Chẳng Phụ Giang Sơn Chẳng Phụ Ngươi

Chương 7: Tiểu hứa đào binh




Hôm sau, nhóm tân binh lại trải qua một ngày nặng nề nữa. Mật độ luyện tập càng lúc càng dày đặc. Đến tối ăn cơm, Thừa Ngân nhìn chằm chằm bát cơm đặt trên bàn. Cánh tay run run cầm lên, tay kia cầm đũa nhưng không có cách nào gắp được thức ăn. Đũa chạm vào chén nghe từng tiếng 'lạch cạch, lạch cạch'. Bụng đang đói hò reo như trống, thức ăn trước mặt, cánh tay lại không nghe mình điều khiển.
"Đậu..."
Chưa kịp dứt tiếng chửi thì một đũa thịt đặt vào bát hắn.
"Ăn đi!"
Thừa Ngân niểng đầu sang trái, vậy mà nhìn thấy Phí Lời đang gấp đồ ăn bỏ vào chén mình. Hắn lập tức cảm thấy có điềm không lành, mắt phải giật điên cuồng. Vừa nhai đồ ăn vừa dựng thẳng thắt lưng đề phòng.
"Cái đệt!"
Lần này, hắn lại âm thầm mắng chửi. Có phải hôm nay cho bố một miếng thịt ngày mai liền tặng bố một nhát dao hay không? Mẹ nó, bố mới không phải thằng ngu! Hắn liền nhe răng cười còn không quên đảo mắt nhìn xem Hà Bá lấy cơm sắp về đến chưa.
"Phí huynh đệ, ăn đi đừng để ý đến ta!"
"Ngươi tìm được người chưa?"
Phí Lời không để ý đến lời hắn, giương đôi mắt âm u cùng gương mặt trắng nhợt nhìn Thừa Ngân. Hắn liền giả ngu.
"Hả?"
Phí Lời gằn giọng một cái.
"Bức tranh."
Thừa Ngân lập tức lắp bắp.
"A ha... à, tất nhiên. Hôm nay ta tìm kiếm xung quanh nhưng vẫn chưa gặp lại người đó. Quân doanh hàng ngàn người, muốn gặp không thể một ngày một bữa!"
Phí Lời sắc mặt không động, nhưng trong ánh mắt dường như có chút bất bình. Thừa Ngân biết rõ, người này nếu thật sự bất bình, thì cái mạng nhỏ của mình rất nhanh cũng không còn giữ được. Hắn tằng hắng một cái rồi tiếp tục ăn cơm.
"Huynh nhìn ta làm gì? Ăn đi, ăn đi!"
Bỗng dưng Phí Lời gằn giọng.
"Ngươi nói dối!"
Thừa Ngân bất giác giật mình một cái liền ho sặc sụa. Sau khi kiềm xuống được cơn ho, hắn phát hiện thức ăn phun đầy trên mặt Phí Lời. Y ngồi thẳng như bức tượng, nét mặt vô cảm, khóe môi giật giật.
"Cái đệt..."
Thừa Ngân kinh hãi, liền đứng lên điên cuồng phủi phủi mặt y, miệng liên tục nói.
"Xin lỗi, Phí huynh, ta lau cho huynh, ta lau cho huynh!"
"Xoảng!"
Thừa Ngân chưa kịp dứt lời thì nhìn thấy cái bát vỡ nát rơi trên sàn nhà, Hà Bá vừa mang mâm cơm đi ngang, bị cánh tay Thừa Ngân chạm phải làm đánh rơi chén canh. Thừa Ngân trừng trừng nhìn cái chén, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hà Bá, xong nhìn lại thì thấy nước đang chảy tràn từ trên đầu Phí Lời xuống ướt cổ áo. Trên tóc còn vương vãi rau cùng chút thịt bằm trong canh.
"Mọe nó!"
Lúc này, Thừa Ngân toàn thân bất động, xung quanh không khí dường như ngừng lại. Hắn còn có thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của chính mình.
