiêng người hút thuốc, lười biếng hỏi, đựng cái gì thế?
“Đoán là mấy gói gia vị cay.” Thẩm Lình nói xong nhìn anh cười, “Anh xem tính tình của anh kìa, cùng giọng như Đông Tử.”
“Vợ anh mà, bọn anh có thể không giống sao?”
Đôi mắt Thẩm Linh di chuyển mấy vòng, ngoắc ngoắc ngón tay. “Qua đây.”
Lương Hạ mạt cúi đầu thấp xuống, “Chuyện gì thế?”
“Gần thêm chút nữa.” Sau đó trước khi Lương Hạ Mạt còn chưa kịp phản ứng, nghiêng người giữ đầu anh, ấn một nụ hôn lên gò mà anh, “Coi ngựa chết như ngựa sống mà chữa đi anh bạn ạ, cho bọn anh một chút giáo huấn.”
Lương Hạ Mạt mở to mắt, đầu có trống rỗng, gần như muốn xem nhẹ linh cảm đáng sợ này, đột nhiên xoay người, nhìn thấy Trì Đông Chí ngẩn ngơ đứng phía sau anh cách đó không xa.
Từ góc độ của cô nhìn qua, Lương Hạ Mạt đưa lưng về phía cô, cơ thể che khuất một nửa mặt Thẩm Linh, có thể nhìn thấy là hôn môi, là mặt, là miệng, không biết nữa. lêquýđônn Trì Đông Chí rũ mắt, mấy loại tư vị trào lên trong tim, cuối cùng nhiều lần nói cho chính mình: Mặc kệ bọn hôn môi chính là hôn môi của tình bạn, mặc kệ Thẩm Linh là vô tình hay cố ý, đây đều không có quan hệ gì với cô.
Thẩm Lình cũng không nhúc nhích, không chào hỏi, cầm vé máy bay vỗ trái phải hai lần trên mặt Lương Hạ Mạt, “Trong tuyệt vọng có hi vọng, có lẽ cũng không phải là cảnh ngộ bất hạnh.” Nhếch khóe miệng với Trì Đông Chí, xoay người đi đến lối vào.
Tất cả tâm tư và ánh mắt Lương Hạ Mạt đều rơi vào trên người Trì Đông Chí, gần như chết lặng sợ hãi cất bước đi đến trước mặt cô.
“Không phải như em thấy.”
Trì Đông Chí không biết nói gì, dứt khoát im lặng.
“Ai biết mẹ nó Thẩm Linh nổi điên cái gì, trước đó thật sự anh không biết.”
Trì Đông Chí nghĩ lại vẫn là không biết nên nói gì. Lê quý.,đôn Nói không liên quan, chúng ta cũng đã ly hôn, cái này làm ra vẻ quá. Nói anh hôn người nào liên quan gì đến tôi, tôi chả tức giận chút nào cả, đây rõ ràng là lộ vẻ chua xót. Hơn nữa, ai nói trong lòng cô rất bình tĩnh, là có để ý, điểm xuất phát không giống nhau, mặc kệ như thế nào, cô đã không có lập trường, vốn là màu đỏ đã sớm đổi thành màu xanh.
Chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không có thời gian điều chỉnh tốt tâm lý, dứt khoát cái gì cũng không nói, giật giật khóe miệng, cố gắng muốn bình tĩnh một chút, chỉ là cô không biết nhìn rất khó coi, thậm chí Lương Hạ Mạt cũng đã không còn tâm tình để ý tới nụ cười tươi tắn này có bao nhiêu khó coi.
“Đông Tử em tin anh đi.”
Anh là người hung hăng, Trì Đông Chí chỉ muốn mau rời khỏi đây, cười cứng nhắc, vươn cổ gật gật đầu, “Tôi còn có việc, đi với đồng nghiệp tới đón người, sau này có cơ hội gặp lại.”
Nói xong xoay người muốn đi, Lương Hạ Mạt giữ chặt cô, lực tay tăng mạnh, gần như vặn bể cổ tay cô, sao cô lại không cảm giác được.
“Thật không liên quan tới anh, Đông Tử em phải tin anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.