Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 132: Cười lên, Amy!




Trong phòng làm việc rộng lớn được bày trí theo phong cách cổ điển mang đặc trưng của một biệt thự trăm năm, Lập Thế Khang đưa mắt nhìn về bức ảnh của Amy trên bàn làm việc của anh. Bức ảnh hiếm hoi của cô gái người da trắng có ánh mắt màu xám tro nhạt và mái tóc bạch kim đặc trưng của phụ nữ Bắc Âu. Gương mặt Amy nhỏ nhắn, góc cạnh và lạnh lùng. Tuy là con gái nhưng với vẻ ngoài rắn rỏi lạnh như băng thì thật không dễ để có thể thu hút sự chú ý của nam giới. Nhưng trong mắt Lập Thế Khang, cô là tất cả trái tim và sinh mệnh của anh.
Ngày Lập Thế Khang được tin Amy là người duy nhất còn mạng bước ra khỏi trại huấn luyện sát thủ cũng là ngày mà anh vui sướng nhất đời. Trong ký ức của anh, Amy của mười năm trước là cô bé lạc quan vui vẻ và hay cười. Dù rằng ngày chia tay, cô đã khóc nhưng Lập Thế Khang vẫn bảo cô: “Cười lên, Amy!”
“Phải, chính là “Cười lên, Amy!”.” - Lập Thế Khang vui vẻ bước xuống sân chờ đợi sát thủ tinh anh nhất của nhà họ Lập quay về. Cô bé sáu tuổi ngày nào nay đã mười sáu tuổi. Lập Thế Khang mười tuổi khi ấy nay đã là chàng sinh viên năm hai. Anh tần ngần đứng ở vườn hoa, đi đi lại lại chờ đợi Amy.
Cuối cùng thì chiếc xe cũng đến. Nó chễm chệ đỗ ở một nơi chói sáng ánh mặt trời trong sân cỏ của biệt thự cổ kính. Amy điềm tĩnh bước xuống xe. Lập Thế Khang nhìn theo từng cử chỉ của cô cố để tìm ra điểm gì đó giống với lúc Amy rời đi nhưng anh không sao tìm được. Toàn thân Amy tỏa ra sự lạnh lẽo làm đông cứng cả ánh mặt trời đẹp đẽ. Gương mặt cô đằng đằng sát khí, ánh mắt không biểu lộ một chút tâm trạng. Trên tay cô, những vết sẹo thấp thoáng ẩn hiện. Mái tóc bạch kim cắt ngắn, nhìn qua dáng dấp và trang phục Amy mặc, Lập Thế Khang cứ ngỡ cô là một đứa con trai.
Nhìn thấy Lập Thế Khang, Amy cũng không biểu lộ vui mừng. Cô sải bước dài theo chân quản gia đến trước mặt anh, cung kính cúi chào. Lập Thế Khang cầm tay cô. Mười năm dài anh chưa từng gặp cô, cảm giác đôi bàn tay mềm mịn của lúc chia tay bịn rịn cứ lưu luyến mãi trong lòng anh nay đã thay bằng bàn tay cứng rắn chai sạn.
Bàn tay Amy rất lạnh, rất lạnh. Lạnh đến mức Lập Thế Khang không tìm ra được một chút nhiệt độ ấm áp nào của một người đang sống. Cảm giác chờ mong gặp lại Amy phút chốc sụp đổ trong lòng anh. Thay vào đó là sự hụt hẫng đau đớn tận cùng khi nghe người hướng dẫn đọc lại bản thành tích và tận mắt xem qua những đoạn phim đáng nhớ của Amy ở trại huấn luyện.
Cô ấy đã giết sạch chín mươi chín bạn bè đồng học của mình trong trại huấn luyện để lấy được danh hiệu sát thủ xuất sắc nhất và toàn mạng bước ra khỏi trại huấn luyện dưới lòng đất. Không chỉ vậy, ở bộ môn huấn luyện nào, Amy cũng giành thhành tích xuất sắc. Thậm chí có nhiều sát thủ khác phối hợp với nhau để tạo nên sức mạnh lớn nhằm hãm hại Amy nhưng kết quả đều bị Amy giết sạch.
Bọn họ chết, cô cũng không buồn. Bọn họ sống cô cũng không vui. Chữ tuyệt tình không biết từ lúc nào đã khắc sâu trong tiềm thức của cô. Việc cô làm trước sau đều phải vì chủ nhân của mình.
Sau khi nghe xong thành tích đáng tự hào của sát thủ có một không hai, cha dượng của Lập Thế Khang, người hiện làm chủ nhà họ Lập liền lên tiếng: “Thành tích quá xuất sắc! Không hổ danh là con gái của sát thủ bậc nhất Thế Giới.”