"Xong chưa, con không mau tránh đường!"
Hà Bá cũng không thèm để ý đến không khí đặc biệt kỳ quặc quanh mình, cũng không nhìn Phí Lời mà lách người đến bên phải Thừa Ngân ngồi xuống rồi thản nhiên ăn cơm.
Thừa Ngân nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng không làm gì nữa, cố làm mình biến mất rồi ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Hà Bá thành thật cúi đầu ăn cơm. Ba người, chỉ còn lại một mình Phí Lời ngồi chết trân, nửa buổi sau vẫn không có một chút phản ứng.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Thừa Ngân lập tức trở về phòng rồi nằm xuống. Dưới chăn còn không quên giấu thêm một thanh đoản đao.
"Làm gì?"
"Phòng thân!"
"Nhiều kẻ thù vậy sao?"
Nghe thấy giọng điệu đầy châm chọc của Hà Bá, Thừa Ngân không khỏi bực mình.
"Hôm nay vì ngươi mà bố chuốc thêm thù, ngươi còn hỏi bố?"
"Vì ngươi vụng về, còn đi trách người khác?"
Thừa Ngân tức đến nội thương, hắn nằm xoay lưng về phía Hà Bá, tay vỗ vỗ xuống giường.
"Hừ, phải rồi phải rồi, tất cả đều tại bố, tại bố hết!"
Không gian lại chìm vào yên lặng. Một lúc sau, y mới khàn khàn giọng.
"Sau này đừng tùy tiện xen vào chuyện người khác!"
Thừa Ngân khẽ xoay đầu lại nhìn Hà Bá.
"Cái gì?"
"Đêm qua nếu ngươi không rình mò, thì làm gì có chuyện gây thù chuốc oán với hắn?"
Thừa Ngân tức muốn nổ phổi nhưng không thể cãi lại. Lý do rành rành chính là do hắn nhiều chuyện, không sai! Hắn mím môi một cái lấy đoản đao ra mài mài.
"Tai họa do chính mình mà ra. Ngươi là kẻ thông minh, tự suy xét lấy! Kẻ đó không hề tầm thường, có ngày làm oan hồn dưới lưỡi đao của hắn, hối hận cũng không kịp."
"Hừ!"
Thừa Ngân xoay người sang một bên, hậm hực trong lòng. Hắn rất hối hận việc hôm qua đã đi theo nhìn Phí Lời, nhưng mà việc cũng đã làm rồi, giờ có hối cũng không kịp. Chỉ là, ân hận là việc trong lòng hắn, còn bị người nói ra khuyết điểm trước mặt thì lại là một chuyện khác.
Không được, hắn phải cố gắng luyện tập, năm ngày sau thi tuyển nhất định sẽ rời khỏi nơi này, tránh người họ Phí kia càng xa càng tốt.
"Hà Bá, ta cũng phải tránh xa ngươi một chút, ngươi cũng là thành phần nguy hiểm không kém gì gã họ Phí kia đâu!"
Nửa đêm hôm đó, Thừa Ngân đau bụng nên giật mình thức dậy, liền không nhìn thấy người nằm bên cạnh đâu nữa.
"Hà Bá?"
Đây đã là lần thứ hai y mất tích lúc nửa đêm. Thừa Ngân không nghĩ nữa mà vội vàng chạy một mạch đến nhà xí. Lần này hắn không quên mang theo thanh đoản đao nhét vào giày. Kẻ thù ẩn thân khắp nơi, hắn mang đoản đao theo cũng không hẳn sẽ bảo vệ được mạng mình. Nhưng mà, ít nhất trước khi chết phải chém cho người kia một đao, hắn mới không làm quả hồng mềm cho người khác tùy ý khinh bạc đâu!
