Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 127-1: Giải cứu Nam Phong (1)



Lúc ở phòng vẽ tranh, Lâm Thiên Vũ cứ một mực muốn vẽ hình hắn ôm nàng vào lòng và để nàng ngồi trên chân mình. Nhưng mà nữ vương rất ngượng ngùng, họa sư cũng đỏ mặt. Họ đều nói tư thế này không thể treo trong điện thờ được. Cho nên cuối cùng họa sư đành vẽ hai bức tranh cho họ. Một bức treo điện thờ, một bức treo trong phòng ngủ.

Dù chỉ mới cưới nhau một ngày nhưng trên dưới hoàng cung đều biết chuyện nam vương yêu chiều nữ vương đến mức “trời long đất lở”. Cả hoàng tộc nghe thấy ai nấy cũng đều vui mừng.

Cả một ngày dài Tinh Vân dõi theo hành trình của Lâm Thiên Vũ và nữ vương mới biết cô ấy quả thực rất bận. Những lúc kết nối với Lâm Thiên Vũ, cô không hề nghe thấy nữ vương nhắc về chuyện của Nam Phong cho nên lòng của Tinh Vân càng như lửa đốt. Cô đi đi lại lại khắp vườn nhà Inti, chỉ mong đến tối để hắn đưa cô vào hoàng cung cứu Nam Phong.

Chờ hoài cũng đến lúc mặt trời khuất dạng, Tinh Vân nghe theo lời Inti cải trang thành một thị vệ trong cung. Inti lấy bộ quần áo thị vệ lúc nhỏ của hắn cho cô mặc vào. Sau một hồi hóa trang bôi nhọ, đeo mão lông chim thì nhìn Tinh Vân cũng rất giống đàn ông.

Lúc bước đến cổng cung điện thì Inti dặn cô: “Nhớ đi sát tôi, đừng lên tiếng.”

Tinh Vân ngoan ngoãn gật đầu làm theo lời hắn. Sau khi đi qua mấy trạm lính gác thì họ cũng thuận lợi bước vào trong cung điện. Lúc ấy,cô liền lập tức hỏi hắn: “Hầm ngục ở đâu?”

Inti nhíu mày hỏi: “Cô tìm hầm ngục làm gì? Chồng cô không ở đó.”

Tinh Vân liền kinh ngạc hỏi: “Anh biết chồng tôi ở đâu sao?”

Inti liền nói: Đương nhiên là biết, mau đi theo tôi.”

Hai người đè ép giọng xuống cực thấp để nói chuyện với nhau nhằm tránh bị phát hiện. Tinh Vân hoàn toàn tin tưởng tên Inti này vì dù sao hắn cũng là thổ dân ở đây. Nếu cô không đi theo hắn thì cô cũng không biết đi đâu.

Inti đưa cô đi qua những con đường quanh trục nhà chính của cung điện. Con đường đá được cắt gọt đẹp đẽ uốn quanh những hàng cây thơ mộng. Nếu so ra với thánh địa đổ nát Machu Picchu thì nơi này quả thật là đẹp hơn rất nhiều. Những hình điêu khắc trên đá không chỉ mang dấu ấn đặc trưng văn hóa Inca mà còn thể hiện sự tỉ mỉ kỳ công của đôi tay người thợ.Từ đó Tinh Vân càng thấy được năng khiếu nghệ thuật của người dân Inca thật không thể xem thường. Không tự chủ được Tinh Vân mở miệng hỏi: “Những bức tượng này đều là điêu khắc bằng tay hay sao?”

Bất ngờ bị hỏi một vấn đề không liên quan gì đến chuyện cứu người, Inti hơi ngẩng người quay lại nhìn Tinh Vân khẽ gật đầu: “Không chỉ những bức tượng này mà toàn bộ đá để xây cung điện đều là được đẽo bằng tay.”

Tinh Vân nghe được câu trả lời liền tròn mắt kinh ngạc. Cô nghĩ thầm: “Có lẽ đó là lý do mà tòa nhà này bền chắc đến như vậy. Nếu tính từ thời của hoàng hậu Nina thì đến nay cũng gần năm trăm năm rồi.”

Tinh Vân vốn là người yêu lịch sử, thích khảo cổ nên khi nhin những bức tượng điêu khắc tinh tế và đẹp đẽ này cô không khỏi tò mò dừng lại ve vuốt chúng đến say mê ngơ ngẩng. Inti đứng đợi một lúc thi phải ra tay kéo cô đi, cô mới chịu động chân. Hắn đưa cô ra phía vườn hoa, kêu cô đợi hắn leo lên từ cửa sổ sau khi hắn leo lên được sẽ kéo cô lên. Tinh Vân gật đầu, sau đó đứng chờ Inti buộc dây thừng vào người rồi nhanh như sóc leo lên tường thành. Tinh Vân lấy làm ngạc nhiên nghĩ nghĩ: “Nơi cao như vậy sao gọi là hầm ngục? Vậy hắn muốn đưa cô đi đâu? Không lẽ đây là đường tắc?”

Bên trong căn phòng ấm áp của nữ vương, Lâm Thiên Vũ đang nằm sấp để nàng massage. Lâm Thiên Vũ thật yêu thích cái cách chiều chồng này của nàng. Kỹ thuật vô cùng xuất sắc khiến cả người hắn nhẹ tênh. Ban tay nàng đi đến đâu thì toan thân hắn liền dễ chịu đến đó. Sau một lúc thụ hưởng cảm giác đê mê này, hắn không chịu nổi nữa liền kéo nàng nằm xuống. Vừa định cúi xuống hôn nàng thì hắn liền nghe phía cửa sổ có tiếng động. Hắn ra hiệu cho nàng im lặng ngồi trong buồng, rồi khoác áo bước ra.

Nữ vương dùng ánh mắt lo lắng nhìn theo hắn rồi khẽ níu tay hắn lay lay. Hắn biết nàng lo lắng nên liền hôn lên trán nàng để trấn an. Bóng đen nhảy vào phòng từ cửa sổ, sau đó nhanh chóng tiến lại phía buồng hoa.

Lâm Thiên Vũ vốn đã chờ sẵn trong góc, chỉ vài chiêu võ anh đã chế ngự được bóng đen đó. Bóng đen thứ nhất vừa bị bắt thì bóng đen thứ hai trèo vào cửa sổ. Điểm khác biệt đó là bóng đen thứ hai liên tục thở dốc hồng hộc. Sau khi thở xong, quay lại thấy Lâm Thiên Vũ thì há hốc mồm kêu: “Thiên Vũ, sao anh ở đây?”

Lâm Thiên Vũ cũng một câu tương tự cất lên hỏi cô. Lúc đó nữ vương liền mở cửa buồng rón rén bước ra. Nhìn thấy Inti, nữ vương cũng há hốc mồm hỏi: “ Inti, sao anh lại vào đây?”