Từ Nhược Thiên rõ là hiểu câu hỏi của Hứa Biên, chỉ là bộ dạng vẻ như giận dỗi của anh khiến tâm cậu thập phần hạnh phúc, ngây người một lúc lâu sau đó mới cười nhẹ lên tiếng.
- Kì thực, căn bệnh của em ngoài ông nội ra em hoàn toàn không nói cho ai cả. Nếu anh giận vì chuyện này, vậy... em xin lỗi.
Hứa Biên hừ lạnh một tiếng, cậu cho rằng anh giận cậu chỉ vì cậu không kể căn bệnh của cậu cho anh biết sao, càng nghĩ càng cảm thấy thực ấu trĩ đi. Bất quá... Hứa Biên trong đầu vẫn không ngừng thắc mắc, thời điểm khi anh uy cho Từ Nhược Thiên uống thuốc, cảm giác ấy lại vô cùng quen thuộc, anh khẽ đưa mắt xuống nhìn cậu, cau mày hỏi.
- Cái kia, tôi và cậu đã từng gặp nhau trước đây chưa?
Từ Nhược Thiên vừa nghe lập tức cơ thể cứng ngắc, bàn tay khẽ run rẩy nhất thời nắm chặt vào nhau, cậu ngẩng đầu căng thẳng nhìn anh, hỏi.
- Anh... thực sự không nhớ em?
- Tại sao tôi phải nhớ cậu, chúng ta không lẽ đã từng gặp nhau? - Nghi vấn trước câu hỏi kia của cậu, Hứa Biên nhất thời mở miệng hỏi lại.
- Không có gì.
Từ Nhược Thiên nặng nề cúi đầu, nụ cười miễn cưỡng trả lời. Thế nhưng, tim lại đau quá, nguyên lai từ đó đến giờ Hứa Biên anh vẫn không hề nhận ra, người đang ở ngay trước mặt anh chính là đứa trẻ hoạt bát hồn nhiên năm đó. Từ Nhược Thiên nghĩ thầm, hẳn là tất cả mọi việc xảy đến ngày hôm nay, tất cả là do ông nội của cậu gây ra đi.
Hứa Biên vẫn trầm mặc đứng yên tại chỗ, ánh nhìn hướng đến người trên giường nghi hoặc càng lúc càng mãnh liệt, sau vẫn là thu hồi lại trạng thái ban đầu, lạnh lùng mở miệng.
- Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi về đây.
- Hứa Biên?
Chính là thời điểm Hứa Biên vừa lúc xoay người có ý định rời đi, Từ Nhược Thiên trong chốc lát cảm thấy tâm tình trống rỗng, ngay lập tức kịp thời bắt lấy cổ tay anh, thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói.
- Có thể hay không, tối nay anh ở cùng em?
Từ Nhược Thiên đôi mắt nhắm thẳng vào bàn tay Hứa Biên, chỉ mong rằng anh đừng buông tay cậu. Cho đến khi bàn tay to lớn kia khẽ đẩy tay cậu ra, tuyệt vọng rất nhanh kéo đến, cậu ủ rũ hạ mi mắt, gượng cười nói.
- À, em quên mất ngày mai anh còn phải đi làm. Anh cứ về đi. Hôm nay làm phiền anh rồi.
Hứa Biên thở dài, do dự nhìn bộ dạng thất vọng của Từ Nhược Thiên, không hiểu sao trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ hiện lên thân ảnh quen thuộc của ai đó, nhưng rõ ràng không thể phán đoán người nọ là ai, anh nghĩ, rốt cuộc anh và người này trước đó có quan hệ nào không, thực sự càng nghĩ chỉ càng đem lại hai chữ hư vô.
- Có cần tôi gọi điện báo cho ông nội cậu không? - Hứa Biên dừng cước bộ, quay sang hướng Từ Nhược Thiên hỏi.
- Không cần. Ông nhất định sẽ rất lo cho em. Cảm ơn anh. - Cậu vội vàng lắc đầu cự tuyệt, nháy mắt thỉnh thoảng lộ ra vẻ cảm kích nhìn Hứa Biên, trong lòng hiện tại cảm thấy ấm áp một chút.Từ Nhược Thiên loạng choạng ngồi dậy, đưa tay với lấy ly nước trên bàn cùng hộp thuốc, làm theo lời khuyên của bác sĩ mà uống thuốc đều đặn. Hứa Biên lắc lắc đầu, nghĩ bản thân không còn việc gì ở đây nữa, tốt nhất nên về nhà rồi đi, liền sau đó xoay người mở cửa ly khai.
