Lời nói có chút lắp bắp, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ. Trong phút chốc, Dương Ninh Vân, Trần Hoàng Thiên, Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân đều ngẩn người.
Ba có thể nói chuyện được rồi ư?
Trong lòng họ cực kỳ kinh ngạc. “Không thể đồng ý! Không thể đồng ý!”
Chắc là không nhận được sự hồi đáp của Dương Ninh Vân, lại bị người khác che mất tầm nhìn không nhìn thấy Dương Ninh Vân, không biết cô ấy có đồng ý hay chưa nên cảm xúc của Dương Thiên Mạnh kích động lạ thường kêu rào lên.
Lúc này, Trần Hoàng Thiên hoàn hồn, thấy đôi mắt Dương Thiên Mạnh trừng to, toàn thân đều đang run, có vẻ rất gấp gáp, dọa đến Trần Hoàng Thiên vội vàng an ủi nói: “Ba, ba đừng kích động, Ninh Vân cô ấy chưa đồng ý đâu!”
Dương Thiên Mạnh nghe thế, cảm xúc dần dần nhẹ đi, nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Không thể đồng ý, không thể đồng ý. "Ba!"
Lúc này Dương Ninh Vân mới hoàn hồn, nghe được ba có thể nói chuyện rồi, trong lòng cô mừng rỡ, vội chạy đến đây. “Con điên rồi!”
Lý Tú Lam giật thót mình, vội vàng kéo tay Dương Ninh Vân lại, không ngừng dùng mắt ra hiệu cho cô.
Dương Bảo Trân cũng chạy đến, đôi mắt oán hận nhìn Dương Ninh Vân, tỏ ý như nếu cô mà dám đi qua đó. Hoặc là dám kêu thêm một tiếng nữa thì cô ta sẽ hận cô suốt đời.
Dương Ninh Vân ngẩn người luôn.
Mới phát hiện, bản thân nhất thời kích động, không ngờ lại hét ra những lời không nên ngay tại đây.
Cô cũng rất phẫn nộ khi em gái và mẹ lừa nhà họ Phan là ba đã mất, ba chỉ là trở thành người thực vật thôi. Vả lại còn đang trong giai đoạn hồi phục, có gì mà không thể đi gặp mặt người khác hay sợ mất mặt gì chứ?
Nhưng hai mẹ con đã nói ra những lời này với nhà họ Phan rồi, cô cũng không dám để họ bị bại lộ, nếu không hôn sự mà toang thì cô sẽ trở thành tội nhân trong mắt mẹ và em gái mất.
Thế là vì muốn ba yên tâm, cô nhìn sang Giang Hào, nói: “Tổng giám đốc Giang, thật xin lỗi, em không thể đồng ý, trong lòng em vẫn tồn tại một người, không thể chứa thêm người khác nữa.
Lời nói này vừa thốt ra, quả nhiên có hiệu quả.
Chỉ thấy Dương Thiên Mạnh một mực lẩm bẩm trong miệng không thể đồng ý, phút chốc ngừng ngay, không lẩm bẩm nữa, vả lại còn thể hiện dáng vẻ vui mừng nữa.
Là một người ba, ông ấy rất hiểu rõ con gái, ông biết người trong lòng con gái, chắc chắn là Trần Hoàng Thiên. Đương nhiên, Trần Hoàng Thiên cũng nghĩ như thế, vì thế trong lòng cũng có chút cảm động.
Anh không nói lời nào, không ngăn cản Dương Ninh Vân, chính vì muốn biết được, trong lòng cô ấy có còn có anh hay không. Hiện tại anh cũng đã biết được, cô ấy và anh giống nhau, vẫn còn yêu lấy nhau.
Vậy là đủ rồi!
Nhưng Lý Tú Lam thì như muốn nổ tung: “Con thật sự điên mất rồi! Cậu Giang là người đàn ông có tiền có thể có địa vị như thế, đến nay vẫn chưa từng yêu ai, chứng tỏ cậu ấy có lòng trách nhiệm, một lòng vì sự nghiệp mà thôi. “Đổi lại là người đàn ông khác, có nhiều tiền như nhà cậu ấy không? Độ tuổi này không biết đã trêu đùa biết bao nhiều cô gái rồi, nhưng cậu Giang chưa từng yêu đương, nếu con kết hôn với cậu ấy, con nhất định sẽ không bị cậu ấy phản bội, không phải đau khổ vì bị bỏ rơi một mình.” “Tại sao con không đồng ý? Mẹ hỏi con, tại sao con không đồng ý?”
Dương Ninh Vân bị chất vấn đến mức phát điên mà hét lên: “Con và Trần Hoàng Thiên đã phát sinh quan hệ từ lâu rồi, con không có tư cách ở bên tổng giám đốc Giang, đáp án này mẹ vừa ý chưa?"