Sau khi giải quyết xong, đang chỉnh sửa lại y phục thì bên ngoài nghe thấy có hai giọng nói to nhỏ. Giữa đêm, chỉ có thể là có người lén lút làm chuyện ám muội. Thừa Ngân liền nhớ đến chuyện hôm qua với Phí Lời, chỉ sợ bây giờ bước ra lập tức sẽ bị thủ tiêu. Nên hắn đành nín thở ngồi nép vào gốc cửa nhà xí chờ đợi.
"Thế nào rồi?"
"Mấy ngày nay ta đã lùng sục khắp nơi vẫn chưa tìm ra hắn. Huynh chắc hắn đã tòng quân?"
"Dấu vết để lại ở ngôi nhà đó vẫn còn nguyên. Huống chi người trong thành nói đã nhìn thấy hắn cùng một người nữa vào quân doanh."
"Mạng của hắn thật tốt. Bị trúng độc nặng như vậy, rơi xuống suối mà vẫn còn sống được!"
"Ngươi cứ tiếp tục tìm kiếm, nhìn thấy lập tức giết ngay. Lần này quyết không để hắn chạy thoát. Ta và những người khác ở bên ngoài cũng đang tìm."
"Ta biết rồi. Không còn gì nữa, huynh đi đi."
"Khoan đã, Trần Ổn!"
"Trần Ổn? Mẹ nó, không phải trùng hợp vậy chứ?"
Thừa Ngân nghe đến cái tên này phút chốc tầng tầng gai ốc nổi lên.
"Lý Hữu cũng đã bắt đầu hành động. Ám vệ của bọn chúng đều rất giỏi, xuất quỷ nhập thần. Mấy ngày nay bọn chúng đã trải quân đi khắp nơi. Nếu để chúng tìm thấy hắn trước, chỉ e là sẽ làm lỡ đại sự của chủ nhân!"
"Ta biết rồi!"
"Còn nữa Trần Ổn, ngươi chưa từng nhìn thấy qua kẻ đó, chắc không nhầm lẫn chứ?"
"Yên tâm, bức tranh họa sư vẽ rất tỉ mỉ. Nhất định ta sẽ tìm ra."
"Được, vậy ta đi trước."
Một lúc sau, Thừa Ngân không còn nghe bất kỳ âm thanh gì nữa, kẻ kia dường như đã đi xa rồi. Còn người mang tên Trần Ổn, liệu còn ở đó hay không?
Bên trong nhà xí hiện tại vừa hôi vừa nhiều muỗi, Thừa Ngân sớm đã bị cắn đến sưng chân nhưng không dám đập. Hắn dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Bất giác, từ khe hở dưới chân cửa, hắn nhìn thấy xuất hiện thêm một đôi giày đen.
"Đậu..."
Trống ngực Thừa Ngân đập liên hồi, hắn bịt miệng mình cố giữ yên lặng một lúc. Bỗng dưng, hắn nghe thấy bên kia có tiếng bước chân người đi đến, sau đó đôi giày đen lùi sang phải mấy bước. Rồi cánh cửa mở ra, Thừa Ngân trợn mắt run rẩy ngẩng mặt nhìn người trước mặt mình.
Kẻ đó nhìn thấy hắn nhưng không nói gì, mặt lạnh như tiền bước vào nhà xí rồi kéo cửa đóng lại. Hành động liền mạch dứt khoát. Một lúc sau, đôi giày đen liền biến mất.
"Ngươi lại nghe lén chuyện người khác?"
Người đến chính là Hà Bá. Thừa Ngân vẫn ngồi dưới chân y, lúc này mới buông tay khỏi miệng mà thở dốc. Hắn yếu ớt cất giọng.
"Là bọn chúng chờ bố đi cầu rồi cố tình nói lén trước mặt bố. Bố mới không thèm nghe lén. Hừ."
Nói xong, Thừa Ngân từ từ đứng dậy nhưng dưới chân còn hư nhuyễn hơi lảo đảo một chút, Hà Bá liền vươn tay nắm lấy eo hắn. Mặt hắn lúc này tái xanh, đôi mắt đỏ ửng, dường như vừa rồi đã rất sợ hãi. Y nhíu mày nhìn hắn.
