*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Trần Ổn vào bên trong phòng liền nhìn thấy Hứa Thừa Ngân đang đứng thất thần trước gương đồng, hai tay không ngừng xoa xoa vặn vặn gò má mình đến đỏ ửng.
"Không phải thấy mặt anh tuấn nên phát điên rồi chứ?"
Trần Ổn liền đi đến bên cạnh khều tay hắn.
"Nè nè Thừa Ngân, ngươi sao vậy?"
Thừa Ngân nhìn chằm chằm vào hình bóng trong gương nửa ngày không trả lời. Chân mày đậm như nét vẽ, đôi mắt rõ mí to tròn, tròng mắt đen tuyền long lanh như mắt mèo, sống mũi cao cao có một điểm nhô lên ở giữa tạo thành nét thu hút rất riêng trên gương mặt hắn. Môi mọng hồng hồng, răng trắng như bạch ngọc, còn có hai chiếc răng hổ nhỏ, khi cười rộ lên thì vô cùng đáng yêu. Cằm nhỏ gò má cân đối. Không phải chính là Hứa Thừa Ngân của kiếp trước thì còn là ai nữa chứ?
"Ổn à!"
Thừa Ngân bỗng gào lên một cái nhào đến ôm Trần Ổn khóc rống, làm y nhất thời tay chân không biết để đâu.
"Cái gì?"
"Ổn à, lão tử... chính là lão tử đó!"
"Hả?"
Thừa Ngân vừa nói vừa chỉ chỉ vào cái gương bên cạnh.
"Không phải là lão tử đang nằm mơ chứ? Con mẹ nó ngươi nói bố không mơ đi? A!!!!!!!"
Lời chưa kịp dứt đã bị Trần Ổn véo vào má một cái đau điếng, hắn híp mắt hét lên. Trần Ổn cười cười nhìn hắn.
"Đau không? Không phải mơ chứ?"
"Không phải. Là sự thật!"
"Ngoan!"
"Con mẹ mày, khi không véo mặt bố?"
Hắn vừa nói vừa đứng lên đi đến gương đồng nhìn thân ảnh mình trong đó lần nữa.
"Ha ha, hóa ra mặt của Cố Hàn Dư lại giống y như đúc mặt của bố kiếp trước. Chặc chặc, con mẹ nó biết vậy bố đã đứng thẳng ngẩng mặt nhìn đời rồi. Bố bố... bố rất là đẹp trai đi! Oa oa..."
Trần Ổn đến bàn ngồi xuống rót tách trà từ từ thưởng thức. Xem Thừa Ngân không ngừng múa tới múa lui trước mặt, thật giống xem tuồng hài không cần trả tiền. Càng lúc y càng cảm thấy thích vị huynh đệ này.
"Hầy, ngươi đẹp trai thật, nhưng có điên không đó đại ca?"
"Ai nói bố điên? Có thấy thằng điên nào đẹp trai như bố chưa? Cái mặt này kiếp trước có bao nhiêu cô gái thèm chảy nước miếng, bố mà nhìn thấy sớm thì cũng không đi theo cái thằng cục súc đó!"
Trần Ổn liền sặc một cái, theo thói quen nhìn ra cửa một cái, không thấy ai y liền thở phào nhẹ nhõm. Thừa Ngân à, ngươi có biết mình đang chửi ai hay không đây?
"Gì? Ai... ngươi nói là Hà Bá? Hà Bá... cục súc?"
Thừa Ngân liền gào lên, càng nhìn thấy dung mạo của mình hắn càng không cam tâm.
"Oa... oa... bố con mẹ nó thật hối hận nha!"
Trần Ổn khó tin nhìn hắn. Đã chấp nhận bị hoàng đế đè, hiện tại vì thấy mình đẹp hơn liền không cam tâm?
"Thừa Ngân, không phải ngươi đó chứ? Vì gương mặt anh tuấn thì liền muốn tạo phản hay sao?"
"Móa, cái gì mà tạo phản? Trước đây bố chính là hoàn toàn thất vọng vì gương mặt của chính mình. Bạch Lãng cái gì cũng tốt, chỉ là hắn... cái mặt của hắn quá xinh đẹp, lại thiếu một chút nam tính. Cô nương nhìn thấy thì chạy mất tám ngàn dặm, đâu đến lượt bố cua?"