Nhưng không ngờ lời nói của cô vừa dứt. Bốp!
Lý Tủ Lam cho một cái tát thật mạnh lên mặt cô, giận tím người mắng: “Tại sao con không tự yêu lấy bản thân mình! Tại sao?”
Trần Hoàng Thiên thấy thế, sắc mặt giận dữ, định đẩy những người đang đứng phía trước ra, tiến lên cho Lý Tú
Lam vài cái tát.
Chính vào lúc này, Phan Đình Thọ đứng ra, không vui nói: “Quan hệ với chồng mà gọi là không tự yêu lấy bản thân sao? Đạo lý gì vậy? Đúng là ăn nói xằng bậy!”
Nói đến đây, ông ta lại nhìn sang Dương Ninh Vân: “Ninh Vân, vừa nãy cháu gọi một tiếng ba, là có ý gì? Chẳng phải ba cháu đã mất do tai nạn xe vài năm trước rồi sao?”
Lý Tú Lam nghe thấy thế, liền cười cười giải thích: “Từ bé con bé đã được ba yêu thương, hiện tại được cậu Giang cầu hôn, nhất thời con bé không biết có nên chấp nhận hay không, vì thế cũng quên mất ba con bé đã không còn, định gọi ba để ba cho ý kiến ấy mà.” “Đúng đó ông nội, chị gái cháu quá nhớ nhung ba rồi, vì thế nhất thời gọi nhầm, ông đừng quá để tâm a Dương Bảo Trân cũng cười hì hì, không quên đưa mắt ra hiệu cho Dương Ninh Vân. “Phải không Ninh Vân?”
Phan Đình Thọ thắc mắc nhìn sang Dương Ninh Vân.
Dương Ninh Vân định nói phải, cũng định nói không phải, tỏ ra khó xử.
Chính vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. "Không phải!”
Mọi người nhìn theo. Chỉ thấy ần Hoàng Thiên đang đẩy xe lăn, bước ra từ trong đám đông, sắc mặt lạnh lùng nói: “Rõ ràng ba vẫn còn sống, hai mẹ con bà chê bai ông, nhất quyết nói rằng ba đã mất, tôi thật sự không thể chịu đựng thêm được nữa, lương tâm của hai người bị chó cắn rồi sao?"
Phút chốc không khí lặng yên như tờ. Tất cả mọi người đều cứng người
Sự bại lộ này, ông cụ Phan còn có thể để cho Phan Tùng Dương và Bảo Trân ở bên nhau nữa sao?
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân, càng cảm thấy vừa hận vừa sợ hãi.
Hai người bọn họ biết đợt này phiền phức thật rồi!
Phan Đình Thọ cũng thấy kinh ngạc, ông ta không ngờ Trần Hoàng Thiên lại có mặt tại đây, vốn định chào hỏi với Trần Hoàng Thiên, nhưng Trần Hoàng Thiên đã nhắc nhở trước, đừng để thân phận của anh bị bại lộ, vì thế Phan Đình Thọ không chào hỏi với anh, mà nhìn sang Lý Tủ Lam và Dương Bảo Trân, giận dữ nói: “Loại phụ nữ rắn rết, hai người đúng là loại phụ nữ tâm địa rắn độc!” “Vì muốn gả vào nhà họ Phan, mà ngay cả người ba còn sống cũng nói thành chết, nhà họ Phan chúng tôi không có loại cháu dâu bất hiếu như thế! Cũng không có bà thông gia lòng lang dạ sói như vậy!”
Nói đến đây, ông ta quát lớn: “Hôn sự của Phan Tùng Dương và Dương Bảo Trân, chính thức hủy bỏ, mau khiêng sinh lễ về ngay cho tôi!” “Vâng!”
Lập tức có người đi bê sính lễ ngay. “Đừng! Đừng mà ông nội!”
Dương Bảo Trân sợ đến phát khóc, hét lên như điên: “Cháu sai rồi ông nội, đừng chia rẽ cháu với Phan Tùng Dương. Cháu sợ rằng ba cháu như thế sẽ khiến mọi người phản cảm, vì thế nên mới... “Dám nói ba còn sống thành ba đã chết, càng khiến ông thấy phản cảm, cảm thấy chán ghét hơn, ông sẽ không tha thứ cho hành vi bất hiếu này của cháu. Càng không để cháu có cơ hội bước vào cửa nhà họ Phan
Nói đến đây, giơ tay đưa sang Lý Tủ Lam: “Trả thẻ ngân hàng đây!” “Tôi... tôi... tôi...
Lý Tú Lam nào có thể buông bỏ, đó là tài khoản hơn hai mươi bốn tỷ lần! “Bà đưa trả tôi!”