"Cạch" một tiếng, tiếng cửa đóng lại, lồng ngực Từ Nhược Thiên không hiểu sao cứ thấp thỏm buồn rười rượi, cậu nhếch môi cười khẩy, cười nhạo chính mình, kì thực thứ tình cảm này có thể đáp lại được không, rõ là không như vậy, cậu vẫn cứ ngày ngày mong nhận nó.
Từ Nhược Thiên thở dài, không muốn tiếp tục suy nghĩ viễn vông, hạ người nằm xuống giường thiếp đi. Thân ảnh kia lọt vào tầm mắt Hứa Biên, anh trầm mặc đứng trước cửa, cảm thấy chính mình trước đó có phần hơi quá đáng, mà người kia quả là kì quặc đi, một chút lời oán trách cũng không có, chỉ biết luôn trưng nụ cười gượng gạo ấy. Bất quá không phải cậu chính là cháu trai của kẻ đáng ghét kia sao, anh như thế nào lại quan tâm đến cảm nghĩ của cậu ra sao chứ.
Cho hai tay vào túi quần, Hứa Biên rốt cuộc mới chịu ly khai, trở về căn nhà xa hoa rộng lớn thiếu bóng tiếng nói. Thả người nằm dài trên ghế sô pha, anh bắt tay lên trán, nhắm hai mắt lại, nơi đây, từng có lời quan tâm tận tình của người vợ quá cố, từng có tiếng cười hồn nhiên đáng yêu của thiếu niên gầy yếu kia, hiện tại thay vào đó là một nam nhân hoàn toàn xa lạ, chỉ biết người kia có tên Từ Nhược Thiên, cháu trai của chủ tịch Từ Nhược Lâm, ngoài ra tất cả về cậu anh một chút cũng không có ấn tượng.
Hứa Biên từng bước nặng nề bước lên phòng, đưa tay cởi lấy nút áo trên người, bật đèn phòng lên, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên giường, kinh nhạc nhìn những vệt chất lỏng đỏ tươi thấm trên ra trải giường. Trong đầu không tự giác nghĩ đến hình ảnh người kia hoảng sợ nhìn mình, nức nở kêu oan.
Anh vội vã lắc đầu, như thế nào lại nghĩ đến người kia rồi, quả nhiên rốt cuộc mới nhận ra bản thân thật điên rồ. Hứa Biên ngoảnh mặt cho qua, bước vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể, ngâm mình trong dòng nước ấm, an tĩnh ngã đầu vào thành bồn, bị hơi nước nóng ấm thấm vào cơ thể cơ hồ khiến anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
~ Quá khứ ~
Nghe thư kí Tôn thông báo có hội nghị ở Singapo cần sự góp mặt của mình, Hứa Biên đương nhiên lập tức khẩn trương hoàn thành nốt hàng tá công việc ở đây, tranh thủ giao hồ sơ cùng các bản kế hoạch cho nhân viên rồi mới yên tâm ra nước ngoài.
Thời gian ở ngoài nước cũng khá lâu, gần một tuần, nghe danh Hứa Biên anh là một tổng giám đốc có tiếng giỏi giang lẫn nhanh nhẹn trong công việc, quả nhiên một số khách hàng ở Singapo muốn hợp tác giữa hai nước, Hứa Biên cũng không cách nào từ chối, ngay sau đó hai công ty bắt tay nhau cùng phát triển.
Công việc so với trước đây cũng vì vậy mà bận rộn hơn, Hứa Biên trở về Đài Loan với bộ dạng mệt mỏi sắp chết đến nơi, liền xin nghỉ phép ở nhà một ngày, thời điểm đang an nhàn ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, trong đầu bất chợt mới nhớ ra người nọ.
Quả thực thời gian gần đây bận đến mức bản thân suýt nữa quên cả thiếu niên hoạt bát hồn nhiên kia, Hứa Biên bất tri bất giác vội bước lên thư phòng của mình, lục lọi trong ngăn kéo tìm kiếm tờ giấy ghi số điện thoại của thiếu niên, sau một lúc tìm thấy, anh liền tranh thủ thêm số điện thoại người nọ vào danh bạ, phòng khi tờ giấy này biến mất bất thình lình có tìm chắc cũng phải lục tung cả thư phòng này đi.
