*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Bích Ngọc vội vã trở về cung điện trước khi mặt trời lặn.
Không biết có phải là ảo giác của cô không, cảm thấy người trong cung điện này trở nên hoảng loạn, giống như sợ hãi, cả người đều th6t1 thần.
Cô và Tang Ba chỉ mới ra khỏi cung điện chưa lâu, chuyện gì đã xảy ra ở đây?
“Tại sao mọi người có vẻ sợ hãi như này?” – Kiều Bích Ngọc nhìn thấy Lục Khánh Nam từ xa, gọi anh ta, hỏi ngay lập tức.
Lục Khánh Nam cố tình lảng tránh câu hỏi này và hỏi: “Chúng tôi còn nghĩ rằng cô và Tang Ba sẽ không quay lại”
“Dòng nước sông đã trở nên đắng ngắt”
“Cái gì?”
Lục Khánh Nam kinh ngạc nhìn cô, sau đó trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, cổ họng có chút khô khốc khó hiểu hỏi: “Cô, cô vừa nói cái gì?”
Kiều Bích Ngọc cau mày, không hiếu tại sao anh ta lại đột nhiên hoảng sợ.
“Dòng sông, dòng sông đã trở nên rất đẳng” – Cô lập lại Lục Khánh Nam dưới đáy mắt sợ hãi không kiềm chế được, hô hấp càng ngày càng nhanh, cố gắng bình tĩnh lại “Lâm sao cô biết?”
“Tôi đã nếm thử rồi”
“Nước sông trở nên đắng ngắt, thậm chí đầu lưỡi còn có chút tê dại. Rất khó chịu. Sau khi uống thuốc nhuộm hóa chất công nghiệp nặng có mùi khó chịu như mùi lưu huỳnh”
Lục Khánh Nam cứng đờ, trừng lớn đôi mắt tròn xoe nhìn cô, như thể lý trí của anh đồng loạt không tiếp nhận.
Kiều Bích Ngọc cũng rất ngạc nhiên về vị đắng của dòng sông, nhưng cô không nghĩ nó lại không thể chấp nhận được, phản ứng của anh ta hơi khác thường.
“Có chuyện gì vậy? Phản ứng của anh hơi kỳ – Kiều Bích Ngọc thẳng lạ Vừa nói, Kiều Bích Ngọc vừa lấy ra một ít cỏ nhỏ có lá vàng héo từ trong túi da thú quấn quanh thắt lưng, tiếp tục nói với anh ta: “Hôm nay, tôi và Tang Ba cũng phát hiện ra rằng những cây gần ngưồn nước ngày hôm qua bắt đầu vàng và rễ bắt đầu thối rữa.”
Lục Khánh Nam sững sờ ba phút không lên tiếng, hít sâu một hơi, vội vàng nói “Tôi, tôi bây giờ… không, cô đi tìm Cao Minh ngay lập tức”
“Không đi” – Kiều Bích Ngọc trong tiềm thức nghĩ rằng mình sẽ bị mảng, Nhưng Lục Khánh Nam không quản được nhiều như vậy: “Kiều Bích Ngọc, cô vừa nói gì, nhất định phải giải thích rõ ràng lại một lần cho Cao Minh”
Quách Cao Minh và những người khác đang nói chuyện trên chiếc bàn dài trong hội trường thì Lục Khánh Nam vội vàng bước vào và nói vài câu với giọng nghiêm trọng, Kiều Bích Ngọc theo sau và nhận thấy tất cả họ đều có biểu hiện lạ “Dòng sông có đẳng thật không?” – Ngụy Bắc sốt ruột hỏi.
Kiều Bích Ngọc gật đầu.
Quách Cao Minh trầm giọng nhìn cô: “Sao em biết?”
“Em… đã tự mình nếm thử”
Nghe câu trả lời này, những người có mặt thầm trở nên căng thắng.
“Em đã thực sự tự mình nếm thử nước sông?” – Quách Cao Minh hỏi lại.
“Phải Anh đột nhiên vô cùng tức giận: “Chúng ta đã nói với mọi người không được uống nước sông, em nói hôm nay chính em đi nếm thử?”
Không phải anh không tin lời cô nói, mà là khó chịu vì những gì cô làm.
