Những điều mà tôi lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra rồi.
Bố chồng cũ có nói với tôi là ông đã khuyên Tôn Hạo nên rút đơn kiện tranh giành quyền nuôi con lại nhưng anh nhất quyết không chịu. Nghe giọng ông nói tôi biết là ông đã khuyên giải Tôn Hạo rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn không thể lay chuyển được anh. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tôi sợ tôi sẽ mất quyền nuôi Thiên Vũ. Lâm Dao nói với tôi, trừ phi là Tôn Hạo rút đơn kiện, nếu không khả năng thắng của tôi là rất nhỏ.
Nhưng có thế nào, tôi vẫn hy vọng một điều kỳ diệu sẽ xảy đến với tôi.
Ngày hôm nay, tôi và Tôn Hạo sẽ chính thức gặp mặt nhau tại tòa sau lần hòa giải kia. Luật sư Hà nói với tôi, ông ấy sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ tôi nhưng cũng không thể chắc chắn được nhiều. Lạc Thành cũng nói, dù có chuyện gì xảy ra thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh tôi.
Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, cố gắng bình thản đối mặt với Tôn Hạo.
- Thưa quan tòa, Quách Tử Lăng tiểu thư đây và thân chủ chúng tôi – Tôn Hạo tiên sinh tuy chỉ ở bên nhau 4 tháng nhưng họ là vợ chồng hợp pháp. Nhưng Quách tiểu thư mang thai con chung với Tôn tiên sinh mà lại không nói cho anh ấy biết, ngăn cản cha con họ không thể gặp mặt nhau suốt 5 năm qua. Quách tiểu thư, cô có mục đích gì vậy?
Nghe những lời nói từ phía Tống Thừa Huân, tôi mím môi lại. Tôi đã rất lo lắng nhưng cuối cùng vẫn tự nhủ với bản thân phải thật bình tĩnh, tôi phải làm mọi chuyện vì Thiên Vũ.
Trong phiên tòa lần này, vì Tôn Hạo là người đệ đơn nên anh chính là nguyên cáo, còn tôi lại là bị cáo. Thật không ngờ có ngày tôi và người đàn ông mà tôi yêu lại đối địch nhau như thế này.
- Quách tiểu thư, xin cô hãy trả lời câu hỏi của tôi.
Tống Thừa Huân nhắc lại lần nữa, tôi buông hai tay đang nắm chặt ra, nói như những gì mà tôi đã chuẩn bị từ trước:
- 5 năm trước tôi và Tôn Hạo ly hôn, tôi về sau mới biết tôi đã mang thai Thiên Vũ. Nhưng thưa quan tòa, Tôn tiên sinh đây khi đưa ra yêu cầu ly hôn với tôi có nói, chúng tôi không yêu nhau thì ở bên nhau chỉ khiến đối phương thêm đau khổ. Lúc vừa ly hôn xong, tôi đang trong tình trạng bất ổn định nên những suy nghĩ của tôi theo hướng tình cảm hơn lý trí.
- Ồ, Quách tiểu thư, vậy 5 năm qua cô vẫn chưa ổn định được tinh thần hay sao? Cô che giấu sự thật cô mang thai khiến thân chủ của tôi không biết con anh ấy tồn tại trên đời này. Cô là nguyên nhân chính khiến cho hai cha con họ nhiều năm không gặp nhau, ngăn cản tình cảm của họ. Tôi thấy cô như vậy thì sẽ khiến cho phương thức dạy con của cô có vấn đề đấy. Quách tiểu thư, cô nói xem?
- Anh…
- Phản đối. Thưa quan tòa, luật sư bên nguyên đang lợi dụng điểm này để sỉ nhục thân chủ của tôi.
Tống Thừa Huân hơi nhếch miệng cười, anh ta quay sang nhìn luật sư Hà, chỉ nói đơn giản:
- Cho hỏi tôi đã dùng từ nào sỉ nhục Quách tiểu thư đây?
- Phản đối vô hiệu.
Quả thật, Tống Thừa Huân rất biết lựa chọn những chi tiết nhỏ và biến nó trở thành điểm công kích quan trọng.