"Vậy ngươi giờ muốn cua gái đi?"
Trần Ổn cảm thấy thật dở khóc dở cười. Không thể nào tin được người có dung mạo xinh đẹp như Bạch Lãng ngay từ đầu đã bị Thừa Ngân xem nhẹ, còn cảm thấy tự ti về nó nữa chứ? Quả nhiên suy nghĩ khác người! Trên đời này có lẽ cũng chỉ có một mình Hứa Thừa Ngân là không thích gương mặt của Bạch Lãng mà thôi.
"Thừa Ngân, ngươi làm gì vậy? Khi không... khi không cởi trần làm gì đó?"
Thừa Ngân vùng vằng ném chiếc áo trên tay mình xuống đất. Cơ bụng của Cố Hàn Dư không tồi, thậm chí còn có sáu múi ẩn ẩn hiện hiện. Khi hắn cởi áo liền lộ ra cơ ngực săn chắc, bắp tay thon dài, đường nhân ngư duyên dáng hút hồn biến mất sau chiếc quần đen.
"Bố, con mẹ nó không cam tâm!"
Dứt lời, hắn chạy loạn ra ngoài cửa liền bị Trần Ổn kéo lại. Không xong rồi, nếu hoàng đế kia biết được người của mình khoe thân chạy khắp nơi hẳn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
"Thừa Ngân, ngươi đứng lại đó, hoàng cung không được chạy lung tung."
Thừa Ngân giật tay lại, nheo mắt đầy nguy hiểm trừng Trần Ổn. Dường như hôm nay kẻ nào dám chặn đường khoe thân của hắn, hắn nhất định liều mạng.
"Kệ mọe bố! Móa... giờ thì bố đã hiểu, hóa ra trước giờ thằng quỷ cục súc đó giấu bố, hắn biết bố không thích xinh đẹp, thấy bố đẹp trai hơn thì liền giấu mặt bố. Chẳng trách trong phòng không có lấy một chiếc gương. Móa..."
Dứt lời, Thừa Ngân lao vút ra ngoài, Trần Ổn thấy không xong liền chạy theo.
"Á!!!!!!!!"
Bất giác có tiếng hét của nữ nhân, các nàng chính là cung nữ đang dọn dẹp phòng. Thấy Thừa Ngân như kẻ điên cởi trần chạy loạn liền hét toáng lên, hai tay che mắt lại.
Thừa Ngân còn không cam tâm, vác áo chạy loạn mấy vòng. Thị vệ nhìn thấy nhưng không dám cản hắn, vì bọn họ biết người này vô cùng quý giá với bệ hạ, chỉ có thể âm thầm đi báo cáo.
"CÁI GÌ?"
Hoàng Cảnh Thiên đang phê duyệt tấu chương bất giác trừng mắt một cái. Phí Lời vừa kê miệng nói nhỏ với y về việc cởi trần chạy loạn khắp nơi khoe thân của Thừa Ngân, mắt không khỏi sáng lên chút vui vẻ. Mấy ngày nay thật sự hắn đã buồn chán đến sắp chết, Hoàng Cảnh Thiên suốt ngày chỉ trưng bộ mặt không chút cảm xúc như cá chết.
Thật may, hôm nay chất tử lại bày ra trò trêu chọc bệ hạ, thấy nét phẫn nộ trên mặt chủ tử, hắn vô cùng phấn khích. Hóa ra chủ nhân của hắn vẫn còn cảm xúc nha! Quả nhiên hỷ nộ ái ố của bệ hạ đều từ chất tử mà ra.
Hoàng Cảnh Thiên môi mím thành hàng, mí mắt giật giật, mặt tối sầm, y khép tấu chương lại rời khỏi bàn đi nhanh về phía cửa. Phí Lời liền nhanh chóng chạy theo, hai tròng mắt sáng trưng như mặt trời giữa trưa.
"Chất tử, con mẹ nó bữa nay nát cúc đi? Há há. Xem ngài còn rên nổi hay không? Hừ!"
Chưa đến cửa liền nghe bên ngoài có tiếng thị vệ báo.
"Bệ hạ, có thừa tướng đại nhân cầu kiến."
Hoàng Cảnh Thiên liền khựng lại, cắn cắn khớp hàm hít một hơi, tay siết lại thành quyền, nghiến răng nói.
