Dì của nữ vương nghe nữ vương nói xong thì liền giật mình hỏi: “Vũ là gì?”
Nữ vương mỉm cười hạnh phúc nói với bà: “Vũ có nghĩa là mưa. Đó là tên của nam vương.”
Nhìn thái độ và sắc mặt của nàng, dì của nữ vương liền thở phào nhẹ nhõm, trêu chọc: “Gọi nhau thân mật như vậy rồi sao?”
Nữ vương cười cười không đáp nhưng hai má đã đỏ ửng lên. Dì của nàng thấy cháu gái như vậy thì lại nói tiếp: “Cháu làm ta cả đêm lo lắng. Nếu hai bên gần gũi thân thuộc rồi thì quá tốt. Nhưng chắc đêm qua cũng không dễ chịu, mau uống thuốc đi.”
Nữ vương thấy dì giục mình uống thuốc thì liền lắc đầu: “Cháu không hề đau đớn gì hết. Anh ấy rất nhẹ nhàng. Không giống như dì nói trước đây.”
“Nhẹ nhàng?” - Dì của nữ vương kinh ngạc hỏi lại. Bà có chút khó hiểu lại nhíu mày hỏi tiếp: “Vậy cháu có chảy máu không?”
Nàng khẽ gật đầu nói: “Chỉ một ít, nhưng không đau lắm. Chỉ thấy thích thôi.”
“Thích sao?” - Dì của nữ vương lần nữa tiếp tục kinh ngạc. Trong hiểu biết của bà chưa từng có khái niệm làm chuyện này mà phụ nữ sẽ “thích” nhưng nay nữ vương lại nói vậy khiến bà khó hiểu.
Nữ vương gật đầu xác nhận, nén thấp giọng nói: “Anh ấy nâng niu cháu như ngọc quý, ngoài ra còn... dùng miệng...”
Dì của nữ vương kinh ngạc đến khó tin thốt lên: “Lạy thần Mặt Trời quyền năng, Inkasisa, con thật quá có phúc khi mà có được một nam vương như vậy.”
Nhìn thấy dì mình kích động nói như vậy thì nữ vương càng đỏ mặt, trong lòng nàng hạnh phúc trào đang dâng. Nàng biết hắn yêu thích nàng. Nàng cũng vậy, rất yêu hắn.
Đúng lúc này nữ hầu bước đến thông báo: “Thưa nữ vương, nam vương tắm gần xong.”
Nàng vội đưa con Wayta cho nữ hầu rồi quay sang nói với dì của nàng: “Dì à, cháu phải giúp anh ấy mặc trang phục. Dì chờ cháu một chút nhé!”
Nói xong nàng liền phấn khởi rảo bước rời đi. Nàng tiến vào phòng tắm, sau đó cho nữ hầu lui ra và đóng cửa lại. Nàng nhẹ bước vào bên trong vách ngăn rồi tiến lại gần hồ nước mà Lâm Thiên Vũ đang tắm. Nghe có tiếng động, anh liền quay người lại. Nhìn thấy nữ vương anh liền nở nụ cười, đồng thời ấn nút kết nối với Tinh Vân.
Tinh Vân cả ngày rảnh rỗi hết ngắm cây rồi ngắm mây chờ đến tối cho nên khi nhận được tín hiệu kết nối của Lâm Thiên Vũ thì liền mừng rỡ đi tìm một góc kín đáo để nói chuyện.
“Thiên Vũ, anh tắm xong chưa?” - Nữ vương hiền dịu hỏi. Lâm Thiên Vũ liền gật đầu rồi bước ra khỏi hồ nước.
Nữ vương liền lấy một chiếc khăn màu cam họa tiết vuông và tam giác xen lẫn trông rất bắt mắt choàng lên người Lâm Thiên Vũ. Sau đó lại quỳ xuống cẩn thận lau chân cho anh.
Lâm Thiên Vũ thấy vậy liền ngồi xuống đỡ nàng đứng lên, nhẹ nhàng ngăn cản: “Sisa, em không cần làm như vậy. Những chuyện này anh tự làm được. Mau đứng lên đi.”
Tinh Vân dịch xong đoạn này cho Lâm Thhiên Vũ thì liền nghĩ: “Lâm Thiên Vũ, anh cũng có ngày hôm nay sao? “Thương hoa tiếc ngọc” như vậy. Đúng là sa vào lưới tình thật rồi.”
“Thiên Vũ, em là vợ anh, em hầu hạ anh mặc quần áo là bình thường.” - Nữ vương dịu dàng nói.