Phan Đình Thọ quát lớn một tiếng, bàn tay cũng giơ lên rồi, dường như Lý Tú Lam mà không đưa trả thì ông ta sẽ đánh cho bà ta chết tươi.
Lý Tú Lam vẫn thấy tiếc nuối không muốn đưa trả.
Lúc này, Giang Hào nói: “Dì Lan, đưa trả ông ta đi! Sính lễ bao nhiêu, chỉ cần Ninh vân gả cho cháu, cháu sẽ đưa sinh lễ gấp đôi cho dì
Nghe thế, mắt Lý Tủ Lam như sáng lên. Nhìn sang
Giang Hào: “Thật không?” “Đương nhiên là thật” Giang Hào khẳng định nói.
Trong lòng Lý Tú Lam mừng rỡ, tuy thấy tiếc nhưng vẫn đưa trả thẻ ngân hàng cho Phan Đình Thọ. “Đi!”
Phan Đình Thọ vẫy tay, dẫn người rời khỏi nơi đó ngay. “Phan Tùng Dương, mau cầu xin ông nội đi! Anh cầu xin ông nội đi chứ!” Dương Bảo Trân kéo tay Phan Tùng Dương, khóc thét lên.
Phan Tùng Dương chau mặt lại nói: “Ông nội lần này thật sự tức giận, nếu như anh đi cầu xin thì ông sẽ đánh anh thế thảm hơn cả lần trước nữa, hay là cứ tạm vậy trước! Chờ ông nội nguôi giận rồi anh sẽ khuyên nhủ thêm!”
Nói xong, Phan Tùng Dương thấy ông nội nhìn sang với ánh mắt ác độc, khiến anh ta giật thót tim, liền hất tay Dương Bảo Trân đi, chạy vội theo sau rời đi. "Đừng bỏ rơi em! Đừng bỏ rơi em.
Dương Bảo Trân ngồi bệt xuống đất, khóc lã chã như mưa, tỏ vẻ như thống khổ tột cùng khi từ thiên đàng bị đánh xuống địa ngục vậy. Những người trước đó còn ngưỡng mộ cô ta, giờ đây đều cười nhạo cô ta hết. “Ông vui rồi chứ? Con gái không thể gả vào nhà giàu, ông vui rồi đúng không?”
Lý Tú Lam hét vào mặt Dương Thiên Mạnh. “Đều tại hai người! Đều trách hai người cả!”
Dương Bảo Trân cũng hét vào mặt Trần Hoàng Thiên và Dương Thiên Mạnh. Sau đó chỉ thẳng mặt Dương Ninh Vân: “Còn cả chị nữa! Em không ngờ chị lại ác độc như thế, bản thân chị từ chối cậu Giang, cũng muốn hại em không gả được vào nhà họ Phan, như thế thì chị có thể tiếp tục dẫm đạp lên em rồi đúng không?” “Không phải đâu Bảo Trân, chị không có ý hại em, thật sự không có. Dương Ninh Vân vừa nói vừa kéo tay Dương Bảo Trân. “Cút xéo! Chị không phải là chị gái em! Em không cần chị quan tâm!”
Dương Bảo Trân hận đến mức đôi mắt phun ra lửa. “Được rồi Bảo Trân, con bình tĩnh trước nào!”
Lý Tủ Lam kéo Dương Bảo Trân đứng dậy, dìu cô ta ngồi qua một bên, sau đó nhìn Dương Thiên Mạnh, nghiến răng thốt lên một câu: “Nếu còn phá hoại hôn sự của Ninh Vân, thì tôi sống chết với ông luôn!”
Nói đến đây, bà ta cười he he nhìn sang Giang Hào, nói: “Cậu Giang, những lời khi nãy Ninh Vân nói chỉ là nói đùa, con bé không thể nào phát sinh quan hệ với Trần Hoàng Thiên được, cháu đừng tin nhé!”
Bà ta cũng thấy thế. Quan hệ của Trần Hoàng Thiên và Dương Ninh Vân về sau khá tốt, chắc là phát sinh quan hệ rồi, nhưng vì muốn gả con gái đi với cái giá hời, đương nhiên bà ta phải lừa Giang Hào rồi. “Dì Lam, cháu không quan tâm chuyện này.” Giang Hào cười cười, nhìn sang Dương Ninh Vân: “Ninh Vân. Anh thích em, không để tâm em có phải là lần đầu tiên hay không, những điều này thật sự không quan trọng! “Đồng ý với anh, lấy anh được không?”
Nói đến đây, gã ta nhìn sang Dương Thiên Mạnh: “Thưa chú, xin hay tin tưởng cháu. Cháu thật lòng đối với Ninh Vân, ít nhất thì cháu không lăng nhăng hoa bướm, khiến Ninh Vân phải đau lòng” “Ngược lại anh ta thì...
