*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi nói sao? Bệ hạ không đến?"
Bạch Lãng đang nằm trên giường, nghe Lý Phúc báo Hoàng Cảnh Thiên nói mấy hôm nay bận chính sự, nên sẽ không đến thăm y, bảo y tự mình chăm sóc tốt. Bạch Lãng nhíu mày lại thành hàng nhưng vẫn mềm giọng.
"Lý công công, đa tạ ngươi! Tiểu Huệ, gửi tặng phẩm cho công công."
"Đa tạ nam quân!"
Bạch Lãng vừa gửi cho hắn một trăm lượng bạc trắng, Lý công công liền hết sức vui vẻ, lưng hơi cúi xuống một chút, nịnh nọt tràn cả ra mặt.
"Nam quân, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, bệ hạ sau vài ngày nữa nhất định sẽ đến tìm ngài."
Bạch Lãng cười lạnh một cái. Sau khi Lý Phúc rời khỏi, y liền rời khỏi giường đến bên bàn ngồi xuống, ánh mắt mông lung nhìn qua cửa sổ.
Hoàng Cảnh Thiên thời gian qua tuy từng sủng hạnh y, nhưng y biết rõ giữa bọn họ có cái gì đó gọi là khoảng cách vô hình. Người ngoài nhìn vào đều khát khao được như y, chỉ là y biết rõ bản thân mình có bao nhiêu cô đơn. Nhưng mà dù gì cũng đã từng được hưởng qua ân sủng. Cho nên hiện tại Hoàng Cảnh Thiên trở nên lạnh nhạt khiến y tâm tư vô cùng nóng nảy.
"Tiểu Huệ, ngươi nói thử xem, có phải bệ hạ trong lòng đang có người nào hay không?"
Cung nữ tiểu Huệ đứng một bên rót trà cho y.
"Chủ tử, người đừng nghĩ nhiều, trong tẩm cung này không ai là không biết bệ hạ chỉ ân sủng mỗi chủ tử mà thôi! Cái gì tốt nhất cũng mang đến cho chủ tử. Hôm nay tuy bệ hạ không đến, nhưng lại sai thái y dâng nhân sâm ngàn năm để chủ tử tẩm bổ. Như vậy không phải là rất yêu thương người hay sao chứ?"
Bạch Lãng nhíu hàng lông mày đẹp như nét vẽ của mình lại, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
"Chỉ sợ hắn sớm đã có người khác..."
Bạch Lãng nâng tách trà lên uống một ngụm.
"Tiểu Huệ, mang theo đàn, ta muốn đến hậu viên ngắm hoa."
"Dạ chủ tử!"
Bạch Lãng xuyên qua một mảnh vườn trúc xanh xanh mà đến hậu viên. Bóng trắng của y cùng mái tóc dài phiêu dật trong gió. Hậu viên là một vườn hoa rộng lớn, hồ sen nuôi đầy cá chép. Trên mặt hồ có nhiều chiếc đình nối liền bằng những cây cầu khúc khủy. Mùa hè sen nở đầy hồ, hương thơm quyện vào gió tạo thành một không gian thanh sảng. Chim hót, cá hăng say nổi lên đớp mồi.
"Chủ tử, bên kia hình như là hoàng hậu nương nương đang thưởng hoa, chúng ta có nên qua đó chào một tiếng hay không?"
Bạch Lãng nhìn thấy bóng dáng Hàn Yên Thiên cùng nữ tì của nàng, đang ngồi trong đình giữa hồ thì gật đầu một cái. Nữ nhân đó y chưa từng đặt vào trong mắt. Từ lúc y cùng Hoàng Cảnh Thiên còn là thiếu niên thì đã ở bên nhau, một Hàn Yên Thiên cho dù có ngồi trên ngôi vị chủ trung cung đi chăng nữa cũng không thể sánh bằng y, thanh mai trúc mã của Cảnh đế, còn là người trong lòng mà bệ hạ hết mực sủng ái.