"Phí Lời."
"Dạ có nô tài."
"Ngươi về cột hắn lại ném vào phòng cho trẫm. Bảo Trần Ổn coi chừng hắn, hai ngày không được phép ra ngoài, ở đó chờ trẫm trở về. Nếu hắn còn chạy loạn, trẫm sẽ phế đôi chân y."
Phí Lời đang hết sức vui vẻ thì liền tụt hứng.
"Thừa tướng, ngài không đến giờ nào lại canh ngay lúc ta sắp có chuyện vui để hóng thì xuất hiện. Mọe nó có còn thiên lý hay không?"
Phí Lời mặt lạnh lẽo như băng sơn, nội tâm thì lại đang gào thét.
"Dạ bệ hạ!"
Dứt lời, hắn liền nhanh chóng rời khỏi. Khi về đến Cảnh Hiên cung, Phí Lời liền nhìn thấy Trần Ổn đang đứng một bên nhìn Thừa Ngân nằm tắm nắng ở hoa viên. Lúc nãy hắn nói muốn có làn da bánh mật, thân thể cường tráng, như vậy mới nam tính.
"Ngươi..."
Nghe một tiếng ngươi này của Phí Lời, Trần Ổn xoay đầu lại. Phí Lời tằng hắng một cái, mặt lạnh hơn đồng tiền trong túi quần hắn lúc này. Lời nói qua kẻ răng nhỏ giọt khiến Trần Ổn gióng tai lên mới nghe rõ.
"Ngươi mang chất tử vào phòng đi. Bệ hạ đang nổi cơn tức giận!"
Trần Ổn liền cười một cái khó hiểu nhíu mày nhìn hắn. Người này to xác như vậy nhưng nói chuyện còn thua cả tiếng mèo kêu. Sau này lấy cô nương nào về nhất định sẽ bị ăn hiếp đến chết. Nhưng mà tên này cầm thú như vậy, cô nương nào sẽ chịu nổi hắn đây chứ? Hai lần gặp Trần Ổn đều thấy hắn đang tự tay làm 'chuyện đó'. Tinh lực dồi dào như vậy... chặc chặc, không biết là con gái nhà ai, nhưng mà sau này nàng hẳn vô cùng bất hạnh. Nghĩ đến đó, Trần Ổn liếc mắt nhìn thân dưới của Phí lời mà không khỏi nhếch môi lên cười một cái.
Nhìn thấy đường mắt nóng bỏng của y, khóe môi Phí Lời không khỏi một trận co rút. Không lẽ y đã biết chứng liệt dương của mình rồi hay sao? Còn đang cười nhạo? Hắn lập tức nắm lấy cằm y kéo lên, dùng lực bóp một cái khiến y đau đến nhe răng.
"Ngươi cười cái gì đó?"
"Hả? Đau, buông... buông..."
Phí Lời không buông, ngược lại siết mạnh một cái.
"Ta hỏi ngươi đang lén lút cười cái gì?"
"Ta cười cái gì kệ ta chứ? Mắc mớ gì đến ngươi? Buông ra, đau quá!"
Phí Lời híp mắt một cái.
"Đừng để ta biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì, nếu không... đừng có trách ta!"
Dứt lời, hắn đẩy một cái Trần Ổn lùi về phía sau vài bước xoa xoa cằm.
"Mọe... đau muốn chết. Đồ cái thứ mặt liệt!"
Trần Ổn lẩm bẩm tiếng có tiếng không, Phí Lời chỉ nghe đúng một chữ 'liệt' của y thì mặt tối sầm lại.
"Ngươi nói cái gì đó?"
Trần Ổn liền nhanh chóng lùi lại mấy bước, thủ thế nếu bị hắn đánh thì lập tức bay đi.
"Cái gì? Ta nói gì đâu? Hừ, ngươi tới đây để làm gì? Không phải đang đi theo bệ hạ hay sao?"
Nhắc đến bệ hạ Phí Lời liền bình tĩnh lại, hắn hừ một tiếng.
"Ta đến mang chất tử vào phòng."
Trần Ổn nhìn Thừa Ngân, hắn đang nhắm mắt miệng ngậm cọng cỏ, cẳng chân trái gác trên đầu gối chân phải lắc lắc, nhìn hắn vô tâm vô phế như vậy, bất giác Trần Ổn thở dài một cái.