Mỗi người có một vị trí khác nhau và trọng tâm của mối quan tâm trước mắt là khác nhau.
Mấy người Ngụy Bắc quan tâm đến dòng sông, nhưng Quách Cao Minh chỉ quan tâm đến cô.
Có rất nhiều lo lắng, không hẳn sẽ nói ra lời nói ngọt ngào, nhưng từng giây từng phút đều là vì nghĩ đến cô.
Kiều Bích Ngọc bắt gặp ánh mắt tức giận của anh, cô cúi đầu không dám nói lại.
“Kiều Bích Ngọc, đem cỏ trong tay cho cô đưa ra” – Lục Khánh Nam thấp giọng nhắc nhở.
Những người hoang dã đã lưu truyền một đoạn ca dao cổ từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Ngay cả nữ tộc trưởng cũng không biết đoạn ca dao này có từ khi nào, bà ấy nói rằng nó có từ rất lâu rồi và đó là lời nguyền của hòn đảo này.
Chiều nay, Quách cao Minh và những người khác đã đi hỏi về những tin tức liên quan. Nữ tộc trưởng đã hát đoạn ca dao bằng chất giọng khàn và già nua, mặc dù họ không thể hiểu được hết, nhưng nó chất chứa một nỗi buồn vô tận Ngay lập tức, người phiên dịch đi cùng đã giải thích rõ ràng cho Quách Cao Minh và những người khác ý nghĩa của nó, chuyện này sau khi trở về cung điện, đoạn ca dao lan tràn, người trong cung điện cũng trở nên lo lắng “Dòng sông đã trở nên cay đắng”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
“Rừng cây khô héo”
“Người bị ốm”
Ngụy Bắc đọc thầm những lời này, tất cả những điều này đã bắt đầu trở thành sự thật.
“Quả cầu lửa rơi trên trời có nghĩa là gï?” – Họ đang thảo luận.
“Giờ đen tối đã đến và mặt trời sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa”
“Không thể nhìn thấy mặt trời nữa, điều đó có nghĩa là mọi người trên đảo đã tuyệt chủng?”
Tất cả những cuộc thảo luận bây giờ chỉ là phỏng đoán, điều này vốn thuộc về nền văn hóa hoang dã cổ đại, họ càng khó hiểu hơn về ý nghĩa của đoạn ca dao này.
Kiều Bích Ngọc lắng nghe cuộc tranh luận gay gắt của họ, sau đó nhận thức sâu sắc rằng đoạn ca dao này là gì.
Đó là một dấu hiệu, một lời nhắc nhở. Người hoang dã trên đảo quen gọi đó là lời nguyền.
“Câu cuối cùng nên đơn giản là không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa” – Kiều Bích Ngọc bày tỏ quan điểm của mình Trải nghiệm của cô với Tang Ba cho cô biết suy nghĩ của những người hoang dã rất thẳng thắn và đơn giản. Nếu đoạn ca dao ngụ ý rằng tất cả mọi người đều đã chết thì chắc chắn sẽ được ‘thể hiện trực tiếp. Nỗi buồn trong đây, nỗi buồn lớn nhất không phải là chết mà là luôn sống trong tuyệt vọng.
“Bóng tối phủ xuống, và mặt trời sẽ không bao giờ được nhìn thấy nữa… một thứ gì đó nên chắn mặt trời”
Ngay khi Kiều Bích Ngọc nói ra lời này, Lục Khánh Nam đã nghĩ đến một khả năng: “Hòn đảo này sẽ bị sương mù dày đặc lôi kéo!”
“Đúng vậy! Ban đầu chúng ta kiểm tra khu vực này bằng máy bay, các đảo trong khu vực này đều bị sương mù dày đặc, không thể nhìn ra địa hình của đảo…”
“Một quả cầu lửa rơi trên bầu trời, giờ đen tối buông xuống và mặt trời không bao giờ được nhìn thấy nữa”
Với vẻ mặt nghiêm nghị, Quách Cao Minh trầm giọng nói: “Núi lửa phun trào”
Đây là phỏng đoán hợp lý nhất có thể nghĩ tớ hiện tại. Chẳng bao lâu nữa, hòn đảo này sẽ xảy ra một thảm họa chưa từng có, đó là một vụ siêu núi lửa phun trào.