Lúc Hàn Yên Thiên đến nơi thì nhìn thấy Thừa Ngân cùng Trần Ổn đang ngồi trong mái đình giữa hồ sen. Hắn nhoài người xuống hồ chọc cá.
"Ổn Ổn, cá chép này nếu ngươi làm sốt cà chua, cá nướng thơm phức, rải nước sốt lên, ăn kèm với khoai tây chiên sẽ rất ngon."
"Chặc chặc Thừa Ngân, thật đáng thương cho lũ cá chép đó mà. Chúng nó biết ngươi nói vậy nhất định sẽ tủi thân mà lặn mất đó. Rõ ràng cá này để ngắm, còn ngươi nhìn vào chỉ thấy toàn đồ ăn... thật... ta không hiểu rốt cuộc ngươi có thể thay đổi tư tưởng hay không đây? Hiện tại ngươi đã là người của hoàng đế, còn thiếu chút cá để ăn hay sao?"
Thừa Ngân nghe Trần Ổn nói thì nhìn thấy một con cá chép nổi lên, vô tình hữu ý liếc hắn một cái rồi lặn xuống. Hắn liền dụi dụi mắt không tin nổi, con mẹ nó cá chép cũng xem thường mình sao?
"Lão tử chỉ nói chơi thôi. Ngươi cũng tin thật? Ý lão tử chính là nói món cá chép chứ không phải lũ trong hồ này. Ta từ nhỏ nhà nghèo nhưng cũng biết thứ này để ngắm chứ không ăn. Lão tử cũng chỉ nói để ngươi mở mang kiến thức ẩm thực, còn ở đó chê lão tử đi? Khi người thân của ngươi đói khát thì những con cá này lập tức được mang lên chảo, đừng có ở đó mà cười lão tử!"
Thừa Ngân đã trải qua một tuổi thơ đầy thiếu thốn và cơ cực, đương nhiên hơn ai hết hắn hiểu rất rõ giá trị của đồng tiền. Cho nên cũng đừng trách hắn tham. Hắn cũng chưa từng ăn trộm hay ăn cướp gì của bất kỳ ai. Từ trước đến giờ hắn đều sống nhờ vào đôi bàn tay của mình. Thứ đó chính là niềm kiêu hãnh của hắn. Cho nên dù hiện tại ở bên cạnh hoàng đế đi chăng nữa, hắn cũng không dẹp bỏ kiêu hãnh của mình. Chưa từng nghĩ mình sẽ trở thành kẻ lệ thuộc bất kỳ ai. Cũng chưa từng mặc cảm tự ti về thân phận mình. Chính vì như vậy khi ở bên Hoàng Cảnh Thiên, hắn chính là một Hứa Thừa Ngân đầu đội trời chân đạp đất, ung dung tự tại.
Thừa Ngân ngẫm ngẫm rồi ngẩng mặt nhìn bầu trời, những tản mây trắng tinh khôi đang lượn lờ trên nền trời xanh thăm thẳm. Chúng chỉ là mây khi tan khi hợp, nhưng rõ ràng vẫn chưa từng bất kỳ người nào không nhìn thấy chúng, đầy kiêu hãnh và tự tôn. Hắn chớp chớp mắt rồi khẽ mỉm cười một cái.
"Thừa Ngân!"
"Hả?"
Trần Ổn khẽ gọi rồi níu tay hắn. Y vừa nhìn thấy Hàn Yên Thiên cùng mười mấy người hầu đang đi về phía này. Thừa Ngân ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt nàng, hắn bất giác thẫn thờ.
"Thừa Ngân, còn không mau đi!"
Trần Ổn giục hắn, y biết rõ nếu nữ nhân xuất hiện trong hoàng cung, lại có nhiều người hầu đi theo như vậy thì thân phận không thể tầm thường, lập tức muốn mang Thừa Ngân rời đi.
"Ờ, ờ!"
Thừa Ngân nhớ rõ lời Hoàng Cảnh Thiên dặn nên cũng mau chóng đứng lên, vừa xoay lưng thì đã bị Hàn Yên Thiên gọi.
"Là ngươi? Ngươi cũng ở đây hay sao? Trùng hợp như vậy?"