Lâm Thiên Vũ yêu thương nhìn vào mắt nàng và nói: “Em là vợ anh, là người anh yêu thương. Anh không muốn em cực nhọc.”
Nàng nghe thấy những lời như vậy thì đáy lòng ngọt lắn, khẽ mỉm cười đưa khay trang phục đến trước mặt cho hắn. Lâm Thiên Vũ loay hoay rất lâu cũng không biết mặc như thế nào.
Nữ vương nhìn thấy thì liền đến giúp anh mặc y phục, cài đai nịt và gắn móc trên vai. Lâm Thiên Vũ mặc xong trang phục của nam vương thì trông vô cùng oai phong lẫm liệt và ra dáng bậc đế vương. Hôm nay nữ vương mới tận mắt nhìn ngắm khuôn mặt thật không bị tô vẽ của anh. Lòng nàng liền nghĩ ngợi: “Nam vương của mình đẹp trai hơn mình nghĩ.”
Nghĩ xong nàng lại cười cười cúi đầu cùng anh sánh bước ra ngoài. Hạnh phúc dường như đang hiện rõ trên mặt đôi vợ chồng trẻ. Dì của nữ vương nhìn thấy cảnh này cũng thấy vui theo.
Lâm Thiên Vũ nhìn thấy dì của nữ vương thì cũng cúi đầu lễ phép chào bà. Tuy anh “lạ nước lạ cái” ở nơi này nhưng anh cảm nhận được dì của Sisa rất quý anh. Họ cùng nhau dùng cơm sáng và trò chuyện vui vẻ suốt buổi.
Lúc những nữ hầu dọn sạch bàn ăn thì một nữ hầu khác mang một chén thuốc bước đến cung kính thưa: “Nữ vương, đây là thuốc của người.”
Nữ vương vừa đưa tay đón lấy chén thuốc thì dì của nàng đã chặn lại, quay sang mắng nữ hầu: “Ngu ngốc, nữ vương đã kết hôn rồi, cần uống loại thuốc này sao?”
Lúc đầu Lâm Thiên Vũ và Tinh Vân đều nghĩ: đó là thuốc tránh thai, nhưng không phải vậy. “Nữ vương chưa từng thất thân với ai sao cần uống thuốc tránh thai làm gì? Vậy đây là thuốc gì?” - Lâm Thiên Vũ nhíu mày nghĩ ngợi.
Lúc này dì của nữ vương mới bắt đầu giải thích: “Vì thầy mo của chúng tôi tiên tri nam vương sẽ đến cưới nữ vương nhưng không biết là bao giờ. Cho nên từ khi mười tuổi nữ vương đã uống thuốc làm chậm quá trình trưởng thành để chờ ngài đến. Thần dân Inca chúng tôi vì mang ơn ngài cho nên đem “báu vật Amazon” ở độ tuổi đẹp nhất dâng cho ngài. Hy vọng ngài không chê.”
Bây giờ thì Lâm Thiên Vũ đã hiểu vì sao cơ thể nữ vương lại như đứa trẻ. Những người ở đây quan niệm đó là độ tuổi cơ thể đẹp nhất sao? Trong khi anh lại thích phụ nữ sau hai mươi. Nhưng không sao, anh sẽ chờ nữ vương lớn. Anh không tin qua tay anh nàng không thể trưởng thành.” - Nghĩ đến đây Lâm Thiên Vũ lại khoái chí nhìn nữ vương của anh, rồi lại nghĩ đến chuyện muốn nàng. Đáng tiếc, suy nghĩ chưa tròn thì Tinh Vân lại lên tiếng nhắc anh khiến anh quay về thực tại: “Thiên Vũ, hỏi xem vì sao họ nói anh là ân nhân của bọn họ? Cái này có liên quan gì đến bí mật anh đang tìm kiếm không?”
Lâm Thiên Vũ nghe thấy liền lặp lại lời Tinh Vân: “Vì sao, người lại nói tôi là ân nhân của các người?”
Dì của nữ vương không đáp mà lại đưa mắt nhìn sang nàng. Nữ vương liền mỉm cười nhẹ giọng ôn hòa nói: “Vũ, em sẽ đưa anh đến một nơi. Anh xem qua sẽ hiểu.”
Lâm Thiên Vũ gật đầu nghe theo rồi cùng nữ vương rời khỏi phòng. Nữ vương cầm tay anh men theo hành lang bọc vàng sáng loáng, rẽ qua vài ngả và leo lên vài tầng lầu rồi tiến đến trước cửa của một căn phòng vô cùng tráng lệ. Khi nữ vương đưa khóa vào mở cánh cửa bọc vàng ra thì Lâm Thiên Vũ sững người kinh ngạc về nơi này.