Amy nghe lời của chủ nhân nhà họ Lập khen tặng cô cũng không vui, không mừng. Hoàn toàn như pho tượng đứng yên. Nhiều lúc Lập Thế Khang hoài nghi rằng không biết Amy là người hay là cái máy mà chỉ nhận lệnh làm việc ngoài ra không lộ chút hỉ nộ ái ố nào.
Lập Duy Lân, cha dượng Lập Thế Khang, không thấy Amy có phản ứng gì khi nghe nhắc về thân phụ của mình thì ông rất hài lòng. Nụ cười nhếch mép rất sâu, nói ra lời chua xót: “Dù cha cô có là sát thủ giỏi nhất thì cuối cùng cũng vong mạng. Hãy nhớ cho kỹ Amy, cô phải sống!”
Amy nghe qua vẫn không biểu lộ một chút thần thái càng kiếp Lập Duy Lân hài lòng. Ông cười lớn mãn nguyện hét to: “Sống và phục vụ chủ nhân của cô.”
Nói đến đây, ông tiến lại gần Amy, đưa bàn tay già nua nắm lấy cằm của cô hỏi: “Cô có biết chủ nhân của cô là ai hay không?”
Amy khẽ chớp mắt và cúi đầu. Lập Duy Lân nghĩ rằng cô xem ông là chủ nhân cho nên càng cười sảng khoái hơn. Trong lòng Amy, ai là chủ nhân thật sự chỉ có bản thân cô biết.
Câu nói duy nhất mà ngày hôm đó Amy nói chính là hỏi Lập Duy Lân rằng: “Có phải sau khi hoàn thành một trăm nhiệm vụ tôi sẽ được tự do hay không?”
Lập Duy Lân cười lớn mỉa mai đáp rằng: “Cha của cô năm xưa đã chết ở nhhiệm vụ thứ một trăm của nhà họ Lập. Cho nên, cô đừng dẫm theo vết xe đổ đó.”
Amy không nói gì, gương mặt vẫn lạnh lùng đau xót, thù hận trong lòng chỉ có bản thân cô hiểu rõ.
Lúc này, người phụ nữ quyền lực nhất nhà, nữ chủ nhân thhật sự của nhà họ Lập, mẹ ruột của Lập Thế Khang mới từ trên lầu bước xuống. Vừa thấy bà gõ từng bước trên cầu thang gỗ, tất cả người hầu đều khép nép đứng thẳng người. Ngay cả Lập Duy Lân đang giễu võ giương oai cũng nép sang một bên nhường đường cho vợ.
Người phụ nữ có gương mặt đẹp đẽ được trang điểm cẩn thận, tóc búi cao, ăn mặc sang trọng đủng đỉnh đi xuống lầu. Quản gia đứng phía dưới đưa tay đỡ bà bước đến chiếc ghế của đương gia nhà họ Lập. Sau khi an tọa ổn định, bà nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Sát thủ có một không hai, hậu nhân duy nhất của Tor, ngươi thật không phụ lòng ta.”
Lúc này Amy mới tiến lại gần chỗ bà, cúi đầu cung kính nói: “Cám ơn chủ nhân.”
Sau khi nghe Amy nói vậy, cả người Lập Duy Lân cứng đờ. Hóa ra những gì từ lúc nãy đến giờ ông nói đều là một trò hề. Lập Thế Khang không lạ gì chuyện này. Dù mẹ anh tái giá với Dương Duy Lân nhưng bà nhất quyết bắt hắn và con trai riêng của hắn đổi sang họ Lập. Vì ham mê tiền tài và địa vị của gia đình anh cho nên hắn cùng đứa con trai bảy tuổi của mình năm đó đều đổi sang họ Lập.
Lập Thế Khang không hiểu tính toán trong lòng mẹ anh nhưng anh không thích mẹ mình bị một tên hèn nhát như vậy chà đạp. Trong mắt anh, ba anh mới là người xứng với mẹ của anh nhất. Tuy nhiên vì thương mẹ nên Lập Thế Khang nhẫn nhịn người cha dượng này, nhịn đến nay cũng đã mười năm.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ngôi cao kia, nhẹ giọng nhưng uy quyền nói ra một câu định đoạt số phận Amy: “Từ nay, Thế Khang là chủ nhân của ngươi. Amy, ngươi có hiểu không?”
Amy nghe xong liền gật đầu nhận mệnh lệnh, quay mặt bước sang chỗ của Lập Thế Khang cúi đầu nói: “Từ nay mệnh của Amy do chủ nhân định đoạt.”
Trong lòng Lập Thế Khang lúc đó ngổn ngang cảm xúc. Ánh mắt hẹp dài, sóng mũi cao ngất hiện hữu trên gương mặt đẹp đẽ khẽ nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Cười lên, Amy!”
Lúc ấy, đương nhiên Amy không cười, cũng không dám cười nhưng anh vẫn tinh ý nhận ra khóe môi cô đang khẽ nhếch lên. Chỉ cần như vậy, Lập Thế Khang đã cảm thấy hài lòng thậm chí là hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.