"Phí Lời, ngươi nhận ra hắn không?"
Phí Lời nhíu mày khó hiểu nhìn Trần Ổn.
"Chất tử?"
"Hắn là Hứa Thừa Ngân! Người đã từng gặp gỡ ngươi ở trong quân ngũ, cũng là người trong thân xác Bạch Lãng trước đây. Ngươi còn nhớ chứ?"
"..."
Phí Lời nhất thời á khẩu, nhíu mày thành hàng. Hắn bình thường gương mặt hiếm khi thể hiện cảm xúc, nhưng hôm nay ngạc nhiên tràn cả ra ngoài.
"Đừng ngu người như vậy chứ! Mặt ngươi ngu quá đó!"
"Móa..."
"Ha ha, Phí huynh đệ, ngươi cũng có lúc chửi thề rồi hay sao?"
Phí Lời gằn giọng.
"Không liên quan ngươi!"
Trần Ổn cười cười không để ý đến Phí Lời. Hắn khàn khàn giọng
"Ta xem Hứa Thừa Ngân là bằng hữu, từ khi ta lớn lên cũng chưa từng gặp qua bất kỳ ai vô tâm vô phế như hắn. Ngày mai... sau đại lễ phong hậu, ta không biết tương lai hắn sẽ đi về đâu. Gần vua như gần với hổ, hoàng đế chính là kẻ bạc tình nhất thế gian. Ta thực sự lo lắng cho hắn..."
"Chuyện của chủ tử, ngươi nhiều chuyện như vậy để làm gì? Cẩn thận cái đầu của ngươi!"
Trần Ổn mím môi thành hàng nhìn về hướng Thừa Ngân đang nằm. Ở hoàng cung này ai ai cũng mưu quyền đoạt lợi, một Hứa Thừa Ngân như vậy làm sao có thể sống tốt đây? Ngày mai y nhất định dẫn hắn đến nơi đó để nhìn cho rõ bí mật của Hoàng Cảnh Thiên, để sau này hắn phải có sự chuẩn bị cho mình, ngây ngây ngô ngô một ngày nào đó chết cũng không hiểu lý do.
"Ngươi mang chất tử vào phòng đi, ta vẫn chưa thể lộ diện. Hai ngày này đừng để hắn ra ngoài. Bệ hạ có chỉ dụ, nếu hắn còn chạy loạn nhất định sẽ trừng trị ngươi!"
Phí Lời nói xong thì nhanh chóng rời đi. Trần Ổn nhìn theo hướng hắn khẽ thở dài một cái rồi đến chỗ Thừa Ngân.
***
Hứa Thừa Ngân đêm đó trằn trọc mãi cũng không ngủ được, hắn không hiểu vì sao Hà Bá cứ như vậy mà đi suốt bốn đêm không trở về. Cả Dụ nhi nữa, hỏi thị vệ cũng nói là được đưa đến chỗ sư phụ học chữ.
Suốt ngày nay trong cung vô cùng bận rộn, ai ai đều không rảnh để ý đến hắn. Hắn cả ngày ở hoa viên chăm sóc bón phân rồi cắt tỉa cây cỏ. Nhưng ngày hôm nay Thừa Ngân đặc biệt không nghe tiếng thấy tiếng đàn của Bạch công tử nữa. Có lẽ người đó đang buồn, ở trong cung lại cùng nữ nhân tranh giành một người đàn ông làm sao có thể vui vẻ được chứ?
Thừa Ngân nghĩ nghĩ, nếu đổi lại Hà Bá có nhiều vợ, hắn hẵng sẽ phế y rồi tìm một cô nương nào đó làm lại cuộc đời. Hắn cả đời này cái gì cũng có thể chấp nhận, chỉ có một thứ hắn không chịu được, chính là lừa dối và phản bội.
Năm đó, Thừa Ngân tận mắt chứng kiến mẹ mình trong xe quấn quýt cùng người đàn ông khác, hình ảnh đó cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ quên. Hắn đau lòng thay cha mình, người cha nghèo khổ của hắn.
Cho nên, Thừa Ngân thà rằng cả đời sống trong cô độc, chứ không thể tha thứ cho người từng cô phụ mình. Năm hắn mười lăm tuổi, mẹ hắn đã quay về cầu xin cha hắn tha thứ, nhưng cả hắn và cả cha hắn đều không muốn. Chân tình một khi đã thu lại thì mãi mãi cũng không bao giờ trao ra nữa.
