Chàng Rể Đào Hoa

Chương 209: Tôi thua!




“Trời đất. Không ngờ cô ta lại là con gái của Ma Hoàng!” “Chả trách không để ông cụ Phan vào mắt, người đứng đầu một trong số tứ đại gia tộc, cũng không dám đắc tội với Ma Hoàng?” “Đây quả thực là một kiểu tồn tại bức ép, ông cụ không phục cũng không được!” 11
Những người bán dược liệu xung quanh xôn xao bàn tán, thậm chí có kẻ chai mặt sân si qua chỗ Đỗ Vân Lam chào hỏi. “Tránh sang một bên!”
Đỗ Vân Lam sắc mặt khó coi, đi tới nhìn lướt qua dược liệu trên quầy, quay đầu về phía lưng của một người, nói: “ Lão đại, mời qua xem thử: “Được.”
Lão đại gật đầu, ánh mắt như chim ưng nhìn qua một lượt đống thuốc trên quầy, sau đó ngửi ngửi chúng y hệt như lũ chó đánh hơi. “Anh Trần.
Phan Đình Thọ kéo Trần Hoàng Thiên sang một bên, nhỏ giọng nói: “ Khẩu khí không tốt, lai lịch ghê gớm tốt nhất cậu đừng dây vào “Người đứng đầu Ma đô còn được gọi là Ma Hoàng, ông ta là một kẻ rất có tầm ảnh hưởng, không ai biết giá trị tài sản nhưng chắc chắn không dưới ba mươi tỷ “Đương nhiên, tiền nhiều thế chưa hẳn là đáng sợ. Mấu chốt ở đây là dưới tay hắn có rất nhiều cao thủ. Vị này nếu tôi đoán không nhầm thì chính là người nắm quyền lớn thứ hai chỉ sau Ma Hoàng, tên Cổ Hải, đứng thứ 7 Đan Cảnh. “Kẻ lợi hại nhất dưới trưởng ông ta là một võ giả đứng thứ mười Đan Cảnh, tên Cổ Thiên, là anh cả của Cố Hải. Mặc dù cậu đã đánh bại được Mã Nguỵ Chân, nhưng để so với Cổ Thiên e không phải đối thủ. “Vậy nên nếu có thể thì đừng đắc tội với bọn họ, nếu không với tính cách của Ma Hoàng, ông ta dù xa xôi đến mấy cũng tìm đến tính số
Phan Đình Thọ nói một hơi dài, rất thành tâm khuyên báo.
Trần Hoàng Thiên đương nhiên hiểu rõ thế lực nhà họ Đồ lớn nhường nào, ngoại trừ nhà họ Tiêu và nhà họ Vương, thì những gia tộc hay hào phủ khác đều không đáng đem so với nhà họ Đỗ.
Đương nhiên anh cũng không dại gì mà đắc tội với một gia tộc có tiếng như vậy, nhưng để đoạt được đồng được liệu quý này, thì mọi chuyện chắc chắn không dừng lại như thể được.
Dù sao đối thủ cũng đủ nhiều rồi, chẳng lẽ thêm một gia tộc nữa lại giống như đi chân đất còn sợ không mang nổi đôi giày? “Mười sáu cây thuốc này là do ai hải vậy?" Cổ Hải lúc này mới đột nhiên hỏi. “Anh Cổ, chính là cậu Trần đây. Ông chủ tiệm thuốc chính là Trần Hoàng Thiên.
Cổ Hải quay đầu nhìn Trần Hoàng Thiên, ngữ khí tán thưởng: " Tuổi còn trẻ mà con mắt nhìn thật không tồi. Tất cả số dược liệu được chọn đều trên trăm tuổi, số còn lại đều chưa đến trăm tuổi. Nhà cậu có truyền thống kinh doanh dược liệu đúng không?” “Không phải, là do trước đây từng học qua một lượng y. Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng đáp lời.
Cố Hải ồ một tiếng, nói: "Chỗ dược liệu này chúng tôi đang cần mua lại, đưa cho cậu một trăm triệu, coi như là tiền trả cho khả năng biết chọn thuốc của cậu, thế nào?”
Trần Hoàng Thiên cười: “Một trăm triệu tôi không thiếu. Cái tôi cần chính là những thứ dược liệu này, vẫn là mong ông chủ Cổ đừng cướp số thuốc quý giá này của tôi, để tôi mua trước." “E là cậu mua lại không nổi đâu. Đỗ Vân Lam giọng nói có hơi nóng giận: "Ông chủ Cổ ra giả một trăm triệu cho cậu là quá coi trọng cậu rồi, còn không mau đồng ý. Coi chừng lại tay không đi về!”
