Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ đã lên.
Vương Nhất đứng ở một bên đường, Lý Khinh Hồng nắm tay Vương Tử Lam, đừng ở đường bên kia.
Lúc này, là đèn đỏ, dòng xe tới lui đan xen, hai người cách một con phố, xa xa nhìn nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng xinh đẹp.
Mà Lý Khinh Hồng nhìn thấy, là một đôi con ngươi bình tĩnh, nhưng lại vần vũ mây đen.
Không biết qua bao lâu, đèn đỏ chuyển xanh, Vương Nhất nện bước vững vàng, bước vội về phía vợ con anh.
Khoảng cách mười mét, chớp mắt đã tới.
Vương Nhất kéo Lý Khinh Hồng tới trước mặt, cúi đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lại tràn đầy phức tạp của cô.
Hai mắt cô đỏ bừng, trên gương mặt lại thấp thoáng nước mắt.
Vương Nhất chậm rãi giơ tay, động tác dịu dàng lau đi nước mắt của cô.
"Lý Tinh Sở nói gì với anh vậy?"
Không ngăn cản Vương Nhất lau nước mắt cho mình, Lý Khinh Hồng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Vương Nhất.
"Anh ta nói, có cơ hội mời chúng ta đến Yến Kinh xem một chút." Vương Nhất cười nói.
Lý Khinh Hồng không cười, mà nhìn Vương Nhất chằm chằm, nói: "Thế hệ trước của nhà em, không chấp nhận em gả cho anh, cũng không chịu thừa nhận tồn tại của Tử Lam, anh cưới em, cuối cùng anh sẽ vì em mà chết."
"Anh không sợ."
Vương Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, âm thanh mềm nhẹ.
Lúc đó Lý Chiếu Vân nói với anh, chỉ là một góc của núi băng, Vương Nhất không ngờ tới, Khinh Hồng thế mà là người của vương tộc Yến Đô,
Hơn nữa, lại không chịu thừa nhận tồn tại của một cô bé năm tuổi.
"Nhưng em sợ."
Lý Khinh Hồng che mắt đau khổ khóc, điên cuồng hét lên với Vương Nhất: "Sau khi em biết mình có thai, anh có biết em sợ thế nào không? Không phải sợ không nuôi được, mà là sợ, sau khi sinh ra bị bọn họ biết, bọn họ sẽ hại chết nó..."
"Huhu..."
Vương Tử Lam tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bé thấy mẹ khóc thương tâm như thế, cũng khóc lớn theo.
"Mẹ đừng khóc, Tử Lam ở đây!"
Bé ôm chặt chân Lý Khinh Hồng, lớn tiếng khóc ầm lên.
Lý Khinh Hồng cũng ôm chặt lại Vương Tử Lam, thật sự ôm rất chặt: "Năm năm qua, em mang theo Tử Lam trốn đông trốn tây, chính là sợ rằng sẽ bị bọn họ tìm được, em đã mất anh, không muốn mất đi con gái duy nhất nữa!"
Đối với Lý Khinh Hồng đang khóc lóc, Vương Nhất lại rơi vào trầm mặc rất lâu.
Người xung quanh đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ba người bọn họ.
Anh thẳng lưng, lời nói vang dội. ngôn tình hay
"Anh lấy danh nghĩa của Long chủ thề, tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con phải chịu bất kỳ tổn thương nào!"
"Không ai có thể chia lìa chúng ta, ai dám động đến, anh giết kẻ đó!"
Nhưng Lý Khinh Hồng vẫn lắc đầu: "Anh không biết đâu, anh không biết gì cả..."
Đừng nhìn cô là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, giá trị con người hàng nghìn tỷ, nhưng ở trước vương tộc Yến Đô, vẫn chẳng thể so sánh được.
Nếu muốn hủy diệt tập đoàn Lệ Tinh, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, sở dĩ bọn họ chưa ta tay, là vì bọn họ nể tình mình là con gái của người kia, còn giữ lại chút kiên nhẫn.
Một khi ngay cả người kia cũng mất kiên nhẫn, thì tất cả mọi chuyện đều xong rồi.
Hiện tại, bọn họ đã tìm được Vương Nhất ở đâu, nếu mình và Vương Nhất không ly hôn, bọn họ sẽ hành động.
Cuộc điện thoại này, chính là tín hiệu.
"Trong khoảng thời gian này, có thể mong anh rời đi không?"
Hai mắt Lý Khinh Hồng đỏ bừng nhìn Vương Nhất, đau khổ nói.
Đồng tử Vương Nhất co lại, trai tim hung hăng nhảy lên một cái.
"Chỉ cần qua thời gian này thì tốt rồi, em sẽ không ly hôn với anh, chỉ mong có thể giữ được Tử Lam!"