Hàn Yên Thiên hôm nay mặc một bộ xiêm y màu hồng phấn, trên tóc cài trâm ngọc hình cánh hoa, môi hồng răng trắng. Đáy thắt lưng ong, ngực áo trễ nãi để lộ gò bồng đảo mềm mại. Thấy bước chân Bạch Lãng đến gần, nàng chỉ vô tình hữu ý cong môi lên cười một cái, bàn tay ngọc vẫn đều đặn cho cá ăn mồi.
"Khấu kiến hoàng hậu nương nương!"
Người lên tiếng là cung nữ tiểu Huệ của Bạch Lãng, còn y từ lúc đến đối với hoàng hậu là nàng cũng không hành lễ. Tiểu Ngọc đứng bên cạnh hầu Hàn Yên Thiên liền nhíu mày thành hàng.
"Nam quân, ngài đứng trước mặt nương nương không hành lễ hay sao?"
Bạch Lãng vẫn không trả lời, vốn dĩ lúc trước y chưa từng có ý định tranh giành với nữ nhi, nhưng mà từ ngày y và Hoàng Cảnh Thiên tiến thêm một bước, y bắt đầu có sự so đo tính toán. Ngày đại lễ phong hậu, nhìn thấy Hoàng Cảnh Thiên cùng Hàn Yên Thiên nắm tay nhau trên đại điện bước xuống, y liền cảm thấy trong lòng có bao nhiêu khó chịu. Phải chăng chỉ vì mình là nam nhân liền phải muôn đời chịu đứng sau nữ nhân này?
"Không cần! Nam quân, hôm nay ngươi cũng đến đây thưởng hoa? Nghe nói sức khỏe không tốt, vì sao còn không nghỉ ngơi?"
Bạch Lãng ngồi xuống bàn, hướng mắt ra hồ sen, cằm ngẩng cao, môi khẽ nhếch lên cười một cái. Nhìn có bao nhiêu là phong tình vạn chủng.
"Nàng từ lúc nào đã quan tâm ta đến như vậy?"
Hàn Yên Thiên cũng không chấp nhất xưng hô của y. Nàng từ ngày đầu tiên gả vào cung thái tử, đã đặc biệt chướng mắt kẻ này. Bất quá khi đó nàng thân cô thế cô, khép mình lại một chút cũng không có gì là không tốt. Ngày đó nàng đã nghe biết bao nhiêu câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt giữa Bạch Lãng và hai huynh đệ Hoàng Cảnh Thiên Hoàng Cảnh Thừa. Năm đó, Hoàng Cảnh Thừa tạo phản cũng có lẽ một phần do sự tác động của Bạch Lãng.
Bẵng đi một thời gian, Hoàng Cảnh Thừa bị giết, Bạch Lãng rời khỏi cấm cung đối nghịch lại với triều đình. Những tưởng kẻ này sớm không còn mạng trở về, thật không ngờ sau đó đông sơn tái khởi. Năm xưa nàng còn e ngại vì phần tình cảm của Cảnh đế dành cho y. Nhưng mà hiện tại, nàng cũng không còn chắc chắn nữa. Trái tim quân vương muôn đời đều không để người khác nắm bắt, huống chi kẻ đó lại là Hoàng Cảnh Thiên, tâm tư sâu thẳm khó lường.
Hàn Yên Thiên nhìn nhan sắc khuynh thành của Bạch Lãng, người này dung mạo thậm chí còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, khí chất chín phần yêu nghiệt. Chẳng trách năm đó hai huynh đệ họ Hoàng lại tranh giành một sống một chết như vậy.
Hàn Yên Thiên mỉm cười một cái.
"Bạch Lãng, cuộc đời con người rất khó nói trước, ngươi cũng ở hậu cung này ngẩng cao đầu khá lâu rồi. Là năm năm? Mười năm hay nhiều hơn nữa? Ta không nhớ! Bất quá, tình cảm là thứ khó đoán nhất, không phải quá khứ từng có thì hiện tại và tương lai không thay đổi!"