Đêm đó đến khuya Thừa Ngân mới chợp mắt được, phần vì lo cho Hà Bá, phần vì suy nghĩ vẩn vơ. Bình thường hắn cũng không phải người hay suy nghĩ, chỉ là hôm nay có quá nhiều thứ tác động đến tâm tư của hắn.
Gần sáng, bỗng dưng Trần Ổn mở mái ngói rồi từ từ bay vào trong phòng. Bên ngoài thị vệ canh chừng nghiêm mật, nhưng y bản thân là cao thủ, ở nơi này nếu không phải là Phí Lời, thì chắc cũng không có nhiều người có thể phát hiện ra hành tung của y.
"Thừa Ngân, thức dậy!"
"A!"
Chữ 'a' chưa kịp dứt đã bị Trần Ổn dùng tay bịt kín.
"Móa Ổn, ngươi hốt phân rửa tay chưa?"
"Gần sáng rồi hốt phân khỉ gì? Ngươi đang mớ?"
Thừa Ngân lúc này còn chưa tỉnh táo, mắt hắn có phần mông lung.
"Nha..."
"Còn không mau thức dậy? Đợi sáng thì không thể rời đi được nữa!"
"Ờ ờ..."
Thừa Ngân lập tức ngồi dậy, cào loạn mái tóc bù xù của mình rồi từ từ đứng lên mặc y phục vào. Hắn đầu óc chưa tỉnh táo, nên nhìn thấy y phục được ban thưởng hôm qua đặt trên bàn liền với tay mặc vào. Đây có lẽ là bộ y phục đẹp nhất mà hắn từng có.
Trần Ổn nhìn Thừa Ngân một lúc thật lâu. Diện mạo anh tuấn bức người nhưng lại thiếu một chút trau chuốt, đến cả chải đầu hắn còn không thèm chải như vậy làm sao giành nổi hoàng đế đây? Trần Ổn càng nhìn càng cảm thấy không ổn. Thấy y đứng nửa ngày không nói, hắn quơ quơ tay trước mặt y.
"Ổn, ngươi ổn không?"
"Ổn ta rất ổn, chỉ có ngươi là không ổn!"
"Ta không ổn chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng không ổn!"
"Móa..."
"Đi, đi!"
Dứt lời, Trần Ổn ôm lấy eo Thừa Ngân bay lên mái nhà rồi phi thân vài chạm liền đến quảng trường lớn trước đại điện, nơi đó trong vài giờ nữa sẽ diễn ra đại lễ phong hậu. Bên dưới lính canh thị vệ dàn trận khắp nơi.
Quảng trường vô cùng rộng lớn, ở cuối là bậc thang bằng đá cẩm thạch dẫn lên đại điện. Chính giữa bậc thang có một mặt phẳng rộng chạm trổ rồng trắng bay lên trời, vô cùng tinh xảo. Một thảm nhung đỏ rực trải dài từ ngoài cung dẫn vào quảng trường chạy dọc lên đại điện.
Từ trên cao, Thừa Ngân có thể nhìn thấy quần thể cung điện với hàng trăm cung gần mười ngàn phòng vô cùng cao sang, quả nhiên chính là nơi tập trung quyền lực của hoàng đế. Thừa Ngân càng nhìn càng cảm thấy lòng rạo rực không yên.
Lúc này bên dưới quảng trường, các phi tầng nam quân có chức vị cao trong hậu cung của Cảnh đế đều xếp thành hàng dọc theo thứ tự cấp bậc. Hoàng Cảnh Dụ hôm nay cũng xuất hiện, nó đứng chỗ cao nhất gần đại điện.
Hai bên thảm đỏ chia thành hướng đông và tây, hai mươi hàng ngang quan viên dài ngút ngàn, đứng đầu mỗi hàng là quan ngự sử, mặt hướng về chính điện, nơi đó Cảnh đế và hoàng hậu nương nương sẽ xuất hiện.
Trần Ổn chỉ có thể mang Thừa Ngân ẩn nấp trên mái nhà xa xa. Nơi này Trần Ổn không chắc Thừa Ngân có thể nhìn rõ mặt của Hoàng Cảnh Thiên, chỉ mong là hắn có thể vì sự quen thuộc mà nhận ra y.
