*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một sư phụ lợi hại
Những lời này càng làm cho Trần Thiết Tân thêm
không cam lòng, hắn vì muốn tìm một vị sư' phụ tài
giỏi mà bôn ba bao nhiêu năm, nhưng cũng không
thu hoạch được gì. Còn Hoàng Kiêu Dũng lại
không cần cố gắng hay trả giá gì, mà cũng có thể
được một vị sư phụ giúp hắn ta thuần hóa dị thú
bảy sao. Vì sao thế giới này lại không công bằng
như thế?
Đúng lúc này, một người hạ nhân vội vàng chạy
đến trước mặt hai người, nói: "Lão gia, đại thiếu
gia, tiểu thư đã trở lại."
"Đã trỏ lại!"
"Đã trỏ lại!"
Hai người sửng sốt, ngay lập tức vội vàng chạy về
phía cửa lớn phủ đệ.
Chỉ thấy Hàn Tam Thiên đang khiêng Trần Yên
Nhiên trên vai.
Trần Thiết Tân đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên,
bắt đầu quát lớn nói: "Hàn Tam Thiên, ngươi đang
làm cái gì vậy? Mau thả muội muội của ta xuống.
Đồ rác rưởi như ngươi, cũng dám chạm vào em
gái ta."
Hàn Tam Thiên thản nhiên nhìn thoáng qua Trần
Thiết Tân, nói: "Cô ta hôn mê, nếu tôi không
khiêng cô ta về, chẳng lẽ vút cô ta ở lại sơn mạch
Long Nham sao? Đây cũng không phải là đụng
chạm."
Trần Thiết Tân không quan tâm được nhiều như
vậy, đối với hắn mà nói, Trần Yên Nhiên không thể
nào tiếp xúc thân mật với Hàn Tam Thiên như thế
được.
"Nếu ngươi không buông nàng ra, ta sẽ không
khách khí với ngươi nữa." Trần Thiết Tân uy hiếp
nói.
Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ. Người này luôn
mang bộ dạng vênh váo hung hăng, nhưng hắn
chỉ là cảnh giới nhị đăng mà thôi, không biết hắn
lấy sức mạnh này từ đâu.
"Được được được, vậy tôi buông cô ta ra." Hàn
Tam Thiên nói xong, ném thẳng Trần Yên Nhiên
xuống đắt.
Trần Thiết Tân thấy thế, vội vàng nâng Trần Yên
Nhiên dậy, sau đó lại nói với Hàn Tam Thiên: "Nếu
nó xảy ra chuyện gì không may, ngươi cũng đừng
mơ mà sống được."
Trần Nguyên Hải đi qua Hàn Tam Thiên, hình như
trong mắt ông ta, Hàn Tam Thiên chỉ là một nhân
vật bình thường trong suốt mà thôi, xem xét một
chút thấy tình trạng thân thể Trần Yên Nhiên cũng
không có gì đáng ngại, lúc này mới nhẹ nhàng thở
ra.
Trần Nguyên Hải liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên,
hỏi: "Sao lại như thế này?"
"Ngắt đi thôi." Hàn Tam Thiên nói.
"Ta biết là chỉ ngất đi rồi, ta hỏi ngươi là vì sao nó
lại bị ngất xỉu." Trần Nguyên Hải lạnh lùng nói.
"Tôi cũng không biết. Tình huống lúc ấy rất phức
tạp, tôi cũng bị hôn mê, chỉ là tôi tỉnh lại sớm hơn
cô ta mà thôi."
Đây chính là lý do thoái thác mà Hàn Tam Thiên
đã nghĩ ra trên đường về, chỉ có như vậy mới có
thể tránh được những vấn đề mà bọn họ đặt ra.
Dù sao Hoàng Kiêu Dũng thuần hóa dị thú thất
tinh, mà khi dị thú thất tinh xuất hiện Trần Yên
Nhiên lại thấy được. Nếu như anh không ngắt,
chẳng phải là còn phải sáng tác ra một câu chuyện
xưa về việc Hoàng Kiêu Dũng thuần hóa dị thú ư?
- -----------------