Lệ khí trong lòng Vương Nhất như cỏ dại sinh trưởng, nhưng khi thấy Lý Khinh Hồng đã khóc thành lệ nhân, lệ khí đó lập tức tan thành mây khói.
Hít sâu một hơi, nhẹ mỉm cười: "Được."
Nói xong, xoay người rời đi.
Khi đi, Vương Nhất vẫn thẳng sống lưng kiên định, như thể có thể xoay chuyển cả đất trời.
"Ba ơi, ba ơi, ba định đi đâu..."
Nhìn ba đi rồi, Vương Tử Lam lập tức luống cuống, khóc càng dữ dội hơn.
Lý Khinh Hồng lại giữ chặt Vương Tử Lam, ôm chặt bé vào lòng, không cho bé đuổi theo.
"Ba ơi, con muốn ba..."
"Mẹ đuổi ba đi, mẹ là người xấu!"
Vương Tử Lam càng khóc càng dữ tợn, liều mạng giãy giạu, muốn đuổi theo bóng dáng Vương Nhất.
"Xin lỗi, xin lỗi..."
Lý Khinh Hồng như nói mơ mà tự lẩm bẩm, bế Vương Tử Lam lên, bước vào xe của mình.
Vương Nhất đi vài bước, không đành lòng quay đầu lại nhìn thoáng qua, đã không thấy bóng dáng Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam.
Thầm thở dài một tiếng, Vương Nhất gọi một cuộc điện thoại: "Lãnh Nhan."
"Thiếu chủ."
Trong lòng Lãnh Nhan chấn động mãnh liệt, cô ta nghe ra trong giọng nói của thiếu chủ có gì đó không đúng.
Chỉ thấy biểu tình của Vương Nhất cương quyết: "Điều tra rõ ràng lai lịch của nhà họ Lý vương tộc Yến Đô."
"Rõ!"
Lãnh Nhan không hỏi nhiều, chỉ âm thầm nhớ kỹ bốn chữ này, cũng không tắt điện thoại.
"Có chuyện gì không?"
Lãnh Nhan hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Thiếu chủ, chuyện nhà họ Thường sụp đổ có hơi kỳ quặc."
Vương Nhất không nói gì, lẳng lặng chờ Lãnh Nhan báo cáo.
"Thiếu chủ, Thường Kỉ sinh được hai người con, ngoại trừ Thường Dĩnh, còn có một người còn trai nữa, Thường Lâm, từ đầu đến cuối, đều chưa từng xuất hiện trong sự kiện."
"Tôi có điều tra qua, phát hiện một sự thật kinh thiên... Thường Lâm là một bệnh nhân tâm thần phân liệt, đặc biệt đối với phụ nữ, anh ta biểu hiện cực kỳ khác thường!"
"Có ý gì?" Mặt Vương Nhất không thay đổi, trầm giọng hỏi.
Chỉ nghe Lãnh Nhan tiếp tục nói: "Anh ta đối với bất kỳ cô gái nào, đều không có bất kỳ xúc động nguyên thủy nào, nhưng lại cố tình rất thích sưu tầm phụ nữ."
"Sưu tầm phụ nữ?" Sắc mặt Vương Nhất hơi biến đổi.
"Đúng vậy."
Lãnh Nhan nói: "Sưu tầm các bộ phận của nữ giới, anh ta cũng từng theo dõi cô Lý, nhưng không thành công, mà đối với Kim Thúy Như của nhà họ Kim, anh ta cũng có ý định sưu tầm, lại bị hiểu lầm thành muốn đùa giỡn Kim Thúy Như, bị đá đến không thể quan hệ."
"Hơn nữa, người này cực kỳ thích giết chóc, là bệnh nhân nguy hiểm nhất của bệnh viện Số 3 Thiên An!"
Vương Nhất cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Chuyện của Thường Lâm, cứ gác sang một bên, điều tra về vương tộc Yên đô trước!"
"Rõ!"
Tắt điện thoại. Đôi mắt Vương Nhất lạnh băng một mảnh.
"Vương tộc Yến Đô, hy vọng các người đừng trêu chọc mẹ con cô ấy, nếu không, cho dù các người là vương tộc gì, sẽ bị diệt môn sạch sẽ!"
...
Đêm khuya.
Thường Kỉ tắt đèn, định đi ngủ.
Cốc cốc cốc...
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ vang.
Thường Kỉ vừa mở cửa, đồng tử tức khắc co rụt lại.
Một người đàn ông mặc một bộ tây trang tuấn lãng, đang mỉm cười nhìn ông ta.
"Thường Lâm?!"
Sắc mặt Thường Kỉ biến đổi rất lớn: "Sao mày có thể ra ngoài?"
Thường Lâm cười cười nói: "Thân phận của con hơi đặc thù, có thể tự do đi lại."
