Hắn nghe không hiểu nhưng vẫn dừng chân một lúc rồi lại hướng về cánh cửa bước tiếp.
Nữ vương thấy hắn muốn bỏ đi thì vội chạy theo hắn. Từ phía sau, nàng giơ tay nắm lấy bàn tay Lâm Thiên Vũ, kéo hắn quay lại nhìn nàng. Ánh mắt nàng từ phía sau chiếc mặt nạ vàng lộ ra tia chờ đợi cùng khao khát.
Giữa ánh nến mờ mờ tỏa ra màu sắc chệch choạc, Lâm Thiên Vũ vẫn nhìn thấu được ánh mắt của nàng. Anh muốn nói rằng anh không thể làm chuyện này với trẻ con được. Nhưng anh không biết làm sao để nói tiếng Quechua, chỉ đành rút tay ra khỏi tay nàng, kiên quyết quay mặt đi.
Hai mắt của nữ vương lúc này tự nhiên ngấn lệ. Nàng liền nói một tràng: “Đừng đi, xin người đừng đi. Ta sẽ không tránh né nữa. Đừng rời khỏi ta. Ta xin người.”
Nói xong nàng liền quỳ xuống. Lâm Thiên Vũ nặn não cũng không hiểu cụ thể là nàng nói cái gì. Nhưng anh biết nàng là đang muốn anh ở lại. Cho nên anh ngồi xuống đỡ nàng lên, dùng tay xoa xoa đầu nàng như cách giao tiếp giữa người lớn và đứa trẻ.
Nữ vương không thích hắn đối với nàng như vậy. Cách này nàng vẫn hay dùng với con chó nàng nuôi. Trong khi nàng là vợ hắn. Nàng muốn hắn giống như vừa rồi âu yếm và hôn môi nàng. Cho nên nàng nhíu mày nhăn mặt tránh cái vuốt đầu của hắn. Sau đó nàng đưa tay kéo hắn về phía cánh cửa buồng nơi giường ngủ bằng vàng.
Lâm Thiên Vũ sống chết không chịu đi nhưng nàng cứ nũng nịu lại như sắp khóc cho nên hắn chỉ còn biết thở dài cầu Chúa.
“Đây không phải là do tôi nhé, Thượng đế chứng giám, Lâm Thiên Vũ tôi đã rời đi nhưng... nàng đã dâng đến miệng. Không lẽ...”
Nghĩ chưa thành câu khắn thì anh đã thấy nữ vương nằm trên người mình. Cô cúi xuống mỉm cười thật ngọt ngào hôn lên môi Lâm Thiên Vũ.
Mặt nạ bằng vàng cạ vào mặt anh khiến anh khó chịu. Anh liền quay người cô lại cho cô nằm trên cánh tay mình, rồi đưa tay tháo xuống chiếc mặt nạ trên mặt cô xuống. Nữ vương không tránh né mà ưng thuận để anh làm bất cứ chuyện gì anh muốn.
Chiếc mặt nạ vàng bị tháo xuống lô ra khuôn mặt của nữ vương được ánh đèn mờ ảo từ bốn phía soi rọi vào, đẹp như một kiệt tác của tạo hóa.
Lâm Thiên Vũ nhìn nàng không chớp mắt, cứ ngây dại theo bản năng mà trao cho nàng sự ngưỡng mộ của hắn. Nàng có vẻ đẹp tự nhiên, non mềm lại có phần hoang dại đến đặc sắc khiến tim hắn rộn ràng. Cảm giác này là gì? Hắn không biết gọi tên nhưng hắn biết nàng nhất định phải là của hắn... mãi mãi.
Lâm Thiên Vũ cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng, nữ vương e lệ đỏ bừng mặt nhưng nàng không dám quay đi. Nàng sợ nàng biểu hiện không khéo sẽ khiến hắn giận mà bỏ rơi nàng cho nên nàng ngoan ngoãn chiều chuộng theo ý hắn.
Lâm Thiên Vũ nhìn một lượt qua thân hình nàng. Hắn quả không nhìn nhầm, cơ thể này của nàng quả thật chỉ mới hơn mười tuổi. Ngực và mông vẫn còn chưa phát triển, trông vẫn còn rất nhỏ. Điều này khiến hắn thật khó để làm bước tiếp theo với nàng. Nếu không khéo sẽ khiến nàng không chịu được mà tử vong tại chỗ.
Nhưng mà, nàng cứ ôm chặt hắn như vậy khiến cho hắn không thể kiềm nén hơn nữa.
“Mẹ kiếp! Đúng là ông Trời đang dày vò ta mà.” - Lâm Thiên Vũ rủa thầm trong lòng. Đáng tiếc ông Trời cũng không rảnh để nghe hắn chửi rủa và càng không quan tâm chuyện của hắn.
“Mình sống đến từng tuổi này rồi mới biết cái gì là nội tâm dằn xé, mâu thuẫn bản thân.” - Lâm Thiên Vũ than khổ. Anh lại nghĩ tiếp: “Chả trách thằng Nam Phong suốt ngày trưng ra bộ mặt nghiêm túc như tự kỷ. Thì ra nó trưởng thành trước anh.”
Chẹp...Lâm Thiên Vũ tặc lưỡi nghĩ nghĩ. Gương mặt anh nhăn lại thành một nắm rồi tiếp tục rủa: “Đàn bà kiểu gì anh cũng đã gặp qua, còn cái kiểu như nữ vương này đúng là “trước hiếm sau không”. Làm tội thân anh rồi.”
Lâm Thiên Vũ có thể dễ dàng nắm bắt được suy nghĩ của nữ vương nhưng nàng không thể biết được anh đang nghĩ gì. Cô chỉ biết nhẹ vuốt lưng anh, âu yếm anh để anh biết cô thật lòng muốn anh đối với mình yêu thương âu yếm như lúc nãy.
Tay nàng đi đến đâu máu trong người anh sôi sục đến đó. Lâm Thiên Vũ đang chịu sự dày vò đến khổ. Cái này... không biết phải chửi ai.
Nữ vương kiên nhẫn chờ đợi một lúc nhưng cô không thấy Lâm Thiên Vũ có ý định gần gũi mình thì ánh mắt nàng lộ vẻ thất vọng. Nàng bắt đầu khóc thút thít, gương mặt lộ ra vẻ thất bại. Lâm Thiên Vũ thấy vậy thì chịu không nổi. Anh liền lấy tay lau nước mắt cho mĩ nhân và rất muốn hỏi nàng rằng: “Em thật sự muốn sao?”