Lúc này, tôi quay sang nhìn Tôn Hạo và anh cũng nhìn tôi. Tôi hối hận rồi, tôi đã hối hận vì quay lại thành phố B này, hối hận vì những suy nghĩ quá đỗi trẻ con của mình, hối hận vì nghĩ rằng Tôn Hạo cũng để tôi vào một vị trí nào đó trong trái tim anh. Nhưng bây giờ hối hận thì làm được gì?
- Thưa quan tòa, tôi không còn gì hỏi bị cáo nữa.
- Được rồi, mời bị cáo về chỗ. Bây giờ là phiên chất vấn của luật sư bên bị và nguyên cáo Tôn Hạo.
Tôi trở về chỗ ngồi cũ của mình, còn Tôn Hạo thì đứng dậy, đi đến chỗ mà tôi vừa mới đứng. Anh nhìn tôi rồi lại nhìn luật sư Hà.
- Tôn tiên sinh, anh và Quách tiểu thư kết hôn 4 tháng, giữa anh và cô ấy có tình cảm gì với nhau hay không?
- Bố mẹ tôi từng nợ ơn cứu mạng của bố Quách tiểu thư nên bao nhiêu năm vẫn luôn tìm cô ấy. Mẹ tôi khi ấy bị bệnh sắp qua đời thì tìm được Quách tiểu thư và yêu cầu tôi hãy cưới cô ấy vì trên đời này, cô ấy chỉ còn một thân một mình. Vậy anh nghĩ xem, một cuộc hôn nhân như vậy, giữa chúng tôi tồn tại thứ tình cảm gì đây?
- Thưa quan tòa, thân chủ của tôi và Tôn tiên sinh không yêu nhau nhưng họ lại đồng ý kết hôn, nguyên nhân là vì mẹ của nguyên cáo sắp qua đời. Thân chủ của tôi đã từng nói, Tôn tiên sinh đây trong thời gian hôn nhân không làm tròn trách nhiệm của một người chồng. Anh không quan tâm đến vợ của mình, sắp xếp lịch trình công việc bận rộn rất ít khi về nhà. Mẹ chồng cũ của thân chủ tôi bị bệnh, đều là thân chủ tôi chăm sóc.
Tôn Hạo nhìn tôi, anh nhíu mày lại. Ánh mắt anh thể hiện rõ sự tức giận nhưng dường như vẫn cố gắng kìm nén lại. Tôi biết là tôi đã nói sai nhiều chuyện, nhưng tôi không thể không làm.
- Vậy xin hỏi Quách tiểu thư, thân chủ của tôi đã không quan tâm đến cô, để cô một mình phải chăm sóc mẹ anh ấynhư thế nào? Nếu cô đã nói được như vậy thì cô cũng nên đưa ra một bằng chứng chính xác chứ? Đưa ra lời khai giả, cũng là phạm pháp đấy. Luật sư của cô chưa nói cho cô sao?
- Bên bị hãy đưa ra bằng chứng xác thực. Nếu không thì đây chỉ được coi là lời nói từ một phía, không thể được đưa vào lúc xem xét sự việc.
- Thưa quan tòa, việc nguyên cáo đối xử không tốt với thân chủ của tôi chỉ có Tôn gia biết. Cho nên…
- Luật sư Hà, anh là luật sư vào nghề lâu năm và có kinh nghiệm dày dặn hơn Tống Thừa Huân tôi, tại sao anh lại có thể biến không thành có như vậy? Chuyện này có thật hay không thì chúng ta đều không biết, nhưng thân chủ tôi và Quách tiểu thư đây thì nắm rõ trong lòng bàn tay rồi đúng không?
Tôi có thể thấy rõ, luật sư Hà đã bị Tống Thừa Huân đẩy vào thế bí. Lợi thế bây giờ đã nằm trong tay của Tôn Hạo.
- Luật sư bên bị còn có câu hỏi nào muốn hỏi nguyên cáo hay không?
- Tôi không có.
- Vậy được, mời nguyên cáo trở lại chỗ ngồi.