Thừa Ngân cùng Trần Ổn nằm trên đó thật lâu một câu cũng không dám nói, chỉ sợ phát ra tiếng động sẽ bị cao thủ phát hiện ra. Đến khi hắn cảm thấy vô cùng buồn ngủ thì bên dưới gióng lên mấy hồi trống lớn.
"Tùng tùng tùng tùng tùng tùng!"
Kèn cùng cờ hiệu phất phới tung bay. Bên dưới mấy ngàn quan viên xếp thành hàng dài thẳng tắp, áo mũ chỉnh tề. Sau hồi trống lớn, từ trên bệ cao tiếng của chưởng quản vang lên, giọng to lớn đầy uy lực.
"Hoàng thượng giá lâm!"
Thừa Ngân liền nhỏm đầu dậy hóng mắt nhìn xuống. Hoàng Cảnh Thiên từ đại sảnh theo thảm nhung đỏ rực tiến vào, hoàng bào phất phới. Y mặc trường bào màu đen, trên đó có thêu rồng vàng ẩn hiện. Cổ áo đỏ rực, viền vàng nhỏ chạy dọc hai bên cổ áo thêu sóng nước cuồn cuộn, đai lưng to nạm ngọc lục bảo. Từ trên cao nhìn xuống mũ ngọc che đi nửa gương mặt khiến Thừa Ngân nheo mắt nhưng vẫn chưa nhìn rõ dung mạo của y.
Cảnh đế uy phong lẫm liệt tiến vào, phía sau chính là thị vệ mang lộng to che cho y. Vừa đến bậc thang, lộng dạt về hai bên, chỉ một mình y bước chân lên đại điện. Bên dưới một tràn hô như sóng vỗ, bá quan văn võ quỳ rạp xuống hành lễ khấu đầu.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Hoàng Cảnh Thiên khoát tay, áo bào tung bay trong gió, giọng trầm khàn.
"Ái khanh bình thân!"
"Tạ ơn bệ hạ!"
Thừa Ngân nghe tiếng nói của y thì bất giác hắn không tin nổi mà lắc lắc đầu mấy cái.
"Ổn, ngươi nghe gì không?"
Hắn cảm thấy đầu óc trống rỗng, mày nhíu thành hàng, giọng nói có phần lạc đi một chút. Nhưng hắn vô cùng bình thản, thậm chí răng trắng còn nhe ra mấy lần.
"Quen... quen lắm..."
Hắn nhìn chầm chầm vào thân ảnh kia. Là Hà Bá, dưới đó không phải là Hà Bá tướng công của hắn hay sao? Vì sao bỗng dưng lại biến thành hoàng đế rồi? Là hắn đang mơ có phải hay không? Hay chỉ là người giống người?
Thừa Ngân không ngừng lắc lắc đầu, hắn lấy tay không ngừng dụi mắt rồi nhìn kỹ lại lần nữa. Là Há Bá mà, chính là Hà Bá. Hắn liếc thêm một cái liền nhận ra thân ảnh nhỏ nhắn dưới kia, chính là Dụ nhi, chính là đứa con gọi hắn hai tiếng nghĩa phụ.
Bất giác chân mày Thừa Ngân nhíu lại thành hàng, mắt từ lúc nào cũng tối sầm lại, thân thể hơi hư nhuyễn một chút, tay chân bỗng trở nên thừa thãi, hắn không biết làm gì lại vươn tay cào loạn mái tóc của mình, mái tóc liền như ổ nhím. Nhìn thấy vẻ mất bình tĩnh của hắn, Trần Ổn nắm lấy vai hắn siết lại.
"Thừa Ngân, ngươi không sao chứ?"
"Đâu... bố bố có làm sao chứ? Ha ha..."
Bất giác hắn dừng lại một chút, níu lấy tay Trần Ổn như kéo cọng rơm cứu mạng.
"Ổn, chúng ta... hay là chúng ta trở về được không? Nắng quá, ta cảm thấy có chút chóng mặt."
Trần Ổn nhìn xung quanh, nhắm nghiền mắt một cái đành lắc đầu. Y lúc này có một chút hối hận rồi, nhìn thấy tổn thương trong mắt Thừa Ngân, y thật hối hận vì đã mang hắn đến đây.