Nàng vừa dứt lời thì đã tiến vào mái đình. Thừa Ngân cũng không còn cách rời đi nữa. Hắn xoay người lại nhìn nàng, trong đáy mắt tràn ngập hồi ức của kiếp trước. Thiên Thiên của hắn, người con gái từng một thời trong trái tim hắn, mối tình đầu ngây thơ khờ dại của hắn.
"...Tiểu thư! Nàng... làm gì ở đây?"
Hàn Yên Thiên liền mỉm cười từ từ ngồi xuống bàn.
"Ngươi ngồi đi. Từ lần đó đến nay chưa gặp lại, ngươi có khỏe hay không? Thực sự nếu không có ngươi cứu thì ta hiện tại cũng không còn trên cõi đời này nữa!"
Thừa Ngân không ngồi, hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, nhưng khi nàng nhìn lại thì hắn liền cúi mặt xuống.
"Tiểu thư... nàng vì sao xuất hiện trong cung?"
Thừa Ngân bình thường vô cùng thông minh. Nhưng mà không hiểu sao hôm nay đối diện với người có gương mặt giống hệt người yêu năm xưa thì hắn liền mụ mẫm, đầu óc không suy nghĩ được gì. Tiểu Ngọc đứng hầu bên cạnh Hàn Yên Thiên liền lên tiếng.
"Ể, công tử không biết hay sao? Đây chính là hoàng hậu nương nương!"
"!!!"
Thừa Ngân nhất thời sững sờ, nàng chính là hoàng hậu của Hà Bá hay sao? Tại sao lại trùng hợp như vậy? Nàng lại là chính thất của y...
Thừa Ngân nhíu mày thành hàng. Hắn giương đôi mắt mờ mịt lên nhìn nàng. Hắn từ lúc trước đã nghe Tào Thiện nói không ít về nàng, cũng biết nàng đã gả vào cung bảy năm. Nhưng mà bảy năm đó lại chịu sự lạnh nhạt của bệ hạ. Sau đó còn phải tranh đấu với Bạch Lãng, nhịn bao nhiêu ánh mắt gièm pha. Hậu cung phức tạp như vậy, một nữ nhi như nàng đã phải trải qua những gì chứ?
Vì Hàn Yên Thiên có gương mặt và khí chất vô cùng giống Thiên Thiên kiếp trước của hắn, nên nhất thời hắn xem nàng như Thiên Thiên mà xót xa. Những ngày tháng sau này, hậu cung tranh sủng, còn trái tim Hà Bá thì đã ở chỗ hắn rồi. Thiên hạ rộng lớn như vậy nhưng hai người bọn họ lại cùng yêu Hà Bá. Có phải đây chính là nghiệt duyên hay không?
Thừa Ngân nhìn nàng không khỏi nén xuống một tiếng thở dài. Hàn Yên Thiên nhìn thấy tâm tư hắn một mảnh rối bời, trong mắt vừa có một chút nồng nàn xen lẫn xót xa. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp gỡ, hắn nói nàng thật giống một người từng quen. Vậy thực sự chính là giống lắm hay sao? Cho nên ánh mắt mới đong đầy cảm xúc như vậy?
"Ngươi có nhớ nhà hay không?"
Hàn Yên Thiên như có như không hỏi một câu khiến Thừa Ngân nhất thời không biết trả lời ra sao, ngẩng đầu lên nhìn nàng.
"Mấy ngày trước ta có thêm một thị vệ, hắn cũng xuất thân từ Triệu quốc. Nếu như ngươi muốn, ta có thể ban hắn cho ngươi để nguôi nỗi nhớ nhà!"
Nàng vừa dứt lời thì khẽ xoay đầu lại, người tùy tùng của Cố Hàn Dư liền bước ra nhìn Thừa Ngân, ánh mắt ngập nỗi mong chờ. Hắn cũng nhìn y một cái nhưng không hề hứng thú. Hắn cần thị vệ Triệu quốc để làm gì chứ?
"A, không cần, không cần... nương nương... nương nương cứ để hắn lại sử dụng. Ta không cần thêm thị vệ đâu."