Bạch Lãng liếc mắt nhìn Hàn Yên Thiên một cái. Nàng mỉm cười ném xuống một miếng mồi cho cá, nhưng hiện tại không còn nhiều con vây đến ăn như lúc nãy nữa.
"Mồi ngon đến đâu thì cũng là mồi. Chúng ta suy cho cùng cũng chỉ là hậu cung của hoàng đế, là người chung chăn gối của bệ hạ mà thôi. Nhưng mà đến một lúc nào đó, người ở đó cũng không phải là chúng ta nữa!"
Bạch Lãng hiếm khi nhíu lại đôi mày đẹp của mình.
"Nàng nói nhiều như vậy rốt cuộc là ý gì?"
Hàn Yên Thiên vẫn thản nhiên ném mồi cho cá ăn.
"Bệ hạ đã mấy ngày không đến chỗ ngươi cũng không đến bất kỳ chỗ của phi tần nào khác. Người chỉ ở trong Cảnh Hiên cung, ngươi có biết vì sao hay không?"
Thấy môi Bạch Lãng hơi mím lại, Hàn Yên Thiên liền mỉm cười một cái.
"Chính là vì nơi đó có chất tử Cố Hàn Dư, thái tử Triệu quốc!"
Bạch Lãng lập tức ánh mắt trầm xuống. Y xưa nay luôn tỏ ra cao ngạo thanh lãnh, nhưng đến lúc này dường như đã có chút xao động.
"Nàng không phải cũng như ta? Nàng cho rằng ta sẽ bị lời nói của nàng làm cho tức giận?"
"Ha ha, vậy thì không có."
Hàn Yên Thiên ngừng lại một chút, ánh mắt phóng ra ngoài mặt hồ xa xăm, nơi đó có những chú ong đang vờn quanh những cánh sen hồng thắm.
"Ngươi sai rồi, ngay từ đầu ta một chút cũng không giống ngươi. Ta chưa từng mơ mộng độc sủng trái tim hoàng đế. Là nữ nhi sinh ra đã chọn cấm cung là nơi trao thân gửi phận, ba ngàn cung tầng mỹ nữ giai lệ ta có thể bắt hoàng đế chung tình với mình hay sao? Cho nên, mục tiêu của ta từ đầu chỉ có một, chính là làm chủ trung cung. Ta hiện tại đã là hoàng hậu nương nương của đại Tề, còn ngươi thì khác. Nếu không có trái tim của bệ hạ, ngươi... chẳng còn lại gì! Ha ha."
Hàn Yên Thiên cười lớn một cái rồi đứng lên, ngẩng cao đầu từ từ rời khỏi. Chỉ còn lại một mình Bạch Lãng ngồi trong mái đình ngẩn người.
***
Lúc này ở trong phòng, Hứa Thừa Ngân vẫn làm ổ trong chăn nửa ngày không chịu ra. Từ lúc Lý Phúc thông báo tình hình của Bạch Lãng thì hắn liền hờn giận vu vơ, cũng không thèm nhìn đến Hoàng Cảnh Thiên một cái.
"Cái gì?"
Hoàng Cảnh Thiên hôm nay không thượng triều mà nằm ôm hắn.
"Buông!"
"Ngươi lại giở chứng gì?"
"Bố bực. Cút!"
Hoàng Cảnh Thiên liền cười cười, vòng tay ôm lấy eo hắn.
"Thừa Ngân, chẳng phải hôm qua đã nói rõ rồi hay sao?"
Thừa Ngân đánh một cái vào bàn tay Hoàng Cảnh Thiên làm y đau nên xoa xoa mấy cái.
"Đó là ngươi nói, lão tử không nói gì cả!"
"Ta đâu có đi tìm hắn!"
"Nhưng hắn tìm ngươi!"
Hoàng Cảnh Thiên liền thở dài một cái.
"Chờ ta thêm một ít thời gian nữa, nhất định sẽ không để ngươi phải ủy khuất."