Thừa Ngân gỡ tay hắn ra khỏi eo mình rồi từ từ đi ra ngoài nhưng phát hiện Hà Bá cũng đi theo, hắn ngạc nhiên quay lại nhìn y.
"Ngươi không đi nhà xí?"
"Ta đi tìm ngươi!"
"...Ờ!"
Bỗng dưng, Thừa Ngân cảm thấy lòng mình thoáng chút cảm động. Cũng rất nhiều năm rồi không ai vì lo lắng mà đi tìm hắn. Ở đây, hắn không có bất kỳ ai ngoài Hà Bá, có phải khi đó hắn cứu y là một điều may mắn của bản thân mình hay không?
Hai người sóng vai nhau trở về phòng, không ai nói với ai câu nào. Thừa Ngân cũng định hỏi Hà Bá lúc nãy đã đi đâu, nhưng hắn không muốn phá vỡ ranh giới này cho nên không hỏi. Dù y có làm gì đi chăng nữa, thì đó cũng là việc riêng của y. Liên quan sẽ thành liên lụy, biết càng ít càng có lợi cho bản thân mình. Hắn cũng không có gì cho y lợi dụng, tiền bạc, võ công, cái gì hắn cũng không có. Cho nên hắn biết y sẽ không làm hại mình. Ít nhất hiện tại ở bên cạnh y, hắn cũng cảm thấy an tâm, nếu xé đi mặt nạ này, e là hắn đến một người có thể dựa vào cũng không có.
Hai người nằm xuống không biết bao lâu, cho đến khi Hà Bá mở mắt ra bất giác nhìn thấy Thừa Ngân trong đêm ngồi trước ngọn đèn cầy, trên tay cầm thanh đoản đao đã tước vỏ đang đâm đâm thứ gì đó. Vì hắn ngồi xoay lưng lại, nên y tạm thời không biết hắn đang làm gì.
"A!"
Bất giác, y nghe thấy tiếng than liền ngồi bật dậy lao đến chụp lấy cán đao.
"Ngươi làm gì đó?"
Thừa Ngân giật mình trừng mắt nhìn y rồi nhìn lại ngón tay mình đang chảy máu.
"Con mẹ mày, bố đang cắt tóc khi không mày nhảy ra làm bố đứt tay... cái đệt!"
Hà Bá nhíu mày khó tin nhìn những lọn tóc đang nằm trên bàn. Khóe môi hơi giật giật. Y liền buông cán dao ra.
"Nửa đêm nửa hôm khi không cắt tóc? Tóc là thứ trân quý của phụ mẫu, ngươi cắt tóc không phải là bất hiếu hay sao?"
"Ta là trẻ mồ côi đó đại ca! Bất hiếu với ai đây?"
Lúc nãy hắn la lên vì lỡ tay cắt thừa một đoạn tóc, không ngờ lại mang đến sự hiểu nhầm này.
"Nếu không, ngươi nghĩ ta tính làm cái gì? Tự sát?"
Hà Bá cắn chặt khớp hàm không trả lời, nhìn nét mặt của y thì Thừa Ngân đã biết mình đoán đúng. Bất giác hắn phì cười một cái. Nhìn y khi nãy lo lắng cho mình hắn thật muốn trêu chọc.
"Ha ha, ta còn yêu đời lắm đó đại ca, còn phải lấy cô nương xinh đẹp về làm thê tử, không rảnh đi chết đâu nha!"
"Hừ!"
Hà Bá lạnh mặt quay đi định nằm lại giường liền bị Thừa Ngân níu tay.
"A Hà, a Hà, ngươi cắt cho ta chỗ này."
Hà Bá nhíu mày thành hàng. Vô cùng khó chịu gằn giọng.
"Không biết!"
"Cầm lên cắt thôi!"
"Sao ngươi không tự cắt?"