Hắn vừa nói vừa thật lòng xua xua tay. Người tùy tùng kia nhìn thấy lập tức gương mặt hiện rõ thất vọng. Thừa Ngân không hiểu hơi gãi đầu một cái. Hàn Yên Thiên khẽ mỉm cười, đây chính là đáp án mà nàng mong đợi.
"Vậy sao?"
Thừa Ngân liền gật đầu. Hàn Yên Thiên từ từ đứng dậy.
"Vậy không làm phiền ngươi thưởng hoa, ta còn có việc phải trở về!"
Thừa Ngân bất giác nhìn nàng, có một chút luyến tiếc.
"Thiên Thiên! A... không không... nương nương... nương nương bảo trọng!"
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với nàng nhưng lại không thể nói, càng không biết bắt đầu từ đâu. Nàng vốn dĩ cũng không phải Thiên Thiên. Mà cho dù có là Thiên Thiên thì nàng cũng đã bỏ hắn nhiều năm về trước rồi, không phải sao? Hắn chỉ muốn nàng sau này được bình an, nhưng mà nơi này liệu có thể bình an hay sao chứ?
Thừa Ngân thất thần nhìn theo bóng hình thướt tha của Hàn Yên Thiên từ từ khuất sau hàng cây.
"Thừa Ngân, ngươi đừng nói với ta là ngươi yêu thầm nàng nha!"
Trần Ổn từ lúc nào đứng lên đối diện cùng Thừa Ngân, còn dùng ngón tay trỏ vào mũi hắn.
"Gì?"
"Mặt ngươi... đỏ kìa! Bệ hạ nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ đánh ngươi chết!"
"Ngươi nói bậy bạ cái gì đó?"
Thừa Ngân xua tay. Hắn lại ngồi xuống ghế hóng mắt về đàn cá bơi lội phía xa xa, cố ngăn đi những cảm xúc phức tạp trong lòng mình.
***
Hàn Yên Thiên về lại phòng thì đuổi hết thị vệ cùng người hầu ra ngoài. Hiện tại chỉ còn mình nàng và tiểu Ngọc bên cạnh.
"Ngươi... đã nhìn thấy rồi chứ?"
Từ ngoài cửa sổ Cổ Trạch liền phi thân vào, hông tựa vào bàn, hai tay ôm thanh kiếm trước ngực.
"Hắn vốn dĩ không phải là Cố Hàn Dư của ngươi!"
Cổ Trạch liền nhướng mày một cái. Gương mặt lạnh lẽo không chút cảm xúc. Người ngoài nhìn vào cũng không thể biết là y đang vui hay buồn.
"Nương nương vẫn muốn ta giết hắn?"
Hàn Yên Thiên mím môi một cái.
"Cổ Trạch, năm đó nếu phụ thân ta không chiếu cố ngươi, thì ngươi cũng không còn mạng để trở thành chó săn của Úc Trì."
Năm đó, khi Cổ Trạch bị kẻ thù truy sát phải rời khỏi Triệu quốc. Trên đường đi bị thương rất nặng. May mắn được Hàn Sĩ Nguyên nhìn ra tiềm năng nên cứu y mang về. Cổ Trạch đã có một thời gian dài làm sát thủ bí mật của Hàn gia, giúp Hàn Sĩ Nguyên trừ khử rất nhiều kẻ mà hắn chướng mắt. Sau này, Hàn Sĩ Nguyên cũng không vì y là người của Thiên Sát mà kỳ thị, bởi vì chừa người của mình ở bên kẻ địch, nếu có bất trắc xảy đến cũng còn một đường lui.
Hiện tại, tuy y đã làm sát thủ dưới trướng Thiên Sát, nhưng thỉnh thoảng vẫn quay về giúp Hàn Sĩ Nguyên giết người. Lần này, Hàn Yên Thiên gọi y đến chính là muốn giết Thừa Ngân. Chỉ là y đã từ chối vì cho rằng hắn chính là chất tử Cố Hàn Dư - người trong lòng mình.
"Nương nương để ta suy nghĩ thêm. Sau khi có câu trả lời, nhất định sẽ làm hài lòng nương nương!"