Thừa Ngân dứt khoát trả lời.
"Bao lâu? Lão tử không muốn đánh mất tuổi xuân chờ đợi trong vô vọng!"
"Cái gì mà đánh mất tuổi xuân? Không lẽ ngươi còn muốn lấy người khác?"
Thừa Ngân liền xoay đầu lại, chỉ chỉ vào mũi y.
"Hừ. Lão tử cho ngươi biết, lão tử hiện tại cái gì cũng có. Nói về cường tráng lão tử rất cường tráng, nói về anh tuấn lão tử cũng vô cùng anh tuấn. Nói mới nhớ, cái mặt của Cố Hàn Dư chính là cái mặt của lão tử kiếp trước!"
Hoàng Cảnh Thiên liền trợn mắt một cái. Đây có lẽ là tin tức khiến y vô cùng vui vẻ.
"Thật?"
Thừa Ngân liền hừ một cái đầy khinh thường.
"Hừ. Bố mới không thèm nói dối. Cho nên ngươi coi chừng đức hạnh của mình đi, ngươi dám phụ lão tử, lão tử liền phế ngươi rồi đi tìm Cổ Trạch!"
Nghe đến hai từ Cổ Trạch, Hoàng Cảnh Thiên liền giống như giẫm phải thuốc nổ.
"Nói gì?"
Thừa Ngân liền nhớ đến cơn ghen của y đêm qua. Hà Bá cái gì cũng không nhanh, duy chỉ có thịnh nộ là rất nhanh, mỗi lần thịnh nộ, y đều mang cái mông của hắn ra chà đạp, hoa cúc đến giờ còn rất đau. Hắn biết mình lỡ lời, cơ mông liền giật giật mấy cái.
"Thì... dù gì lão tử cũng trúng thuốc của hắn, đương nhiên muốn tìm hắn!"
Hoàng Cảnh Thiên híp mắt một cái, đưa mặt đến gần. Thấy mùi nguy hiểm, Thừa Ngân liền vươn tay ra đẩy trán y.
"Thừa Ngân, có phải ngươi giấu ta việc gì hay không?"
"Hả?"
"Ngươi đừng giả ngốc, lúc trước ở dịch trạm ngươi đã không kể hết. Cổ Trạch rốt cuộc là cái gì của Cố Hàn Dư?"
"A..."
"Nói!"
"Chắc... chắc là tình cũ đi!"
Thừa Ngân vừa nói vừa chớp mắt một cái rồi xoay lưng đi giả chết. Thật lâu sau cũng không nghe Hoàng Cảnh Thiên nói gì, hắn chột dạ quay đầu lại liền nhìn thấy y đang híp mắt nguy hiểm nhìn mình.
"Hôm qua ngươi tưởng vi phu chết, cũng không thèm để ý một chút liền muốn ôm bạc bỏ trốn? Ngươi... cuối cùng có xem vi phu là tướng công của mình hay không?"
"Nha..."
"Hử?"
Hoàng Cảnh Thiên liền bóp miệng Thừa Ngân một cái, môi hắn liền chu chu như cá chép.
"Bố đương nhiên biết ngươi không sao. Trước đó không phải Phí Lời đã vào xem ngươi rồi hay sao? Nếu ngươi thật sự có gì thì thái y đã đến, Cảnh Hiên cung cũng không yên lặng như vậy đi? Huống chi cũng chưa từng có ai chết vì bị đá."
"Cho nên ngươi mới tùy ý ôm bạc bỏ trốn?"
"Bố... bố nghĩ ngươi ngất mà thôi, nên mới tính nhân cơ hội..."
"Đi theo Cổ Trạch?"
Thừa Ngân liền giơ giơ tay, chớp mắt ý mình vô tội.
"Nha... lão tử mới không đi theo hắn. Nhưng nhất định..."
"Hử?"
"Nhất định tìm hắn lấy giải dược nha! Ha ha."