Bấm số người kia, cư nhiên bên đầu dây chỉ nghe thấy thanh âm của người phụ nữ tổng đài:" Số điện thoại không tồn tại..." Hứa Biên khó hiểu nhăn chặt mày, không lẽ thiếu niên kia đã đổi số điện thoại rồi đi.
Thở dài, Hứa Biên chán nản tắt máy, ngã người trên ghế ngắm nghía tờ giấy trên tay, trong đầu nhớ lại hình ảnh thiếu niên hoạt bát kia, cậu mỉm cười, cậu trêu đùa, cậu nhảy nhót, tựa như một cái máy không ngừng hoạt động, cứ nói rồi lại nói, cười rồi lại cười, quả thực ngay chính anh nhìn thấy cũng cảm thấy cuộc đời lạc quan hơn.
Bất quá, đã hơn 2 tháng không gặp nhau, hẳn là thiếu niên kia đã quên mình rồi đi, Hứa Biên vừa nghĩ đến không hiểu sao trong lòng có chút mất mát, nhưng thời gian rất nhanh cũng trôi qua, đối với anh hình bóng của thiếu niên cũng dần mờ nhạt, muốn nhớ lại huống hồ cũng không thể nhớ nổi, tựa như ký ức giữa hai người chẳng qua chỉ là một vết bút chì trên trang giấy, lâu ngày cũng sẽ phai mờ đi.
Mà Hứa Biên lại không hề hay rằng, quãng thời gian anh đem kỉ niệm của thiếu niên kia lướt qua, cậu vẫn luôn ở phía sau anh, theo sát anh, dõi theo anh, ngày ngày luôn mong nhớ hình ảnh của anh, tình cảm cũng dần sâu đậm thêm, bởi vì cậu nghĩ, một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại nhau, khát khao được níu kéo kỉ niệm xưa trở về, nhưng hiện tại đối với cậu... tất cả ý nghĩ kia bất quá chỉ là ảo giác mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 12Từ Nhược Thiên loạng choạng ngồi dậy, đưa tay với lấy ly nước trên bàn cùng hộp thuốc, làm theo lời khuyên của bác sĩ mà uống thuốc đều đặn. Hứa Biên lắc lắc đầu, nghĩ bản thân không còn việc gì ở đây nữa, tốt nhất nên về nhà rồi đi, liền sau đó xoay người mở cửa ly khai.
"Cạch" một tiếng, tiếng cửa đóng lại, lồng ngực Từ Nhược Thiên không hiểu sao cứ thấp thỏm buồn rười rượi, cậu nhếch môi cười khẩy, cười nhạo chính mình, kì thực thứ tình cảm này có thể đáp lại được không, rõ là không như vậy, cậu vẫn cứ ngày ngày mong nhận nó.
Từ Nhược Thiên thở dài, không muốn tiếp tục suy nghĩ viễn vông, hạ người nằm xuống giường thiếp đi. Thân ảnh kia lọt vào tầm mắt Hứa Biên, anh trầm mặc đứng trước cửa, cảm thấy chính mình trước đó có phần hơi quá đáng, mà người kia quả là kì quặc đi, một chút lời oán trách cũng không có, chỉ biết luôn trưng nụ cười gượng gạo ấy. Bất quá không phải cậu chính là cháu trai của kẻ đáng ghét kia sao, anh như thế nào lại quan tâm đến cảm nghĩ của cậu ra sao chứ.
Cho hai tay vào túi quần, Hứa Biên rốt cuộc mới chịu ly khai, trở về căn nhà xa hoa rộng lớn thiếu bóng tiếng nói. Thả người nằm dài trên ghế sô pha, anh bắt tay lên trán, nhắm hai mắt lại, nơi đây, từng có lời quan tâm tận tình của người vợ quá cố, từng có tiếng cười hồn nhiên đáng yêu của thiếu niên gầy yếu kia, hiện tại thay vào đó là một nam nhân hoàn toàn xa lạ, chỉ biết người kia có tên Từ Nhược Thiên, cháu trai của chủ tịch Từ Nhược Lâm, ngoài ra tất cả về cậu anh một chút cũng không có ấn tượng.
Hứa Biên từng bước nặng nề bước lên phòng, đưa tay cởi lấy nút áo trên người, bật đèn phòng lên, tầm mắt đột nhiên dừng lại trên giường, kinh nhạc nhìn những vệt chất lỏng đỏ tươi thấm trên ra trải giường. Trong đầu không tự giác nghĩ đến hình ảnh người kia hoảng sợ nhìn mình, nức nở kêu oan.