Cổ Trạch dứt lời liền phóng qua cửa sổ mất hút. Hàn Yên Thiên khẽ mỉm cười một cái. Tiểu Ngọc đứng một bên với tay đóng kín cửa sổ lại.
"Nương nương, nếu hắn không đồng ý hay là chúng ta gọi kẻ khác!"
"Tiểu Ngọc, ngươi biết người bên cạnh bệ hạ là ai hay không?"
"..."
"Là đệ nhất ám vệ Phí Lời. Kẻ này võ công vô cùng xuất chúng, tính tình lại cổ quái. Lai lịch của hắn dù có cho ngươi điều tra nhưng đều như đá ném xuống giếng, không có bất kỳ tin tức gì. Năm ngoái hắn đã cùng bệ hạ xông pha chiến trường. Bệ hạ có thể bình an thoát khỏi sát thủ Thiên Sát tất cả là nhờ vào hắn. Cho nên muốn giết được Hứa Thừa Ngân, e rằng trên đời này chỉ có một mình Cổ Trạch. Ngoài hắn, ta không nghĩ ra bất kỳ ai có thể vượt qua được Phí Lời."
"Nhưng nếu Cổ Trạch thua Phí Lời thì sao?"
"Thì hắn cũng sẽ không phản bội lại ta!"
Ý của nàng chính là cho dù Cổ Trạch có bị bắt, thì y mãi mãi cũng sẽ mang bí mật của nàng chôn chặt trong lòng. Cổ Trạch là sát thủ, còn là cao thủ trong giới sát thủ. Và quan trọng chính là y chưa từng sợ chết. Mấy năm trước, Cổ Trạch cũng từng giúp nàng âm thầm giết chết hai sủng phi của Hoàng Cảnh Thiên. Mọi việc đều vô cùng thuận lợi. Lần này, nàng sẽ không để Hứa Thừa Ngân sống sót.
Hàn Yên Thiên thả mình vào ghế tựa, nhớ đến cuộc gặp gỡ đêm qua giữa nàng và Hàn Sĩ Nguyên.
"Phụ thân, người nói bệ hạ vừa phê chuẩn ba ngày sau trảm huyết thị chúng toàn gia biểu ca hay sao?"
"Phải, lần này bệ hạ ra tay vô cùng quyết liệt, thần đã can ngăn nhưng không có cách. Không chỉ Hàn Thành mà Hàn Tính, Hàn Minh đều bị đưa đến Tông nhân phủ điều tra. Chỉ sợ rất nhanh lửa sẽ đến chân chúng ta..."
Hàn Yên Thiên nghe xong thân thể hơi hư nhuyễn một chút.
"Biểu ca mấy năm nay xây dựng đê điều bòn rút không ít. Nhưng mà huynh ấy dù gì cũng là tri phủ tứ phẩm, bệ hạ lại ra tay quyết liệt như vậy..."
"Nương nương, hôm nay thần đến đây xin nương nương can ngăn bệ hạ, xin cho Hàn Thành một mạng."
Hàn Yên Thiên nhíu mày thành hàng.
"Phụ thân, con là hoàng hậu không thể xen vào chuyện triều chính..."
"Nương nương, không lẽ người trơ mắt nhìn Hàn Thành chết hay sao?"
Hàn Yên Thiên mím môi thành hàng, Hàn Sĩ Nguyên lại tiếp tục.
"Lý Hữu thời gian gần đây liên tiếp cho người điều tra, chỉ sợ phe cánh của chúng hiện tại bị hắn nắm giữ không ít bằng chứng quan trọng. Buôn lậu muối gạo cũng bị chúng phát hiện rồi. Bệ hạ mấy ngày trước đã điều những người trong họ ta đến nơi xa... chỉ e là bệ hạ đang có tính toán trong lòng."
Hàn Yên Thiên trong mắt tràn ngập lo lắng.
"Phụ thân... bệ hạ có khi nào sẽ lập nam quân thành nam hậu hay không?"
Hàn Sĩ Nguyên liền nhíu mày một cái.
"Nương nương... người nói vậy là sao?"
"Bệ hạ nhiều năm nay vô cùng lạnh nhạt với con. Thậm chí còn kê đơn để con không thể thụ thai..."