Thừa Ngân vừa nói vừa đẩy Hoàng Cảnh Thiên một cái rồi lăn người vào chăn cuộn lại thành một cái kén to.
"Hay lắm, thì ra là có tính toán chạy theo tình nhân. Vi phu hôm nay sẽ dạy dỗ ngươi một chút!"
Dứt lời, Hoàng Cảnh Thiên ôm cả chăn cả người mà cưỡng hôn. Bên trong phòng lại một trận ầm ĩ. Phí Lời lúc này đang nằm trên nóc nhà tắm nắng, vừa ngậm cỏ vừa thoải mái huých sáo, bên trong hồ nháo cỡ nào hắn cũng không quan tâm. Hiện tại chứng 'liệt' không còn, hắn liền cảm thấy hết sức sảng khoái, một chút ganh tị cũng không còn nữa. Phí Lời cảm thấy hôm nay trời đặc biệt đẹp.
***
Lúc này tại Đông cung, Hàn Yên Thiên đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc.
"Nương nương, phía dịch trạm đã có tin."
"Hả?"
"Một tháng rưỡi trước chất tử Cố Hàn Dư đã rời khỏi dịch trạm. Không rõ là ai mang đi, dù điều tra thế nào cũng không có kết quả."
Hàn Yên Thiên liền suy tư.
"Chất tử đã mất tích một tháng rưỡi nhưng trong triều hoàn toàn không có tin tức gì. Tiểu Ngọc, ngươi nói thử xem, người có thể mang chất tử đi mà trời không hay quỷ không biết, thậm chí ở dịch trạm cũng không có bất kỳ thông tin gì, ngoài bệ hạ ra thì còn có thể là ai?"
"Dạ không còn ai khác!"
"Như vậy chất tử Cố Hàn Dư đã vào Cảnh Hiên cung một tháng rưỡi, nhưng chúng ta hoàn toàn không có tin tức nào."
"Nương nương!"
Bên ngoài một thái giám tiến vào, trên tay mang theo một bức tranh.
"Nương nương, đây là chân dung của Cố Hàn Dư, thừa tướng đã sai họa sư vẽ lại."
Tiểu Ngọc lập tức nhận lấy, mở ra dâng trước mặt Hàn Yên Thiên. Nàng vừa nhìn liền nhíu mày thành hàng. Sau đó chính tay cầm lấy nhìn từng đường nét trên gương mặt bức vẽ. Sau đó đặt xuống, một ngón tay gõ xuống bàn vang lên từng tiếng 'cộp cộp'.
"Nương nương... người này không phải chính là kẻ chúng ta đã gặp đêm đó hay sao? Hứa Thừa Ngân?"
Hàn Yên Thiên liền ngẫm nghĩ một lúc.
"Chất tử Cố Hàn Dư đến Triệu quốc chỉ mới hai tháng rưỡi, nhưng cái tên Hứa Thừa Ngân này ta đã nghe bệ hạ nhắc đến từ rất lâu rồi..."
"Nương nương... phía dịch trạm còn nói thời gian trước chất tử Cố Hàn Dư bị bạc đãi, chính là chỉ dụ của bệ hạ. Sau đó chất tử bị bệnh rất nặng, nhiều lần báo nhưng vẫn không có thái y đến chữa trị. Sau đó không biết vì lý do gì mà hết bệnh, nhưng tính tình cũng thay đổi. Không còn u sầu mà trở nên hoạt bát khác thường. Đặc biệt, thời gian đó hắn vì kiếm ngân lượng mà còn làm sổ sách tính toán giúp thị vệ trong dịch trạm."
"Còn có chuyện như vậy?"
Hàn Yên Thiên không hiểu, một thái tử con tin ở dịch trạm cả đời thì còn kiếm ngân lượng để làm gì? Nàng có chút mơ hồ. Bất giác trong đầu nảy ra một ý nghĩ, nhưng nàng nhanh chóng dẹp bỏ đi, vì hết sức hoang đường. Nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có điều gì đó mờ ám ở đây.
