Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 123.2: Hoan hợp chính là hòa hợp hân hoan (2)




Sau khi thần rắn làm xong nhiệm vụ của mình, thầy mo lại tiếp tục công việc tổ chức nghi thức hôn phối cho hai người. Ông quay sang nhìn Lâm Thiên Vũ và hướng dẫn cho anh đeo những món trang sức đang được đặt trong khay cho nữ vương. Nhìn số vàng mà nữ vương phải đeo trên người, tự nhiên Lâm Thiên Vũ thấy tội cho nàng. Vòng cổ dài và dày hắn cầm còn thấy nặng, vậy mà nữ vương cứ như không có cảm giác cứ ngồi yên như pho tượng để cho hắn đeo. Chưa kể còn có vòng tay, nhẫn và dây đeo lưng.
“Cái này có được gọi là gánh nặng hôn nhân, khổ vì nhiều vàng hay không?” - Lâm Thiên Vũ nghĩ đến đây liền lắc đầu chật lưỡi thương tiếc cho cô gái trẻ bị đeo gông vào cổ.
Sau khi lễ thành, thầy mo mang Thần Rắn bước ra ngoài. Lúc này một người phụ nữ mập mạp tầm hơn sáu mươi tuổi có gương mặt phúc hậu bước lại gần buồng hoa nhưng bà không tiến vô mà chỉ ở ngoài cửa nói vọng vào: “Giây phút thiêng liêng hoà hợp của nữ vương và nam vương đã đến. Ta là người được chọn để hướng dẫn hai người hoan hợp.”
Tinh Vân nghe xong câu này liền tròn mắt kinh ngạc nghĩ: “Lâm Thiên Vũ cũng cần người hướng dẫn làm chuyện này sao?”
Nghĩ xong, cô vô thức đưa tay lên vuốt vuốt đuôi mày của mình rồi dịch lại cho hắn nghe.
Lâm Thiên Vũ nghe xong cũng hoàn toàn cứng đờ người. Anh phải làm chuyện này trước mặt bao nhiêu người này sao? Chưa kể còn có thêm người “hướng dẫn sử dụng” nữa. Anh đưa mắt nhìn sang cô gái này. Cô ấy ngồi như pho tượng, một chút hấp dẫn khiến anh ham muốn cũng không có. Nghĩ đến đây anh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Người phụ nữ bên ngoài lại nói tiếp: “Xin nữ vương hãy làm bổn phận của người vợ.”
Nữ vương đưa mắt sang nhìn Lâm Thiên Vũ rồi khẽ gật đầu. Sau đó giọng nói bên ngoài lại truyền vào: “Đầu tiên, xin người hãy cởi đai và áo cho nam vương.”
Nàng nghe xong liền ngoan ngoãn làm theo. Lâm Thiên Vũ tay chân đeo vàng nặng đến khóc, không cách nào chống cự chỉ có thể ngồi yên mặc cho nàng “làm tình làm tội”
Sau khi quần áo chói loá được ném xuống đất, tay nữ vương vô ý chạm phải bờ ngực săn chắc của hắn, toàn thân nàng tự nhiên run rẩy, nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn, sau đó rút tay về.
Hắn nhìn vào đôi mắt đẹp trong ngần như nước hồ thu của nàng. Bất giác điện chạy quanh người.
Nàng ngượng ngùng quay mặt đi. Người phụ nữ lại nói tiếp: “Xin nam vương hãy nằm sấp xuống giường vàng.”
Lâm Thiên Vũ được Tinh Vân dịch lại thì ngoan ngoãn làm theo lời bà.
Người phụ nữ bên ngoài lại nói: “Xin nữ vương làm theo những gì được học trước đây để người đàn ông của người có thật nhiều sức khỏe.”
Tinh Vân nghe xong câu này liền đỏ bừng mặt nghĩ thầm: “Bọn họ thật là mở lớp dạy chuyện này sao?”
Lâm Thiên Vũ nghe đến đoạn này tự nhiên thấy tò mò và có phần phấn khích chờ mong xem cô gái này sẽ làm chuyện gì khiến anh có thật nhiều sức khỏe.
Nhưng có lẽ hai người của thế giới hiện đại này đã suy nghĩ quá cấp tiến. Cái nữ vương được dạy thật ra chỉ là thuật mát-xa (massage) cổ của người Inca chứ không như hai người họ nghĩ. Cũng như nhiều dân tộc khác trên Thế Giới, xoa bóp cơ thể trở thành bí quyết giúp giữ gìn sức khỏe và sự thoải mái trong tinh thần, người Inca cũng không ngoại lệ. Họ cho rằng người phụ nữ trong gia đình cần chia sẻ cực nhọc với người đàn ông bằng cách giúp họ thoải mái thông qua đôi tay của mình.
Nữ vương nhẹ nhàng mở nắp những chiếc hộp nhỏ bằng vàng bày trên giường ra. Ngón tay xinh đẹp chấm lấy dầu hoa nhài, rồi lại sáp ong, rồi lại tinh chất chiết xuất từ hương của lá eucaplytus... làm nóng trong lòng bàn tay nhỏ nhắn rồi áp vào lưng của Lâm Thiên Vũ.
Tay nàng đi đến đâu, cảm giác dễ chịu lan ra đến đó. Nàng kiên nhẫn và hiểu về thuật massage cho nên chỉ một lúc sau anh đã thấy dễ chịu và khoan khoái thân thể.
“Cảm giác tốt chưa bao giờ có. Hơn hẳn đi massage ở câu lạc bộ cao cấp.” - Lâm Thiên Vũ thầm so sánh.
Sau khi đã làm xong những điều được dạy một cách thành thạo thì nàng khẽ gõ vào cánh cửa. Giọng nói bên ngoài lại truyền vào: “Xin nam vương nằm xoay người lại.”
Lâm Thiên Vũ nhấc cánh tay và cái chân đeo quả cầu vàng nặng trịch qua. Hắn nhăn mặt nhìn lại nữ vương. Thấy nàng đeo còn nặng hơn hắn cho nên hắn tự thấy xấu hổ mà giấu đi sự khó chịu vào lòng.
Người phụ nữ bên ngoài vẫn nghiêm túc hướng dẫn: “Xin nữ vương hãy cởi khố của nam vương ra và làm theo những gì đã được học.”
Nữ vương như người máy, ngoan ngoãn gật đầu làm theo. Nhưng khi vừa cởi khố của Lâm Thiên Vũ ra thì nàng liền quay mặt đi. Lâm Thiên Vũ liếc cái liền hiểu ngay nàng nghĩ gì. Hắn chỉ cười cười rất đểu.
Nữ vương hít một hơi lấy lại tinh thần và bắt đầu công việc của mình. Nàng đưa tay di chuyển khắp bộ ngực rộng của hắn, rồi đôi vai, đôi chân, bàn chân nhưng tuyệt nhiên tránh nơi ấy ra.
Lâm Thiên Vũ cảm thấy toàn thân nóng rực. Tuy nhiên vì nàng tránh không chạm vào nơi nhạy cảm của hắn cho nên hắn vẫn có thể “tâm bình khí hòa” xem nàng trổ tài.
Tiếng của người phụ nữ lại phát ra: “Nữ vương, xin hãy cho nam vương thấy được vẻ đẹp của người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.