Hàn Sĩ Nguyên nhất thời kinh hãi. Những chuyện này cũng chưa từng nghe thấy Hàn Yên Thiên đề cập đến.
"Sao chứ?"
"Hiện tại bệ hạ lại mang về một thái tử, còn vô cùng sủng ái Cố Hàn Dư. Con chỉ sợ địa vị của mình sẽ bị lung lay... Trong quá khứ đã có vài hoàng đế lập nam quân làm nam hậu. Chỉ sợ bệ hạ không ngại làm những chuyện như vậy. Hiện tại bệ hạ lại xuống tay với Hàn gia. Chỉ e là..."
"Nương nương... hay là đến cầu thái hậu một chuyến?"
Hàn Yên Thiên liền thở dài một hơi.
"Thái hậu từ sau khi thất hoàng tử mất thì đã không nhìn mặt bệ hạ nữa. Huống chi, bệ hạ cũng chưa từng nghe lời thái hậu. Cho nên chỗ thái hậu không thể nương nhờ được."
"Nương nương hay là..."
"Phụ thân?"
Hàn Sĩ Nguyên kề sát tai nàng thì thầm.
"Gọi Cổ Trạch đến!"
Những lời nói của phụ thân đêm qua làm Hàn Yên Thiên không ngừng suy nghĩ, bỗng bên ngoài thị vệ tiến vào.
"Nương nương, phía thừa tướng có gửi lời nhắn."
Hàn Yên Thiên liền kề tai đến lắng nghe.
"Tiểu thái tử!"
Nàng liền trợn mắt một cái rồi phất tay cho thị vệ lui ra ngoài. Sau hồi lâu suy nghĩ, nàng gọi tiểu Ngọc đến.
"Nhắn với Cổ Trạch, Hoàng Cảnh Dụ... đêm nay phải chết!"
***
Lúc này, Hoàng Cảnh Thiên đang ở ngự thư phòng cùng Lý Hữu.
"Bệ hạ, Hàn Minh không chịu nổi cực hình đã khai ra rất nhiều thứ. Từ hắn thần đã lấy được sổ sách và cả một danh sách quan viên nhận hối lộ."
Hoàng Cảnh Thiên hóng mắt ra cửa sổ, chắp tay sau hông. Lý Hữu liền tiếp tục.
"Bọn chúng không chỉ bòn rút quốc sách, thậm chí bắt tay với Triệu quốc buôn lậu muối gạo, thao túng nguồn cung cấp, đẩy vật giá lên rất cao. Dân chúng nhiều nơi đói khát oán thán."
Hoàng Cảnh Thiên âm trầm một lúc rồi khàn khàn giọng.
"Hàn Sĩ Nguyên làm việc cũng thật lộ liễu. So với Vệ tướng năm đó quả nhiên thua kém rất xa. Thật may..."
Hàn Sĩ Nguyên tuy làm thừa tướng nhưng mà bản lĩnh của hắn không thể so sánh với Vệ tướng năm xưa. Thế lực mỏng manh không phải thâm căn cố đế mà có thể một tay thâu tóm triều ca như Vệ tướng. Chính vì như vậy, chặt vây cánh của hắn cũng không phải là điều bất khả thi. Diệt sớm sẽ không tạo thành mầm họa lớn sau này.
"Bệ hạ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Trước đây họ Hàn có công rất lớn trong trận chiến với Ung vương. Sau này Hàn Yên Thiên lại được phong làm hoàng hậu, nhưng lại không biết thỏa mãn."
"..."
"Trẫm vốn dĩ định một thời gian nữa sẽ để Dụ nhi làm con thừa tự của nàng... Người phù hợp nhất để làm chủ trung cung cũng chỉ có nàng. Nhưng nay Hàn Sĩ Nguyên lại trở thành sâu mọt của xã tắc, không thể không diệt. Đáng tiếc!"
"Bệ hạ... nếu như diệt Hàn Sĩ Nguyên... vậy còn ngôi vị hoàng hậu thì sao?"
Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng.