Nói xong, cô ta quay ra phía ông chủ tiệm thuốc hỏi: "Chỗ thuốc này bọn họ ra giả bao nhiêu? “Tám tỷ bảy” Chủ hiệu thuốc lập tức đáp. "Để chị đây thưởng thêm ông một tỷ!" Đỗ Vân Lam rút thẻ ngân hàng ra, vô quây: “Quẹt thẻ “Vâng vâng vâng” Chủ tiệm vừa vui mừng vừa có chút không muốn bán.
Đúng lúc ông chủ muốn quẹt thẻ, đột nhiên Trần Hoàng Thiên đọc ra một con số khiến tất cả người ở đó đều bị sốc. "Một tỷ rưỡi."
Rõ ràng không kiêng nể mặt mũi Đỗ tiểu thư, lại còn kì kèo trả giá?
Đến cả ông cụ Phan còn sợ không dám động chạm đến Đỗ tiểu thư, chẳng lẽ người đàn ông này lai lịch còn ghê gớm hơn ông già đó? “Muốn đấu với chị đây sao?”
Đỗ Vân Lam nhìn Trần Hoàng Thiên, ánh mắt lạnh lùng. “Cô có muốn chơi một trận công bằng ở đây với tôi không?” Trần Hoàng Thiên không vui vẻ mấy đáp trả.
Đỗ Vân Lam lạnh lùng bật cười: " Muốn cùng tôi chơi tiền à? Được thôi, tôi chơi với cậu tới cùng!”
Dứt lời, cô ta ra giả: "Hai tỷ. “Ba tỷ!” Trần Hoàng Thiên tiếp lời.
Đỗ Vân Lam không chịu thua: “Năm tỷ. "Mười tỷ" Trần Hoàng Thiên hơi nhíu mày, đối với anh giờ tiền bạc không quan trọng bằng việc có được số dược liệu này để tăng cường thực lực bản thân.
Đỗ Vân Lam tức giận đến độ cái mũi phẫu thuật thẩm mỹ cao ngất như bị lệch hẳn sang một bên: “Cậu cố ý tranh giành với tôi mà cho cái giả trên trời, sau đó không mua nữa, để tôi phải tức hộc máu mới vừa lòng?" “Nếu cô sợ thì đừng ra giả nữa." Trần Hoàng Thiên nhún vai. "Hừ!” Đỗ Vân Lam ậm ừ. “Tôi không chơi với cậu nữa. Nếu cậu thật sự trả được mười tỷ cho chủ tiệm, vậy thì số thuốc này tôi không giành với cậu
Nói đến đây, cô không quên nhìn sang Phan Đình Thọ: “Không được chuyển khoản cho cậu ta, nếu không đừng trách tôi không khách khí. “Không trả không trả
Phan Đình Thọ miễn cưỡng lắc đầu, ông ta không muốn bỏ ra tận mười tỷ để mua số dược liệu này. “Là cô nói!"Trần Hoàng Thiên nghiêm túc nhìn Đỗ Vân Lam. “Đúng.” Cô ta gật gật đầu: "à tôi nói, nếu cậu có thể trả được mười tỷ như đã nói, số thuốc này sẽ là của cậu
Trần Hoàng Thiên gật đầu. rút thẻ ném lên mặt quầy kèm một tiếng “Hừ!” Chủ tiệm lập tức cầm thẻ quẹt, Trần Hoàng Thiên nhập mật khẩu, được một lúc thì tiếng nhắc nhở phát ra từ máy
POS. “Thanh toán thành công!” “Trời!”
Đỗ Vân Lam sững sờ.
Trông cậu ta rất tự tin, tại sao lại có thể có nhiều tiền như vậy nhỉ? Cô đã thực sự đánh giá thấp thực lực tài chính của người này rồi. Cô cảm thấy đột nhiên trong người có chỗ không khoẻ.
Những người xung quanh có kẻ buông lời thở dài. “Đúng thật không phải người bình thường, trên trời dưới đất chắc không ai giống cậu ta, làm sao có thể bỏ ra tận mười tỷ mua thuốc cơ chứ “Quả giàu, chẳng trách được làm khách quý của ông cụ Phan
Ngay sau đó, chủ tiệm đóng gói số dược liệu vào một chiếc túi to bản màu đen, đưa cho Trần Hoàng Thiên. Trần Hoàng Thiên đã có được số thuốc. Nhưng đột nhiên Đỗ Vân Lam hét lớn: "Cố Hải, bố tôi cần số dược liệu này để chữa bệnh. Anh không được để cậu ta có được chúng. Anh đi lấy số thuốc đó cho tôi, tôi đưa cậu ta mười một tỷ
Cố Hải thuận miệng đáp lại, vừa định xách túi, Trần
Hoàng Thiên đã nắm chặt lấy cổ tay anh ta nói: “ Lấy đồ " của người khác là không tốt.