"Hiện tại không thể, chúng ta vừa động liền sẽ bị bắt."
"Ờ..."
Thừa Ngân không nói gì, giống như chuyện đi chợ nấu cơm, gặp phải trời mưa nên chưa thể trở về, chỉ có thể ờ nhẹ một tiếng. Mặt hắn không biểu tình nhưng rõ ràng sâu trong đáy mắt chính là hoảng loạn bất an. Hắn nuốt xuống một cái, tròng mắt đảo đảo nhìn xung quanh, đi một vòng rồi lại nhìn xuống Hoàng Cảnh Thiên.
Lúc này từ bên ngoài, cung nữ và thị vệ chia thành bốn hàng quỳ rạp xuống hai bên lối vào quảng trường. Hàn Yên Thiên đầu đội mũ phượng, tóc đen tuyền vấn cao, trâm cài bằng vàng ròng trên búi tóc đung đưa theo từng cử động của nàng, trường bào đỏ rực rũ trên mặt đất. Y phục nàng vô cùng rực rỡ, đai lưng thắt quanh eo nhỏ, hai mảnh áo dựng xéo như cánh sen hé nở, lộ ra bờ vai trắng nõn. Mảnh vải lụa thêu hình phượng màu vàng nổi bật trên màu áo như đài sen che đi bờ ngực trắng nõn. Đuôi mắt vẽ xếch, môi mọng đỏ sậm. Trên trán còn có điểm một đóa mẫu đơn rực rỡ. Nàng hôm nay chính là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ.
Cung nữ dừng lại ở lối vào quảng trường, một mình Hàn Yên Thiên từ từ đoan chính tiến vào. Đầu ngẩng cao, môi mỉm cười xinh đẹp. Hai tay đặt trước bụng, từ từ bước trên thảm nhung.
Lúc này tiếng chuông khánh vang lên từng hồi nền nã, như lời chúc phúc cho mẫu nghi thiên hạ của đại Tề.
Hàn Yên Thiên đến gần nấc thang thì ngừng lại. Phía trên, chưởng quản tay mở chiếu chỉ, cất giọng.
"Quỳ!"
Hàn Yên Thiên từ từ quỳ xuống, lưng thẳng eo mềm, trên môi điềm nhiên nở một nụ cười.
"Quý phi Hàn Yên Thiên xuất thân danh môn, kính cẩn hiền đức, lễ giáo đoan trang, lúc làm quý phi đã quán xuyến hậu cung đĩnh đạc. Trung cung để trống đã lâu, thừa hưởng ân đức của hoàng thái hậu, nay đã tới ngày lành, trẫm sắc phong quý phi Hàn Yên Thiên làm hoàng hậu. Khâm thử!"
Hoàng Yên Thiên nhìn Hoàng Cảnh Thiên, giọng mềm vang lên.
"Thần thiếp Hàn Yên Thiên, nhận ân sủng của bệ hạ, nhận phúc đức từ hoàng thái hậu, nay được làm chủ trung cung, mẫu nghi thiên hạ, nhất định tận tâm tận lực! Thần thiếp khấu tạ long ân!"
Lúc này từng hồi khánh lại vang lên, Hàn Yên Thiên sau khi hành lễ thì đứng dậy từ từ theo nấc thang tiến lên đại điện. Bên dưới quần thần lại quỳ xuống hô vang.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Thừa Ngân ở trên cao lúc này không rõ tư vị gì, hắn cũng không còn nghe rõ bên dưới bọn họ đang gào thét cái gì nữa, tất cả chỉ như những tiếng sấm rền vang bên tai hắn.
Từ lúc Thừa Ngân nhận ra hoàng đế cao cao tại thượng kia chính là a Hà của hắn, thì hắn đã không còn biết những chuyện xảy ra ở xung quanh mình nữa. Ngay cả chưởng quản đọc cái gì, bên dưới hoàng hậu là ai hắn cũng không biết. Hắn chỉ nhìn chằm nửa gương mặt hiện ra bên dưới mũ ngọc, muốn tìm thấy một chút quen thuộc từ y mà thôi, đáng tiếc lại không có.
Đại lễ kết thúc, Hoàng Cảnh Thiên chuẩn bị rời khỏi quảng trường lớn, lúc đi ngang đám hậu phi đang xếp hàng bên dưới thì ngừng lại, Bạch Lãng đã được phong là nam quân, đương nhiên cũng đến đây.