"Nếu nàng an phận làm tốt vai trò của mình, trẫm cũng không để nàng liên lụy! Bất quá, Dụ nhi sẽ không thể trở thành con thừa tự của nàng nữa. Sau này họa hay phúc thì phải do nàng tự mình tìm lấy!"
Hoàng Cảnh Thiên từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ sẽ phế Hàn Yên Thiên, bởi vì ở chốn hậu cung này, ngoài nàng ra thì không còn ai khác thích hợp ngồi lên vị trí chủ trung cung nữa. Hàn Yên Thiên khôn ngoan, khéo léo. Nàng theo hắn đã bảy năm. Trong bảy năm đó hậu cung trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, nhưng nàng vẫn tồn tại để có thể lên đến vị trí cao nhất. Đại Tề cần một hoàng hậu như vậy. Sau này có thể ổn định hậu cung không làm loạn.
Hoàng Cảnh Thiên định vài năm nữa khi Hoàng Cảnh Dụ trưởng thành sẽ thoái vị nhường ngôi, rồi cùng Thừa Ngân tiếu ngạo giang hồ. Cho nên ngoài Hoàng Cảnh Dụ ra sẽ không còn thêm bất kỳ một hoàng tử nào khác. Cũng tránh để huynh đệ tương tàn giống như bản thân y năm xưa.
Sau khi rời khỏi ngự thư phòng, Hoàng Cảnh Thiên ấn ấn mi tâm. Hôm nay y có chút mệt mỏi.
"Phí Lời. Bãi giá đông cung!"
Phí Lời nghe thì khẽ liếc y. Bệ hạ hôm nay uống lộn thuốc rồi đi? Đến chỗ hoàng hậu nương nương nữa chứ?
Lúc này Hàn Yên Thiên đang ngồi trên bàn. Tin nàng gửi cho Cổ Trạch có lẽ cũng đã đến. Hiện tại nàng cả lòng bàn tay đều sũng ướt mồ hôi. Chỉ cần Hoàng Cảnh Dụ chết, như vậy thì nam quân gì đó cũng không thể thay thế nàng được nữa. Hiện tại trong cung ngoài nàng ra thì những phi tầng khác đều không đủ tư cách để trở thành hoàng hậu. Hoàng Cảnh Dụ từng bị Úc Trì ám sát, cho nên lần này nếu nó chết cũng không ai nghi ngờ đến nàng. Nàng có thể an tâm mà sống tốt.
"Nương nương, bệ hạ giá lâm!"
Hàn Yên Thiên vừa nghe báo thì bên ngoài Hoàng Cảnh Thiên đã bước vào. Nhìn thấy y, nàng thoáng chốc giật mình, chỉ là cố gắng trấn an một chút.
"Thần thiếp khấu kiến bệ hạ!"
"Hoàng hậu, nàng vẫn khỏe chứ?"
"Nhờ ân sủng của bệ hạ, thần thiếp rất tốt!"
Hoàng Cảnh Thiên liền nhìn nàng một lúc rồi ngồi xuống. Hàn Yên Thiên cũng tiến đến bàn ngồi cạnh y.
"Bệ hạ có muốn dùng chút đồ ăn hay không?"
"Không cần, trẫm có việc cần nói, sau đó lập tức rời đi. Các người không phận sự ra ngoài hết cho trẫm!"
"Dạ bệ hạ."
Khi cánh cửa phòng đóng lại, Hàn Yên Thiên rót cho Hoàng Cảnh Thiên tách trà. Y cầm lấy xoay xoay vài vòng.
"Hoàng hậu, nàng theo trẫm đã bao lâu?"
Hàn Yên Thiên khẽ mỉm cười một cái.
"Dạ... đã hơn bảy năm. Thần thiếp vào cung từ năm mười bốn tuổi."
"Bảy năm..."
Hoàng Cảnh Thiên âm trầm một chút, nâng tách trà lên uống cạn.
"Hôm nay trẫm đến, nàng chắc cũng đoán được những gì trẫm muốn nói chứ?"
"Thần thiếp ngu muội!"
Hoàng Cảnh Thiên khẽ thở dài một hơi.
"Thừa tướng mấy năm nay đã giúp trẫm rất nhiều. Trẫm hôm nay có thể ngồi vững ở triều ca, công lao của thừa tướng không nhỏ."