Khi Thường Kỉ định cẩn thận dò hỏi, Thường Lâm đã đi về phía sân thể dục không một bóng người bên ngoài, Thường Kỉ hơi do dự một chút, vẫn đi theo ra ngoài.
Lúc này, đúng là thời điểm ít cảnh vệ nhất.
Thường Lâm ngẩng đầu nhìn không trung, cười nói: "Con rất vui, ba có thể ở cùng con."
Gương mặt Thường Kỉ lại run rẩy một chút, nếu không phải bị buộc bất đắc dĩ, ai lại muốn đến nơi chỉ dành cho những kẻ điên này chứ?
Thường Lâm lại xoay người, tươi cười ôn hòa hỏi: "Ba, có thể nói cho con biết sao ba lại vào đây không?"
Thường Kỉ trầm mặc trong chốc lát, nói: "Cuộc đời của ba đã bị tước đoạt."
"Con có xem tin tức, mấy ngày trước, là sự kiện 316 bị đưa ra ánh sáng và chuyện dược nghiệp Thường Kỉ phá sản."
Thường Lâm vẫn cười như trước, chỉ là trong tươi cười, còn nhiều hơn chút thương hại và trào phúng: "Con đã nói qua từ lâu, con và ba mới là cha con, chỉ có con mới giúp ba có được thứ ba muốn, nhưng ba lại chọn Thường Dĩnh... nó vẫn là trẻ con."
"Mày ngậm miệng!"
Thường Kỉ giống như đã chịu kích thích rất lớn, hai mắt mở to: "Mày chỉ là một thằng điên, chỉ vì tránh người phụ nữ Kim Thúy Như kia, không phải mày cũng phải trốn vào bệnh viện tâm thần sao?"
"Kim Thúy Như..."
Nhắc tới chuyện phụ nữ, hai mắt Thường Lâm lại tràn ngập mong đợi: "Cô ấy đúng là một người phụ nữ kỳ lạ."
"Nhưng như vậy ba cũng không thể lấy cớ mà tự mình đưa con vào bệnh viện tâm thần chứ."
Đột nhiên, Thường Lâm nói sang chuyện khác, nhìn về phía Thường Kỉ: "Đừng quên, con thành ra thế này, là ai tạo thành... Là ba, nếu không phải ba giết mẹ, vừa lúc để con thấy được, cho nên ba mong muốn con sẽ biến mất!"
"Con thấy được rõ ràng, ngày đó khi ba giết mẹ, ba còn đang cười đúng không? Ba cũng hưởng thụ, nhưng rất nhanh con đã phát hiện ra so với giết người, chuyện càng hưởng thụ hơn là... sưu tầm."
"Cảnh sát đến giờ vẫn không tìm thấy ngón tay bị cắt của mẹ ở đâu, hiện giờ con có thể nói cho ba biết, là ở chỗ con."
Sau khi Thường Lâm nói xong, Thường Kỉ đã trợn hai mắt: "Thì ra là mày, mày thằng điên này..."
"Chúng ta đều là kẻ điên."
Gương mặt Thường Lâm mang cười nhìn cha mình, duỗi hai tay, một tay ôm Thường Kỉ vào lòng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ông ta: "Cảm ơn ba, người ba tốt của con."
Động tác nhẹ nhàng, bao hàm chân thành tha thiết... Nhìn qua bọn họ như một cặp cha con tình cảm rất tốt.
Đầu Thường Kỉ mềm oặt, ổn định dựa vào vai Thường Lâm trên,
Khóe miệng ông ta chảy ra máu tươi đỏ thắm.
Ông ta đã chết.
Trong quá trình ôm, Thường Lâm đeo gang tay, hơn nữa nhét một con dao sắc bén vào tay Thường Kỉ, lại cầm tay Thương Kỉ, hung ác đâm mạnh vào tim.
Ngoáy, ngoáy, lại ngoáy.
"Ba tốt của con, cái chết mới là giải thoát ba."
Nhìn Thương Kỉ chết không nhắm mắt, Thường Lâm nhẹ giọng nói: "Cho dù là sự hy sinh nào cũng có giá trị, nhà họ Thường còn chưa xong, con sẽ thay va báo thù Vương Nhất, cũng hưởng vợ anh ta."
Nói xong, biến mất trong bóng đêm.
Không lâu sau, thi thể của Thương Kỉ được nhân viên y ta thuần tra ban đêm phát hiện.
Tiếng thét chói tai xé nát màn đêm yên tĩnh."
Tiếng còi cảnh sát, tiếng bước chân vang lên đều nhịp.
Khi cảnh sát tới, thi thể Thường Kỉ đã lạnh.
Sau đó, bệnh viện tâm thần lại phát ra tin tức động trời.
Thường Lâm mất tích.