Cố Hải liếc mắt, thu tay về, nhìn Trần Hoàng Thiên nói: “Cậu nhất định ép tôi làm chuyện này?” “Đừng ép tôi!” Trần Hoàng Thiên đáp trả nghiêm nghị. "Haha!” Cố Hải bỗng dưng bật cười. “Cậu cho rằng Cố
Hải tôi là lão già trong viện dưỡng lão sao? Vậy thì cậu nhầm rồi, đừng nói mấy thằng công tử nhà giàu, đến ngay cả thanh niên trai tráng cũng không có cửa đấu lại tôi đâu!” “Hừ!” Đỗ Vân Lam khịt khịt mũi mất kiên nhẫn. “Nói thật này, đừng để anh ta đánh chết cậu “Có thể để hắn thử xem
Trần Hoàng Thiên chẳng quan tâm, vài tháng trước anh cũng có được trong tay loại dược liệu mấy trăm năm nâng thực lực của mình từ bậc sáu lên bậc bảy. Anh thực sự không sợ Cổ Hải chút nào. “ Là cậu ép tôi!”
Vẻ mặt Cố Hải lạnh lùng, câu nói rít qua kẽ răng, lập tức hắn đấm cho Trần Hoàng Thiên một cái, không quên nói: “ Cậu đừng hòng xúc phạm, coi tôi như lão già trong viện dưỡng lão á, tôi không cho phép cậu!" “ Vậy thì phải xem xem nằm đấm của ai cứng hơn.
Trần Hoàng Thiên nói, rồi từ trong người anh như sinh ra một sức mạnh vô cùng ghê gớm, chào đón anh là củ đấm của đối phương. * Không biết lượng sức, dám cùng Cố Hải đánh nhau, khác nào trứng chọi đá. Thật không nhìn nổi!”
Đỗ Vân lam chế nhạo.
Ngay lập tức, cô ta phải im bặt.
Bùm!
Hai nằm đấm chạm nhau giống như có một cơn gió xẹt qua, cơn bão tạo nên chấn động mười lăm độ richter, khiến tất cả mọi người xung quanh bổ nhào xuống đất, Đỗ Vân Lam cũng hét lên sợ hãi rồi ngồi thụp xuống đất. Sau cú đấm, cả tiệm thuốc nhốn nháo lộn xộn. Cố Hải không dùng hết sức nên bị đánh cho lùi lại mười bước, trong khi Trần Hoàng Thiên chỉ lùi có hai bước. “ Trời đất!”
Đỗ Vân Lam kinh hãi thét lên “Chuyện này là sao? Cậu ta sao có thể đánh lại được Cổ Hải?" “Chàng trai tốt!”
Cố Hải nhìn Trần Hoàng Thiên bằng một con mắt khác, cần rằng nói: “ Vừa rồi tôi đánh giá thấp đối hương, nên mớt để cậu ta trên cơ.
Nói rồi, hằn nặng nề nằm chặt tay, thân thể ọp ẹp khi nãy bộng vụt vươn lên cao lớn mạnh mẽ, giống một con mãnh thủ đói mồi, hắn lao thẳng về phải Trần Hoàng Thiên. “ Vật thì tặng anh thêm một củ nữa!"
Trần Hoàng Thiên không hề sợ hãi, tay nắm chặt xông lên phía trước. Giây tiếp theo!
Bùm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Cổ Hải lùi sáu bước, Trần Hoàng Thiên lùi năm bước. Tất cả đều như chết đứng.
Đỗ Vân lam mở to mắt kinh ngạc, không thể tin được, nhìn Trần Hoàng Thiên, miệng cô ta há rộng tưởng chừng đủ nhét vừa một quả táo.
Phan Đình Thọ cũng sốc không kém, đầy kinh ngạc nhìn Trần Hoàng Thiên.
Anh Trần à, điều này quá sức tưởng tượng rồi!
Người đứng bậc sáu đấu với người đứng bậc bảy Đan Cảnh, kết quả thắng đầy bất ngờ.
Khoé mắt Cố Hải giật giật, dù không cam tâm lắm nhưng hằm vẫn nắm chặt bàn tay buông một câu: “ Tôi thua rồi!” “ Vậy anh đừng cướp dược liệu của tôi.”
Trần Hoàng Thiên thu dọn dược liệu, sải bước đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cổng, sau lưng đã truyền tới tiếng khóc thảm của Đỗ Vân Lam. “Anh Trần, tôi sẽ trả anh tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được. Ba tôi đang bệnh nặng cần số dược liệu này để chạy chữa. Coi như tôi quỳ xuống cầu xin anh, hãy nề tình tôi là một đứa con cần báo hiếu cho bố mẹ, mà bản lại cho tôi, được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.