"Tiểu Ngọc, ngươi bí mật cho người đến Triệu quốc tìm bút tích để lại của hắn. Còn nữa, mang đối chiếu với những sổ sách hắn đã tính toán trong thời gian ở dịch trạm."
"Nương nương... nhưng... nô tì không hiểu, nương nương tìm những thứ đó để làm gì?"
Hàn Yên Thiên ánh mắt sắc lạnh. Trong đó có một chút mông lung, một chút mơ hồ.
"Ngươi đừng hỏi nhiều, cứ làm theo những gì ta đã nói. Phải nhanh một chút!"
"Dạ, nô tì đã hiểu!"
Hàn Yên Thiên âm thầm nhíu mày, môi nàng từ lúc nào đã mím lại thành hàng.
"Vì sao ban đầu che giấu thân phận của hắn hiện tại lại công khai? Bệ hạ... rốt cuộc trong lòng bệ hạ đang âm thầm toan tính điều gì? Nếu như Cố Hàn Dư và Hứa Thừa Ngân thật sự là hai người. Họ Hứa kia lại là người trong lòng của bệ hạ. Như vậy... mọi việc không còn đơn giản nữa... Lúc trước thái tử cũng đứng ra bênh vực hắn ta. Từ ngàn xưa cũng đã có vài vị hoàng đế lập nam quân làm nam hậu... xem ra ta không thể không đề phòng!"
Hàn Yên Thiên nhìn về thân ảnh trên bức tranh, ánh mắt từ lúc nào hiện lên một tia sát ý.
***
Lúc này ở trong thư phòng, Phí Lời đứng một bên nhìn Hoàng Cảnh Thiên phê duyệt tấu chương.
"Bệ hạ, người hầu thiếp thân của chất tử lúc trước bệ hạ sai mang về, hắn đã ở kinh thành nhiều ngày rồi, phải xử lý thế nào?"
"Hiện tại đã không cần đến hắn nữa, ngươi thả người đi!"
"Dạ..."
Phí Lời trả lời nhưng rõ ràng lúc quay mặt đi hắn âm thầm để lại một cái liếc sắc lẹm về phía Hoàng Cảnh Thiên.
"Móa, bệ hạ. Đúng là cái thứ rảnh rỗi!"
***
Mấy ngày sau đó, Thừa Ngân cả ngày buồn chán ở trong phòng, hết ăn rồi nằm hết nằm rồi lại ăn. Từ ngày hắn mang danh chất tử đương nhiên cũng không còn đến làm ở hậu viên nữa. Hiện tại hắn là người có thân phận địa vị, hắn làm những việc đó hắn không cảm thấy phiền thì kẻ khác cũng phiền.
"Nghĩa phụ, người đang làm gì vậy?"
Mấy ngày nay hắn cùng Hoàng Cảnh Dụ rốt cuộc cũng đã đoàn viên. Hôm nào nó không bận học sẽ đến chỗ hắn chơi. Nó đang ngồi một bên nhìn Thừa Ngân đào một cái lỗ lớn ở hậu viên. Hiện tại đầu đầy mồ hôi, tay chân thì dính toàn bụi đất.
"Nghĩa phụ đang đầu tư. Con trai, sau này con cũng như vậy. Hiện tại, dù con có ngân lượng ăn cả đời không hết, nhưng con vẫn nên nhìn xa trông rộng một chút!"
Hắn vừa nói vừa tỏ ra sỏi đời, trên trán cũng nhăn lại thành một nhúm. Phải, hắn ăn muối nhiều hơn ăn cơm, đương nhiên chỉ dạy kinh nghiệm sống cho con là điều hắn nên làm. Những ngày tháng về sau hắn sẽ thay thay Hoàng Cảnh Thiên dạy dỗ đứa trẻ này.
"Nhìn xa trông rộng?"
Hoàng Cảnh Dụ nhướng mày một cái nhìn Thừa Ngân.