"Đệt, ngươi có thể tự nhìn thấy lưng mình hay không? Cắt nhanh cho bố, mạng ngươi là do bố cứu, nhờ có chút chuyện cũng không xong!"
Hà Bá liếc Thừa Ngân một cái nhưng vẫn nhận đấy đao. Hai bên giằng co thêm một lúc, cuối cùng cũng hoàn thành. Y dùng lược chải lại mái tóc cho hắn, từng sợi tóc mềm mại lướt qua kẻ tay mượt mà như suối. Y đứng hắn ngồi, hai bóng người hòa quyện vào nhau in hình trên vách. Ngoài trời chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, bên trong lung linh ngọn nến cháy bập bùng.
Sau khi hoàn tất, Hà Bá trở lại giường nằm, trước khi đi y còn lầm bầm trong miệng.
"Hồ nháo!"
Thừa Ngân dọn dẹp lại một chút rồi cũng đến bên giường nằm xuống.
"Hồ nháo gì chứ, tóc dài quá thật bất tiện nha. Ta cũng không phải cô nương, để tóc dài đến eo làm gì? Ngươi đó, hôm nào cũng nên cắt. Dài quá người ta lại tưởng ngươi là đại cô nương."
"Hừ!"
Hà Bá khinh thường hừ một cái rồi nhắm mắt lại. Bất giác Thừa Ngân bò đến, vô cùng thân thiết đặt tay lên ngực y vỗ vỗ.
"A Hà, ngươi nói xem, bọn người đó rốt cuộc là đang tìm ai hả?"
"Người nào?"
Nghe thấy y quan tâm, hắn liền tiến sát đến, tròng mắt trong đêm đảo tới đảo lui. Hắn sợ người ngoài phòng nghe được nên áp miệng sát tai Hà Bá, phả hơi thở nóng hổi lên cổ y, khiến lồng ngực y thoáng chút phập phồng.
"Lúc nãy người ngươi nhìn thấy bên ngoài đó, nếu ngày mai gặp lại có thể nhớ ra hay không?"
"..."
"Hắn và một kẻ nữa đang tìm một ai đó, còn định tìm được sẽ lập tức giết chết. Còn nữa, ta nghe bọn chúng nói đang có một phe khác cũng tìm người đó. Có khi nào là Phí Lời hay không?"
Hà Bá không trả lời, nhưng mắt từ lúc nào cũng mở ra nhìn chằm chằm vào màn đêm tĩnh mịch.
"Ngươi không nghĩ Phí Lời và kẻ đó là cùng một bọn hay sao?"
"Không thể nào, lúc nãy cách chúng nói chuyện thì trong này không hề có đồng bọn. Phí Lời bình thường cũng chỉ đi có một mình."
"Hắn âm thầm liên lạc sẽ để cho ngươi nhìn thấy hay sao?"
Hà Bá bất giác nghiêng mặt qua nhìn Thừa Ngân, lúc này khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần nhích thêm chút nữa liền chạm phải môi hắn. Ở khoảng cách này, Hà Bá nhìn thấy rõ đôi môi Thừa Ngân rất mọng, nếu cắn một cái thì không rõ tư vị sẽ như thế nào. Có phải cũng mềm mềm dẻo dẻo dai dai hay không?
Bất giác, y nuốt nước miếng một cái rồi đẩy Thừa Ngân cách xa mình.
"Ngủ đi!"
"A Hà, A Hà!"
"..."
"Mặt ngươi đỏ!"
"...Hồ nháo!"
"Mặt ngươi rõ ràng đỏ!"
Thừa Ngân vẫn mặt dày cười cười ngả ngớn mà tiến đến chọc y. Hà Bá lạnh giọng gạt đi ý tưởng đang bay bổng trong đầu Thừa Ngân.
"Đêm tối ngươi có thể nhìn thấy hay sao?"
"Hà Bá, giọng ngươi đang run kìa. Không phải ngươi thích bổn thiếu gia rồi đó chứ?"
"..."
"Phải không?"
Hà Bá bất giác trở nên tức giận.