Giang Hào nhìn sang Trần Hoàng Thiên, cười lạnh nói: “Ra tay giúp đỡ cho tổng giám đốc Phương Thanh Vân của công ty chi nhánh ở Lĩnh Hoa thuộc tập đoàn Cửu Đỉnh, vả lại còn đang trong kỳ hôn nhân, đừng nói với tôi là anh chỉ vì muốn cứu cô ấy. Nếu thật sự anh biết thân biết phận, yêu Ninh Vân thật lòng, không muốn làm chuyện có lỗi với cô ấy, thì anh không cần thiết phải đích thân giúp Phương Thanh Vân, tốn vài trăm triệu gọi một cậu chủ nào đó đứng ra là có thể giúp anh cứu Phương Thanh Vân, đầu cần thiết phải đích thân anh ra trận chứ!” “Là do anh không đủ yêu Ninh Vân, hay là anh cảm thấy Phương Thanh Vân đẹp hơn Ninh Vân, vì thế anh không nỡ chia sẻ món ngon này cho cậu chủ nào khác, đành phải đích thân ra tay?" “Anh." Trần Hoàng Thiên bị nói đến mức cứng họng. "
Lúc này Dương Ninh Vân mới giật mình tỉnh ngộ, thực tế thì Trần Hoàng Thiên không cần đích thân ra tay cứu giúp Phương Thanh Vân, nhưng anh ấy lại không cho gọi cậu chủ, lựa chọn đích thân ra tay, vậy anh ấy thật sự giống như Giang Hào nói, anh ấy cảm thấy Phương Thanh Vân đẹp hơn cô sao?
Nếu không phải vì ông nội bày mưu phá từ bên trong, khiến anh ấy và Phương Thanh Vân không thể ở bên nhau, vậy thì anh ấy có thể nào bỏ rơi cô, đi cùng với Phương Thanh Vân hay không? “Không còn gì để nói nữa đúng không?” Giang Hào cười lạnh lùng. “Kỳ thực, anh chính là tên khốn, nhìn thấy mỹ nhân là muốn xông trận, nói không chừng ngoài Phương Thanh Vân ra, không biết anh còn giấu Ninh Vân lén lút gian díu với bao nhiêu người nữa ấy chứ!” “Nhìn lại tôi, đến đây vẫn chưa yêu ai, toàn tâm toàn ý cho sự nghiệp, nếu không phải nhìn thấy Ninh Vân, khiến tôi lần đầu tiên động lòng với con gái, tôi chắc vẫn còn đang vùi đầu vào sự nghiệp quá!” “Vì thế Ninh Vân” Gã ta nhìn sang Dương Ninh Vân. “Hãy quên anh ta đi! Lấy anh, ít nhất thì anh sẽ không làm những chuyện lén lút gian díu như anh ta, anh bảo đảm trọn đời trọn kiếp này chỉ yêu một mình em.
Dương Ninh Vân trầm mặc.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Trần Hoàng Thiên. Cô muốn biết, Trần Hoàng Thiên có thật sự giống như lời Giang Hào nói hay không.
Trần Hoàng Thiên cũng không biết phải giải thích cho cô về chuyện giữa anh và Phương Thanh Vân như thế nào.
Chính vào lúc này, di động của anh reo lên.
Lấy ra nhìn, là Đỗ Nhã Lam gọi đến, liền chấp nhận cuộc gọi. “Cậu Trần, tôi đã dựa theo địa chỉ đi đến nhà anh, thảo dược trăm năm cũng mang đến rồi, anh đang ở đâu?” Đỗ Nhã Lâm hỏi.
Trần Hoàng Thiên đáp: "Ma Đô các cô, có người tên Giang Hào gì đó, chạy đến cầu hôn với vợ trước của tôi, tôi đang đau đầu lắm! Cô đưa thảo dược cho chủ Lưu là được. “Hả?” Đỗ Nhã Lâm kinh ngạc nói: "Là Giang Hào của tập đoàn Thiên Chính sao?" “Đúng vậy. “Phụt!” Đỗ Nhã Lâm cười phụt. “Tên nhãi này, có cô vợ da trắng bên nước M, còn có một đứa con nữa, về nước lại muốn tìm thêm vợ, lại còn tìm đến lên đầu vợ trước của cậu Trần đây ư? Thật đúng là “Cô nói thật sao?” Trần Hoàng Thiên hỏi xác nhận lại. “Đương nhiên là thật rồi” Đỗ Nhã Lâm nói. “Tên nhãi này trước đây cũng định cưa tôi, vì thế tôi có điều tra thân thể của gã ta, có ảnh chụp của gã ta cùng vợ da trắng và con trai, tôi gửi cho nh, đưa cho vợ trước của anh xem, biết được gã ta là người như thế nào thì sẽ không khiến anh phải đau đầu nữa!