"Phải, cái bình hoa này hiện tại không có giá trị, nhưng mà nhiều năm sau hẳn sẽ trở nên vô giá. Con cũng nên chôn một vài món đi!"
Hoàng Cảnh Dụ liền đứng dậy chắp tay sau mông, lúc này mặt nó rõ ràng hiện lên hai chữ 'dạy đời' rất rõ rệt. Bất quá Thừa Ngân đang bận đào đất nên không nhìn thấy.
"Chặc chặc... nghĩa phụ. Người thật ngốc!"
Nghe nó mắng mình, hắn liền ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn.
"Gì? Khinh lão tử? Con trai, con nói thử xem, con có cao kiến gì?"
"Hừ, nghĩa phụ hôm nay nhất định sẽ làm cho ngươi bỏ cái tình giống thằng cha ngươi. Muốn cưỡi lên đầu lão tử, còn khuya!"
Thừa Ngân âm thầm suy nghĩ, híp mắt, miệng hơi nhếch lên một chút nhìn Hoàng Cảnh Dụ.
"Nếu con nói đúng thì nghĩa phụ sẽ thưởng gì cho con?"
"Chặc chặc, Dụ nhi, trứng đòi khôn hơn vịt sao? Nếu con nói được, nghĩa phụ sẽ làm bánh đãi con!"
Hoàng Cảnh Dụ lập tức mắt sáng rỡ.
"Con muốn ăn cá nướng!"
"Cá nướng?"
"Con muốn ăn nấm hầm. Con rất nhớ mấy món ở rừng trúc nghĩa phụ từng làm. Ở trong này con ăn đến muốn chán rồi!"
Thừa Ngân nghĩ nghĩ một cái.
"Dụ nhi, con muốn ăn lẩu không? Tối nay nghĩa phụ sẽ nấu cho cả nhà ăn!"
"Lẩu?"
Hoàng Cảnh Dụ gãi gãi đầu mấy cái. Nó chưa từng ăn, bất quá nếu nghĩa phụ đã nấu thì nó nhất định ăn. Còn là cả nhà hay sao? Là có phụ hoàng của nó nữa? Vậy là cả nhà ba người. Nghĩ nghĩ đến đó bất giác Hoàng Cảnh Dụ cong mắt lên cười.
"Nghĩa phụ. Đồ gọi là cổ thì ít nhất niên đại cũng hơn trăm năm. Nghĩa phụ đến lúc đó cũng chỉ còn lại khúc xương tàn. Con cháu có phúc phận của con cháu, nghĩa phụ nên lo nghĩ cho mình thôi!"
"Móa!"
Thừa Ngân liếc liếc Hoàng Cảnh Dụ một cái. Quả nhiên cái mặt hống hách y như thằng cha cục súc của nó.
"Nghĩa phụ mang những thứ này đi bán, sau đó gửi ngân lượng vào tiền trang để sinh lời, hoặc là nghĩa phụ mua bán gì đó còn có thể kiếm nhiều bạc hơn. Nghĩa phụ chôn cái này đến khi nghĩa phụ gần đất xa trời cũng không thể dùng đến. Thật ngốc nha!"
Hoàng Cảnh Dụ vừa nói vừa từ trên cao nhìn xuống khiến Thừa Ngân nảy sinh hờn giận.
"Phản rồi, phản rồi. Ngay cả một thằng nhóc cũng trèo lên đầu ta ngồi. Hay lắm, tối nay lẩu cũng đừng có mơ. Đi học đi!"
"Nghĩa phụ!"
"Hừ!"
Hắn quăng cuốc xẻn ở đó rồi hờn giận đi vào phòng. Hoàng Cảnh Dụ chạy theo sau không ngừng líu ríu gọi. Lúc này ở một nơi gần đấy, có một người bám vào mái nhà nhìn xuống quan sát thấy hết mọi việc. Người đó ánh mắt thoáng chốc chỉ còn lại hàn ý.
*******
- HẾT CHƯƠNG -