"Câm miệng!"
"Ha ha. A Hà, a Hà, có ai từng nói lúc nổi giận ngươi rất đáng yêu hay chưa?"
Thừa Ngân vừa nói vừa vươn tay véo vào má Hà Bá. Hai từ 'đáng yêu' này khiến y không thể nào chấp nhận được. Liền đánh vào mu bàn tay hắn một cái thật mạnh.
"Còn không mau ngủ?"
Thừa Ngân cười cười, xoa xoa tay mình rồi nằm xuống nghiêng người sang bên cạnh ôm mền ngủ. Sau khi chọc phá người khác, tâm trạng hắn trở nên thoải mái liền ngủ mất. Nhưng Hà Bá cứ như vậy mà trằn trọc cả đêm không ngủ được.
***
Sáng hôm sau.
"A Hà, sao quầng mắt ngươi thâm như vậy? Đêm qua không ngủ được?"
Thừa Ngân vừa chỉnh y phục vừa nhìn nhìn Hà Bá đang đeo giày.
"Hừ!"
Hà Bá lạnh mặt nhanh chóng rời khỏi phòng bước ra ngoài.
"Chỉ quan tâm ngươi, khi không lại hừ lão tử chứ? Đúng là thứ không tim không phổi. Lão tử mới không thèm để ý mày."
Đến giờ cơm trưa, Thừa Ngân đang vùi đầu vào bát cơm thì bên cạnh có người vỗ vai, hắn theo quán tính ngước đầu nhìn lên.
"Bạch Lãng? Ngươi...ngươi vì sao lại ở đây?"
"Giọng nói này sao nghe giống tên đêm qua vậy?"
Thừa Ngân trợn mắt nhìn người kia, oan gia đúng là ngõ hẹp, vàng đâu không thấy chỉ thấy toàn những người không nên thấy.
"Trần Ổn?"
Hắn mạnh miệng thử liều gọi một câu. Bởi vì kẻ này dường như quen biết thân xác của hắn, xem ra không nhận có thể gây nên chuyện ầm ĩ. Trần Ổn nhìn nhìn xung quanh rồi khom người đến thì thầm vào tai Thừa Ngân.
"Giờ Tý, nhà xí!"
Dứt lời, Trần Ổn rời đi, Thừa Ngân trầm mặc vừa nhai cơm vừa nhìn nhìn xung quanh.
"Hắn không chỉ là Trần Ổn mà còn biết luôn cả cái xác này. Và cái xác này trùng hợp lại chính là tên Bạch Lãng... con mẹ nó!"
Khi Thừa Ngân tỉnh dậy, hắn đã nhặt được rất nhiều thẻ trúc ở cánh rừng. Thật không ngờ lại chính là tên của thân xác hắn. Trong biết bao nhiêu thẻ trúc hắn tình cờ nhặt được, lại đưa cho Hà Bá đúng cái tên Trần Ổn. Oan gia! Hẹn giờ Tý đến nhà xí gặp hẳn phải là chuyện cần giấu diếm. Mà kẻ kia là sát thủ, thì chắc chắn Bạch Lãng cũng cùng hội cùng thuyền với người đó. Tiêu rồi, lần này hắn tiêu thật rồi!
"Ngươi không ăn thịt?"
Hà Bá không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên cạnh nhìn chén cơm của Thừa Ngân.
"Lúc nãy ngươi nhìn thấy kẻ đứng cạnh ta chứ?"
Hà Bá âm trầm nhìn hắn một cái rồi trả lời.
"Không có!"
Thừa Ngân xua xua tay.
"Hầy, thôi đi, không nói với ngươi nữa!"
Sau khi ăn uống xong, Thừa Ngân không tắm rửa mà lập tức trở về phòng. Hắn đào dưới gầm giường lên ba mươi lượng bạc bán thân của mình, rồi cột lại bỏ vào một túi nhỏ. Sau đó cất vào trong áo. Một thanh đoản đao cũng lấy ra mài đi mài lại mấy lần.
