Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 210:




Năm ngày sau.
Hôm nay là cuối tuần, mọi người được nghỉ làm, như đã hứa Lệ Kiều sẽ làm vài món để đãi mọi người. Từ sáng sớm, Lý Lệ Nhã đã dậy, cô ấy phụ bà nấu ăn, chỉ mới bảy giờ nên là chưa ai qua Lý Gia cả. Lý Gia Quốc hôm nay lại đột xuất dậy sớm một cách bất thường, ông cũng phụ dọn bếp. Lệ Kiều nhờ giúp việc đi mua thêm một ít nguyên liệu, còn những người còn lại lau bàn, lau ghế, chuẩn bị thêm dĩa.
Một tiếng sau, có tiếng xe, ba chiếc xe lần lượt chạy vào cổng Lý Gia, đậu trong khu sân rộng lớn. Mọi người đều bước xuống xe, phải gần mười người chưa tính trẻ em gồm vợ chồng Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh, Hắc Tiệp và Tào Khê, Tần Hạo và Phi Yến, Lợi Tư Vũ và Rania cùng Đằng Minh, còn có Ly Ly, Tần Lãnh Nhi, hai cô bé bụ bẫm, đứng sau lưng hai người mẹ. Bọn họ đi vào phòng khách, Lý Lệ Nhã vội ra tiếp đón.
"Mọi người tới rồi. Mau ngồi đi."
Lý Lệ Nhã quay sang một nữ giúp việc gần đó, ra lệnh:
"Cô lấy thêm hai cái ghế đi!"
"Dạ cô chủ!"
"Thôi! Em chỉ chỗ đi, anh lấy cho." Đằng Minh lên tiếng.
Lý Lệ Nhã chỉ sâu vào bên trong, ngay cầu thang:
"Anh đi thẳng có cái phòng kho á."
"Được rồi."
Đằng Minh dựa vào chỉ dẫn đi theo, vài phút sau, hai tay vác hai cái ghế trên vai. Lý Lệ Nhã nhìn mà hoảng, hai cái ghế sofa đơn rất nặng thế mà Đằng Minh lại xách cùng lúc hai cái một cách nhẹ nhàng như vậy. Ba người Lâm Tạ Phong, Hắc Tiệp, Tần Hạo không bất ngờ, dù gì trước đây Đằng Minh cũng có học võ một chút, anh ta rất khoẻ. Anh ta đưa cho Lâm Tạ Phong và Hắc Tiệp, Lâm Tạ Phong cầm lấy đặt bên cạnh Thẩm Tư Linh, Ly Ly sẽ ngồi trên đùi anh.
"Mọi người ở đây chơi nha. Tôi vào bếp một chút." Lý Lệ Nhã quay lưng đi vào trong, Đằng Minh cũng chạy theo cô ấy.
"Để anh giúp em."
Đằng Minh vừa đi vào đã chạm mặt Lý Gia Quốc và Lệ Kiều, anh ta vội cúi đầu:
"Cháu chào hai bác."
"Đằng Minh đó hả? Rất vui được gặp cháu."
Đằng Minh nghe giọng nói có hơi quen thuộc, anh ta ngẩng đầu lên nhìn kĩ, anh rất ngạc nhiên:
"Bác không phải là chủ tịch LK sao?"
"Phải!"
"Không lẽ..." Đằng Minh hết nhìn Lệ Kiều rồi nhìn Lý Lệ Nhã, thấy cô ấy ôm lấy bà, hai người cười cười nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Đằng Minh. Lý Lệ Nhã lên tiếng:
"Đây là ba mẹ em." Lý Lệ Nhã nắm lấy tay Lý Gia Quốc, ông nhìn Đằng Minh từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá:
"Ừm trông cậu cũng được đấy."
"Cháu xin lỗi, trước đây cháu không biết." Đằng Minh không ngừng cúi đầu trước Lệ Kiều, bà liền ngăn anh ta lại, nói với giọng thân thiện:
"Không sao! Cháu không biết mà, với lại lúc đó bác muốn thử cháu nên cố tình không nói cho cháu biết."
"Giờ này mà còn gọi bác gì nữa, mau gọi ba mẹ đi là vừa." Lý Gia Quốc rất ưng chàng rễ này, ông khoác vai Đằng Minh một cách thân thiết, ngón tay chọc vào eo anh ta. Lệ Kiều đã nhanh chóng nhìn ra được ý đồ của ông, bà đánh vào vai Lý Gia Quốc một cái rất mạnh:
"Cái ông kia lại muốn biến Đằng Minh thành bạn nhậu hả?". ngôn tình hay
Bị Lệ Kiều vạch trần, Lý Gia Quốc ngượng ngùng gãi đầu:
"Thì... Thì tôi phải tạo mối quan hệ tốt với con rể, mà muốn vậy thì chỉ có rượu."
"Thôi đi! Ông đừng có mà lấy cớ, tôi biết thừa đó nha." Lệ Kiều nheo mắt, cúi sát mặt về phía Lý Gia Quốc nở một nụ cười nham hiểm khiến ông rợn tóc gáy.
Lệ Kiều chuyển hướng sang nhìn Đằng Minh, bà lại thay đổi sắc mặt, cười đến híp mắt:
"Cháu đã cầu hôn Lệ Nhã nhà bác?"
"A! Dạ... Cháu..." Đằng Minh có hơi lúng túng, ánh mắt không ngừng nhìn Lý Lệ Nhã cầu cứu nhưng cô ấy lắc đầu biểu ý không sao đâu.
Lệ Kiều để ý hai người không ngừng trao đổi ám hiểu, bà biết Đằng Minh đang rất lo lắng, cũng phải thôi, ai lần đầu ra mắt ba mẹ bạn gái lại không hồi hộp đâu nên Lệ Kiều vội trấn an anh ta:
"Không cần lo, cháu làm đúng lắm. Con trai là phải vậy, dám đối diện với tình cảm của mình..." Lệ Kiều ngưng một chút, bà nói nhỏ vào tai anh ta, vừa nói vừa lén nhìn về phía Lý Lệ Nhã: "Con bé nhà bác ba mươi tuổi đầu rồi mà không chịu ai hết, tự nhiên có cháu chịu lấy, bác mừng còn không hết."
Lý Lệ Nhã nghe được loáng thoáng câu được câu mất, nhưng với trí thông minh của cô ấy đã hiểu được Lệ Kiều với Đằng Minh đang thỏ thẻ điều gì, hai tay khoanh trước mặt, hờn dỗi nói với bà:
"Mẹ! Mẹ nói xấu con phải không? Đừng tưởng hai người giấu được con nha."
"Con không ngừng nghĩ xấu mẹ, làm gì có chứ." Lệ Kiều bị chột dạ, nụ cười rất khó coi. Bà vội chuyển chủ đề, hai tay xoay người Lý Lệ Nhã đẩy cô ấy từ phía sau:
"Đồ ăn sắp khét rồi, con mau giúp mẹ đi."
"Mẹ đang đánh trống lảng phải không? Từ Từ con ngã bây giờ." Lý Lệ Nhã bất lực bị Lệ Kiều đẩy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.