Hôm nay hắn một thân bạch y, mái tóc đen dài qua hông, một sợi chỉ đỏ cột thành chiếc nơ nhỏ trên đầu bay bay theo làn gió nhẹ. Làn da hắn trắng như tuyết, môi đỏ như son, khí chất phiêu dật như thần tiên. Trong đám nữ tử ở đây, ngoài Hàn Yên Thiên ra thì không có mấy ai sánh bằng hắn.
"A Lãng, trở về thôi, ngoài này gió lạnh."
Hoàng Cảnh Thiên vừa nói vừa đưa tay ra, Phí Lời liền mang áo choàng của y đến. Hoàng Cảnh Thiên liền mặc vào cho Bạch Lãng.
Trước mặt hoàng hậu vừa sắc phong, Cảnh đế tỏ rõ sủng ái với Bạch Lãng, xung quanh ai nấy đều vô cùng ganh tị, nhưng vẫn duy trì nét mặt thanh xuân vô hạn. Hàn Yên Thiên cũng cười nhẹ, chỉ là trong lòng nàng thật muốn dùng một con dao nhọn rạch nát gương mặt xinh đẹp kia.
Bạch Lãng những ngày qua đã nhận không ít ân sủng, dường như Cảnh đế trong lòng chỉ có mình hắn. Nhưng mà bệ hạ, hoàng cung là nơi thâm sâu khó lường, người có thể bảo vệ cho hắn suốt đời hay sao? Hàn Yên Thiên khẽ cười cười.
Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng.
"Các nàng cũng nhanh chóng trở về đi!"
"Dạ bệ hạ!"
Lúc này ở trên mái nhà Thừa Ngân toàn thân chấn động, mặt không còn chút huyết sắc, mắt hắn nhìn chằm chằm thân ảnh người yêu dưới kia, người mà mấy đêm trước còn xưng là chồng hắn. Vậy mà hiện tại dường như vừa mới đâm vào ngực hắn một nhát dao.
Còn có Bạch Lãng? Hóa ra, Bạch công tử được muôn vàn sủng ái của bệ hạ lại chính là hắn. Hóa ra mấy ngày nay Hà Bá đều ở chỗ hắn, để an ủi hắn vì mất đi ngôi vị hoàng hậu. Hóa ra... tất cả những gì hóa ra Thừa Ngân đều nghĩ hết. Bất giác, hắn cảm thấy đầu óc vô cùng mệt mỏi, thật không muốn suy nghĩ nữa.
"Ổn, chúng ta về thôi!"
Trần Ổn nhìn Thừa Ngân rồi thở dài một cái. Thà là hắn khóc, thà là hắn mắng hay chửi bậy như bình thường thì y còn an tâm hơn, đằng này hắn vì sao lại trở nên yên tĩnh như vậy? Chỉ có gương mặt có chút tái, ngoài ra thì không có gì khác thường.
"Thừa Ngân, ngươi không sao chứ?"
"Ta có thể có sao? Trở về đi, đồ ăn sáng còn chưa ăn, lão tử thật đói... phải rồi, trở về còn đi làm, nếu không... nếu không Tào công công sẽ mắng ta là đồ lười biếng... sẽ đuổi việc ta..."
"Thừa Ngân!"
Trần Ổn nhìn hắn đáy lòng dâng lên một tầng chua xót.
"Ta rất cần ngân lượng, ngươi biết mà. Ha ha, ta rất cần ngân lượng. Không có tình yêu thì người ta có thể sống, nhưng không có ngân lượng thì sẽ chết đó. Lão tử cũng không muốn chết."
Thừa Ngân vừa nói thì liền lồm cồm đứng dậy, dường như hắn quên mất nơi mình đứng chính là mái nhà, và việc họ đến đây rình mò cũng là trọng tội. Bất giác, hắn trượt chân một cái.
"A!!!!!!"
Thừa Ngân hét lên một tiếng rồi ngã nhào xuống đất. Trần Ổn kinh hãi cũng nhảy xuống nhưng đã muộn, lúc này Hoàng Cảnh Thiên đang nắm tay Bạch Lãng cùng đám phi tử và đoàn tùy tùng cách hắn khoảng chừng mười mét.
*******
- HẾT CHƯƠNG -