Chúng tôi tranh luận trên tòa một lúc lâu nữa và lợi thế càng lúc càng nghiêng về Tôn Hạo. Điều này khiến tôi trở nên lo lắng hơn. Nhưng không ngờ đến cuối cùng, quan tòa lại cho dừng phiên tòa và 2 tuần sau sẽ tiếp tục xử. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, tôi vẫn còn có thời gian để chuẩn bị cho mọi thứ để gặp Tôn Hạo tại tòa lần sau.
Kết thúc phiên tòa, tôi gặp Tôn Hạo ở ngoài cửa. Anh muốn hẹn tôi đến một quán café nói chuyện, và tôi đã đồng ý.
…………………………………
Quán café.
Tôi khuấy tách café từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa dừng tay. Không hiểu sao tay tôi lúc này lại ướt đẫm mồ hôi. Vì lo lắng, vì sợ hãi, chột dạ vì đã vu oan anh nhiều điều như vậy sao?
- Tại sao em có thể nói như vậy chứ?
Tay tôi đang khuấy café bỗng dừng lại. Tôi nắm chặt hai bàn tay lại đặt lên đùi, chỉ im lặng mà không nói gì.
- Quách Tử Lăng, anh không ngờ em lại có thể nói anh như vậy đấy. Chỉ vì quyền nuôi con mà em vu cáo anh như vậy sao?
- Tôn Hạo, lần trước em đã nói với anh, xin anh hãy rút đơn kiện, em không muốn phải rời xa Thiên Vũ. Em biết lần này cùng anh ra tòa thế này phần thắng của em là không cao nhưng em vẫn muốn thử.
- Em bất chấp làm tất cả mọi chuyện?
- Phải.
Tôi biết là Tôn Hạo đang kìm nén tức giận. Anh vẫn cố kiềm chế, còn tôi, nếu tôi mà là anh thì tôi có kiềm chế được hay không?
- Anh thật lòng muốn cùng em quay lại nhưng em không muốn. Anh nói rằng anh sẽ nuôi Thiên Vũ để em có thể chú tâm cho gia đình sau này của em và Ngô Lạc Thành nhưng em cũng không đồng ý. Vậy nên anh…
- Anh có yêu em không?
Tôn Hạo nhìn tôi, gương mặt trở nên bối rối hơn trước câu hỏi này của tôi. Tôi biết ngay mà, sao anh có thể trả lời được câu này chứ?
- Chúng ta không yêu nhau nhưng vẫn cố quay về bên nhau, như anh nói chúng ta sẽ khiến đối phương đau khổ. Nếu như chúng ta đau khổ thì liệu chúng ta có thể khiến cho Thiên Vũ hạnh phúc được không đây? Tôn Hạo, Thiên Vũ là cả mạng sống của em, em xin anh, hãy buông tay đi.
- Em đã hỏi anh như vậy thì anh cũng muốn hỏi em một câu.
Anh im lặng một hồi rồi cuối cùng cũng nói tiếp:
- Em có yêu anh không?
Tôi nên nói thế nào đây? Yêu hay không yêu, còn gì quan trọng nữa? Tôi yêu thì làm sao, anh không yêu tôi, đó là sự thật.
- Yêu hay không yêu, cũng chỉ như vậy mà thôi. Giữa chúng ta, còn tư cách gì mà nói đến chữ yêu nữa đây?
- Rốt cuộc vẫn chẳng thể làm được gì cả.
Tôn Hạo đứng dậy định rời đi thì tôi vội ngăn:
- Ý anh là gì?
- Anh đã rất cố gắng nhưng em thì không. Quách Tử Lăng, có lẽ chúng ta nên gặp nhau trên tòa thì hơn.
Anh gạt tay tôi ra, dáng vẻ cô đơn của anh đi ra khỏi quán café. Tôi vẫn nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi anh đi khuất. Anh cố gắng thế nào? Tôi không biết nhưng mà, chúng tôi vẫn chẳng thể làm được gì hơn. Như anh nói, thì chúng tôi vẫn nên gặp nhau tại tòa thì hơn.