Anh vội vã lắc đầu, như thế nào lại nghĩ đến người kia rồi, quả nhiên rốt cuộc mới nhận ra bản thân thật điên rồ. Hứa Biên ngoảnh mặt cho qua, bước vào phòng tắm tẩy rửa cơ thể, ngâm mình trong dòng nước ấm, an tĩnh ngã đầu vào thành bồn, bị hơi nước nóng ấm thấm vào cơ thể cơ hồ khiến anh rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
~ Quá khứ ~
Nghe thư kí Tôn thông báo có hội nghị ở Singapo cần sự góp mặt của mình, Hứa Biên đương nhiên lập tức khẩn trương hoàn thành nốt hàng tá công việc ở đây, tranh thủ giao hồ sơ cùng các bản kế hoạch cho nhân viên rồi mới yên tâm ra nước ngoài.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Thời gian ở ngoài nước cũng khá lâu, gần một tuần, nghe danh Hứa Biên anh là một tổng giám đốc có tiếng giỏi giang lẫn nhanh nhẹn trong công việc, quả nhiên một số khách hàng ở Singapo muốn hợp tác giữa hai nước, Hứa Biên cũng không cách nào từ chối, ngay sau đó hai công ty bắt tay nhau cùng phát triển.
Công việc so với trước đây cũng vì vậy mà bận rộn hơn, Hứa Biên trở về Đài Loan với bộ dạng mệt mỏi sắp chết đến nơi, liền xin nghỉ phép ở nhà một ngày, thời điểm đang an nhàn ngồi trên ghế sô pha xem ti vi, trong đầu bất chợt mới nhớ ra người nọ.
Quả thực thời gian gần đây bận đến mức bản thân suýt nữa quên cả thiếu niên hoạt bát hồn nhiên kia, Hứa Biên bất tri bất giác vội bước lên thư phòng của mình, lục lọi trong ngăn kéo tìm kiếm tờ giấy ghi số điện thoại của thiếu niên, sau một lúc tìm thấy, anh liền tranh thủ thêm số điện thoại người nọ vào danh bạ, phòng khi tờ giấy này biến mất bất thình lình có tìm chắc cũng phải lục tung cả thư phòng này đi.
Bấm số người kia, cư nhiên bên đầu dây chỉ nghe thấy thanh âm của người phụ nữ tổng đài:" Số điện thoại không tồn tại..." Hứa Biên khó hiểu nhăn chặt mày, không lẽ thiếu niên kia đã đổi số điện thoại rồi đi.
Thở dài, Hứa Biên chán nản tắt máy, ngã người trên ghế ngắm nghía tờ giấy trên tay, trong đầu nhớ lại hình ảnh thiếu niên hoạt bát kia, cậu mỉm cười, cậu trêu đùa, cậu nhảy nhót, tựa như một cái máy không ngừng hoạt động, cứ nói rồi lại nói, cười rồi lại cười, quả thực ngay chính anh nhìn thấy cũng cảm thấy cuộc đời lạc quan hơn.
Bất quá, đã hơn 2 tháng không gặp nhau, hẳn là thiếu niên kia đã quên mình rồi đi, Hứa Biên vừa nghĩ đến không hiểu sao trong lòng có chút mất mát, nhưng thời gian rất nhanh cũng trôi qua, đối với anh hình bóng của thiếu niên cũng dần mờ nhạt, muốn nhớ lại huống hồ cũng không thể nhớ nổi, tựa như ký ức giữa hai người chẳng qua chỉ là một vết bút chì trên trang giấy, lâu ngày cũng sẽ phai mờ đi.
Mà Hứa Biên lại không hề hay rằng, quãng thời gian anh đem kỉ niệm của thiếu niên kia lướt qua, cậu vẫn luôn ở phía sau anh, theo sát anh, dõi theo anh, ngày ngày luôn mong nhớ hình ảnh của anh, tình cảm cũng dần sâu đậm thêm, bởi vì cậu nghĩ, một ngày nào đó hai người sẽ gặp lại nhau, khát khao được níu kéo kỉ niệm xưa trở về, nhưng hiện tại đối với cậu... tất cả ý nghĩ kia bất quá chỉ là ảo giác mà thôi.
HẾT CHƯƠNG 12