Sau khi suy nghĩ tới lui, cuối cùng hắn vẫn viết ra một tờ giấy, rồi cắn răng run run tay bỏ vào thêm một lượng bạc gói lại. Đó là bức thư hắn để lại cho Hà Bá.
"A Hà. Lão tử cảm thấy cuộc sống quân ngũ thật cực khổ, lão tử chơi không nổi nữa! Ở lại cũng chỉ hao phí thời gian của lão tử. Lão tử đi đây, lần trước ngươi bỏ ra hai mươi lượng để mua căn phòng này, bố không ở lâu nên để lại cho ngươi một lượng. Coi như không ai nợ ai. Sau này ngươi nhớ bảo trọng, tìm đại phu chữa bệnh mất trí, rồi tìm lại người thân của mình đoàn tụ. Còn không được thì quên đi, tìm đại một cô nương tốt mà cùng nhau khoái hoạt trải qua hết đời. Lão tử đi đây, sau này có duyên sẽ gặp lại!"
Thừa Ngân nhét tờ giấy và một lượng bạc dưới gối Hà Bá, sau đó dường như có chút luyến tiếc lại lấy ra nhìn nhìn thỏi bạc thêm lần nữa rồi để lại chỗ cũ.
Lần này, Thừa Ngân phải rời khỏi. Xem ra thân thế của Bạch Lãng tuyệt nhiên không đơn giản, nếu gia nhập cùng đám Trần Ổn kia, thì bản thân liền vướng vào vòng xoáy ân oán, trở thành kẻ thù của bọn ám vệ xuất quỷ nhập thần của Lý Hữu gì đó. Huống chi, Phí Lời cũng đang ở rất gần chực chờ hắn. Hắn không còn cách ở lại. Cho nên, Thừa Ngân quyết định đào ngũ.
Hắn mang theo một bộ y phục giống như thường lệ mà đi tắm. Chỗ tắm chính là một dòng sông. Nước chảy cũng không quá xiết. Nếu hắn cứ như vậy lặn xuống sông đào binh thì cũng không ai phát giác. Chỉ là còn sức để bơi qua bờ bên kia hay không mà thôi, bởi vì dòng sông khá lớn. Nhưng xung quanh có lính canh, với năng lực của bản thân, hắn biết mình không có cách trốn đi theo lối rừng. Liều thì ăn nhiều, hắn cũng đã chết một lần, không phải sao?
Lúc này, cũng không còn nhiều người tắm, Thừa Ngân nhìn nhìn nhưng không thấy Hà Bá đâu, có lẽ y đã lên bờ dội lại nước sạch. Hắn liền nhanh chóng thả mình xuống nước, vươn tay ngắt một khúc sậy nhỏ, nhìn xung quanh không thấy ai để ý liền âm thầm trầm mình xuống nước, bịt mũi, ngậm khúc sậy vào.
Bởi vì lúc này nếu bơi qua sông sẽ bị nhìn thấy, có thể họ đuổi theo không kịp thì lập tức bắn tên. Hắn đã biết nhóm đầu binh đều là những tay thiện xạ, chỉ cần một giây hắn liền biến thành nhím. Cho nên, bất đắc dĩ phải ẩn mình dưới nước. Sau khi mọi người rời khỏi thì hắn từ từ sẽ bơi qua sông.
Thật lâu sau, xung quanh không còn ai nữa, quan binh cũng đến quan sát kiểm tra một vòng rồi trở về chốt canh. Thừa Ngân định chờ thêm lúc nữa cho an toàn rồi mới ngoi lên.
Bất giác, Thừa Ngân cảm thấy nghẹt thở, đầu ống sậy dường như đã bị thứ gì đó bịt kín. Hắn đành liều mạng trồi lên, thì liền bắt gặp Hà Bá đang ngồi trên bờ cầm ống sậy âm trầm nhìn hắn.
"Má mày!"
*******
- HẾT CHƯƠNG -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.