Hàn Yên Thiên cảm giác lòng thập phần bất an, nhưng nàng vẫn mỉm cười nhìn y.
"Sau khi bình định Ung vương, trẫm phong cho hắn làm thừa tướng. Những thân bằng quyến thuộc đều có vị thế cao ở triều đình. Còn nàng lại sắc phong hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ!"
"Thần thiếp đa tạ ân sủng của bệ hạ!"
"Nhưng mà thừa tướng lại đi theo vết xe đổ của quyền thần đời trước, từ một người đức cao vọng trọng trở thành sâu dân mọt nước. Bòn rút quốc sách, chiếm quỹ xây dựng đê điều. Nàng có biết trận lũ lụt vừa rồi đã lấy đi bao nhiêu mạng người hay không? Không những vậy, nhà họ Hàn của nàng còn buôn lậu muối gạo, hại bách tính của trẫm sống trong lầm than đói khát. Hại trẫm trở thành hôn quân!"
"Bệ hạ!"
Hàn Yên Thiên bỗng quỳ xuống đất, nước mắt từ lúc nào đã chảy tràn trên gò má. Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng.
"Quân pháp bất vị thân! Nàng nói trẫm nên làm sao mới phải đây? Tha cho thừa tướng thì bách tính không phục, còn xử lý hắn thì trẫm cũng rất đau lòng!"
Y ngừng lại một chút nhìn xuống Hàn Yên Thiên.
"Nàng là hoàng hậu của trẫm. Là do đích thân tiên đế và thái hậu năm xưa sắc phong. Cũng đã theo trẫm rất nhiều năm chịu không ít cực khổ. Trẫm sẽ không để chuyện của thừa tướng liên lụy đến nàng."
Hàn Yên Thiên vẫn cúi mặt xuống đất, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Nàng lại không con không cái, trẫm vốn định ban Dụ nhi làm nhi tử thừa tự của nàng. Sau này nó lên ngôi hoàng đế thì nàng cũng sẽ trở thành thái hậu. Nhưng mà hiện tại thừa tướng lại làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trẫm chưa thể ban Dụ nhi cho nàng được. Những năm sau này, tương lai nàng thế nào chính là phải dựa vào đức hạnh của nàng!"
Hoàng Cảnh Thiên nói xong thì đứng dậy rời khỏi. Hàn Yên Thiên ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã. Lời nói khi nãy của Hoàng Cảnh Thiên chẳng khác nào muốn bảo nàng cắt đứt tình nghĩa với phụ thân nàng.
"Nương nương!"
Tiểu Ngọc từ bên ngoài tiến vào đỡ Hàn Yên Thiên. Nhưng như nhớ ra việc đó, nàng liền níu lấy tay tiểu Ngọc.
"Ngươi có cách nào liên lạc với Cổ Trạch hay không? Nói với hắn đừng giết tiểu thái tử..."
Như Hoàng Cảnh Thiên đã nói, nếu nàng an phận thì sau này Dụ nhi sẽ được ban cho nàng. Y cũng không muốn phế nàng. Những gì nàng nghĩ hóa ra chỉ là suy diễn mà thôi! Cái gì phế hậu lập nam quân, tất cả đều không có. Nếu như thái tử chết rồi, sau này Hoàng Cảnh Thiên nhất định sẽ phải để một người nào khác hoài thai. Nhưng người đó cũng không chắc là nàng. Mọi việc sau này sẽ càng vượt qua vòng khống chế. Huống hồ nếu như Cổ Trạch sơ suất, liệu nàng có được an toàn hay không? Tiểu Ngọc nhìn Hàn Yên Thiên đầy e ngại.
"Nương nương... nhưng đã muộn rồi! Hiện tại e là hắn đã bắt đầu ra tay."
Hàn Yên Thiên liền trợn mắt há hốc mồm nhìn ra cửa. Bên ngoài chỉ còn là một màn đêm tĩnh mịch. Lúc này, trong Cảnh Hiên cung, Hoàng Cảnh Dụ đang say sưa ngủ.
*******
- HẾT CHƯƠNG -